Anh ngồi trên giường cô, tay vẫn cầm ly rượu hỉ.
- Chồng đi lấy vợ 2 mà cô ko có cảm giác gì sao.
- Cảm giác gì, tôi có quyền chọn lựa ko, anh lấy vợ 2 cũng do anh quyết định mà, anh có nói tôi ko?
Anh đứng lên tiến sát về phía cửa cô đang đứng, lấy tay tì lên cửa, áp sát cô.
- Sao cô ko van xin tôi, nếu cô van xin tôi sẽ ko lấy nữa.
- Bây giờ anh lấy người ta rồi, nói bỏ là anh bỏ sao.
- Nếu cô van xin tôi.
- Nếu lòng anh có tôi thì tôi có cần phải van xin anh ko.
- Cô ko ghen sao
- Ghen rồi tôi có lợi ích gì ko.
Anh ta bỏ đi, cô đóng cửa lại, lần đầu tiên cô đau lòng thế, tự dưng giọt nước mắt vô dụng rơi ra, nó khiến cô yếu đuối dường nào. Tuy cô biết anh ko yêu thương cô, nhưng cô thì vẫn để anh trong lòng.
.....
Ko hiểu sao phòng cô lại đối diện phòng vợ 2 của anh chứ, làm ngày nào cô cũng giáp mặt 2 người bọn họ. Cái cô ghét nhất Lâm Tuyết sáng nào cũng chưng bộ mặt hạnh phúc ra với cô, còn choàng tay Đình Phong sánh bước ngang qua cô, cô muốn ko quan tâm cũng khó.
- Rương vàng bạc vải vóc này là quà tặng của thương lái người Tây Tạng nên ai muốn gì cứ lấy.
Đình Phong nhấp trà hướng ánh mắt về rương gỗ trên sàn. Lão phu nhân có đủ rồi, nên lấy 1 ít cho người hầu cận lâu năm, rồi lão phu nhân đi niệm phật. Ở đó còn cô, Mẫn Ngọc, Đình Phong và Lâm Tuyết.
Lâm Tuyết nãy giờ nhìn chăm chú vào cái rương, đợi lão phu nhân đi xong cũng rời chỗ đứng bóp vai cho Đình Phong mà tiến lại cái rương. Lâm Tuyết lựa ra bao nhiêu là vải vóc đẹp rồi vòng ngọc, trang sức đắt tiền đưa cho người hầu ra hiệu mang đi.
- Khoan...
Tiếng nói của Ân Di làm cho mọi hành động của Lâm Tuyết bị đứng hình. Ân Di vừa tiến lại rương vàng bạc vừa thỏ thẻ.
- Lão gia, em là bà cả phải ko.
Đình Phong cũng hơi ngỡ ngàng vì câu nói ngọt ngào này của cô nên anh chỉ biết.
- Um.
Cô ra hiệu cho Tiểu Mai lại cầm đồ cho cô, cô lấy từ trên tay hầu gái của Lâm Tuyết từng thứ 1 rồi ướm lên người cô, trề môi chê bai.
- Cái này sao mà sặc sỡ quá, cái kia sao lòe loẹt quá, cái nọ sao sến súa quá... Tiểu Mai chị cho em mấy món này nè.
- Dạ em cảm ơn phu nhân.
Cô lựa thêm vài món nữa trong rương đồ cho mình.
- Lão gia, em lựa xong rồi, em xin phép về phòng trước, em mệt rồi.
Đình Phong đã xém bật cười vì thái độ ngọt nhạt của cô. Còn Lâm Tuyết thì tức chết, vì mấy món cô chọn cho mình lại bị Ân Di lấy đi cho người hầu hết. Nhưng biết làm sao được, nhà này có quy cũ lớn trước nhỏ sau, Lâm Tuyết nào dám cãi chứ.
.....
- Lão gia, cô ấy... bà cả ăn hiếp em, biết em thích mấy món kia mà lại dành với em, thật mất mặt quá à.
Lâm Tuyết trong bộ đồ ngủ reng hồng mỏng tan, dựa vào tay Đình Phong nũng nịu, Đình Phong cũng ko mấy an ủi cô, cũng chỉ ừ è cho qua. Thấy thái độ lơ lửng của Đình Phong nên Lâm Tuyết đổi qua thái độ khác, cô nắm tay kéo Đình Phong vào giường đè anh xuống. Cô ngồi lên người anh uốn éo gạ tình các kiểu, cô trường lên người anh cởi bỏ từng hột nút trên áo của anh. Cô hôn anh từ bên tai xuống cổ, xuống ngực, xuống rốn. Bất ngờ anh đẩy cô ra, bỏ ra ngoài.
- Hôm nay tôi mệt rồi.
Lâm Tuyết lại được thêm 1 phen tức tối.
.....
Buổi trà sáng cùng lão phu nhân nay lại có thêm Lâm Tuyết. Cô mang bao nhiêu quà tặng cho lão phu nhân và Mỹ Lan.
- Lão phu nhân, đây là nhân sâm ngàn năm, con xin biếu lão phu nhân ạ. Còn đây là vải lụa thượng hạng tặng cho thím 4.
Lão phu nhân thái độ cũng bình thường, vốn dĩ lão phu nhân cũng ko thích thái độ õng ẹo của Lâm Tuyết.
- Được rồi, sao mấy tháng rồi mà cô cũng chưa có gì.
Lâm Tuyết hiểu ý, lấy tay che miệng cười cợt nhã.
- Dạ lão phu nhân, mấy tháng nay tối nào lão gia cũng sủng con, lão gia còn cho con sâm để giữ sức nữa.
Lâm Tuyết đưa ánh mắt chiến thắng về phía Ân Di, nhưng tâm Ân Di vẫn bình thản lắm.
- Lão gia nói từ từ rồi sinh con, để lão gia... thoải mái đã, thật là... xấu hổ quá ạ.
Lão phu nhân cũng ko nói gì, chỉ ùm 1 tiếng rồi bỏ đi, chỉ có người hài lòng nhất là Mỹ Lan.
.....
- Phu nhân, phu nhân ko bực bội sao, thái độ vừa rồi rồi của bà 2 thật là làm em ko chịu nổi.
- Bực bội thì được gì hả em, người ta họ yêu thương ai là quyền của người ta, mình có tư cách bực bội sao.
- Nhưng em tức thay cho phu nhân.
Cô ngồi trong đình nhìn ra hồ sen, thả hồn theo gió, ko biết rồi cuộc đời này sẽ đi về đâu. Cô muốn về nhà quá, cô nhớ ông với mọi người ở nhà quá, cô nhớ lũ bạn của cô quá, cái cô nhớ nhất là... tự do của cô quá nhưng cô đâu dám xin xỏ gì.
- Tiểu Mai em đã từng yêu ai chưa.
- Phu nhân em còn nhỏ mà, với em làm gì có tư cách yêu ai.
Ân Di quay qua nắm tay Tiểu Mai.
- Em cứ yêu đi nhé, hãy cứ yêu, sau này chị sẽ cho em đi lấy chồng, phải lấy người mình yêu và người đó phải yêu mình nhé.
- Thôi phu nhân ơi, em còn phải lo cho gia đình nên em từ từ thôi.
Điện thoại bất ngờ reo lên. Ai vậy, đã lâu rồi điện thoại cô chưa reo.
- Ông ạ, con đây.
- Con khỏe ko
- Dạ con khỏe.
- Chồng con có tốt với con ko, có yêu thương con ko, gia đình bên đó có yêu thương cháu của ông ko.
- Ông ơi, ông đừng lo mà, lần nào ông cũng hỏi con những câu này. Con ổn mà ông, chồng con và gia đình chồng rất yêu thương con. Ông đừng lo mà.
- Vậy được, vậy ông yên tâm rồi.
- Dạ,ông phải cố gắng giữ sức khỏe nha ông, con thương ông nhiều lắm.
Cô tắt máy, nằm lên cánh tay tì trên bàn. Cuộc đời cô vui thật, sống như bù nhìn mà chết đi thì ko thể được.
.....
- Minh Tuấn anh đến rồi sao.
- Xin lỗi đến muộn để cô chờ lâu rồi.
- Ko sao tôi cũng mới đến thôi.
- Hì, lâu quá nay tôi mới đi công tác qua đây. Tôi đem quà cho cô nè.
- Ui, sấu dầm. Anh ra tận Hà Nội à.
- Mấy hôm trước tôi đi công tác ngoài đó, nghĩ là sẽ gặp cô nên mua mấy món ăn vặt này.
- Cảm ơn anh, tôi thích ăn vặt lắm ak.
Họ nói chuyện phím thêm 1 lúc, quán cà phê người đi về bớt, lúc này anh mới lấy ra 1 món quà khác.
- Cái này tặng cô nè, cô có thể mở tại đây.
Ân Di liếm liếm mấy ngón tay rồi gở món quà Minh Tuấn đưa chi cô.
- Là nước hoa sao, thơm quá.
Ân Di đưa lên mũi ngửi ngửi.
- Thơm thật ý, cảm ơn anh nha, mùi này tôi thích lắm, mà sao... mà sao tôi...
Minh Tuấn đỡ lấy Ân Di, nếu ko cô sẽ bị ngã mất. Minh Tuấn lấy tay vỗ nhẹ lên mặt cô.
- Ân Di, cô sao vậy.. Ân Di.
Minh Tuấn ẵm cô lên đưa vào xe đã chờ sẵn bên ngoài