Hỏi thăm dặn dò xong, Bạch Trà chuyển hướng sang Tống Nhược Yểu, ánh mắt lộ ra vài phần chờ mong: “Thế nào, lần trước thầy thuốc trung y kê đơn thuốc bổ có công hiệu không?
Tống Nhược Yểu đỏ mặt nói: “Mẹ làm như đó là tiên đan vậy, vừa uống đã có công hiệu.”
Đinh Tiểu Hải đứng một bên không nói lời nào, chỉ là cười hì hì nhìn bà xã mình. Tống Uyển Yểu tùy tiện mở miệng hỏi thăm: “Chị của em làm sao vậy, bệnh sao?”
Tống Nhược Yểu cúi đầu càng thấp, Bạch Trà vừa thấy bộ dáng của Tống Uyển Yểu liền cảm thấy tức giận: “Đi, đi, con tò mò cái gì. Chị con không bệnh, hơn nữa sẽ mau chóng có em bé. Con xem con đi, suốt ngày không biết việc gì, đã hơn hai mươi rồi ngay cả bạn trai đều không có, mọi người giới thiệu nhiều người cho con như vậy, con một người đều không vừa mắt?”
Tống Uyển Yểu thấy da đầu run run, anh chị cả cô đều mang theo ánh mắt ý vị sâu xa nhìn về phía cô, cô vội chạy đến bên mẹ mình cọ cọ: “Không phải con không vừa mắt, mẹ cũng chưa nhìn thấy những người đó, một đám rất cao ngạo nhìn con như đánh giá một món hàng hóa. Lại nói tiếp, con cũng không như thế, bọn họ sợ khó mà lui, có thể thấy được không phải thực sự thích con.”
Bạch Trà liếc cô liếc mắt một cái, phê bình biểu hiện của cô: “Con nha, nói chuyện với người ta ngay cả một chút tươi cười đều không có, con khiến cho người khác luôn cảm thấy khó xử như thế nào phải không? Con gái bộ dạng có dễ nhìn không là trời sinh, nhưng tính cách lại do mình tự tạo thành, thế giới này ai cũng không thể thích gì làm nấy, người thông minh chính là biết ứng xử phù hợp trong những thời điểm thích hợp.”
Trong bữa cơm chiều, mọi người trong nhà đều tụ tề đầy đủ, ngay cả ông nội bọn họ không thông thường trở về nhà ăn cơm hôm nay cũng về. Tống Uyển Yểu nhìn mẹ cô ở trên bàn giúp đỡ dì giúp việc bày biện đồ ăn, lại nói nói cười cười cùng bà nội cô, cô biết bà nội cô lúc mới đầu cũng không phải là rất thích cô con dâu này.
Bà nội mặc dù có hai con trai, bất đắc dĩ con lớn nhất đều đã hơn năm mươi cũng không kết hôn, mẹ cô là con dâu hiển hách duy nhất của nhà họ Tống. Bạch Trà từ nhỏ cũng là bị người nhà họ Bạch nâng niu trong lòng bàn tay, lớn lên giống như tiểu công chúa, cô đã thấy qua tủ quần áo của mẹ cô đồ sộ gấp ba so với cô, người mẹ hiền lành xinh đẹp quen thuộc của các cô cũng từng là một tiểu thư rất kiêu ngạo.
Nhưng từ khi gả đến nhà họ Tống, mẹ cô liền hai mươi mấy năm như một ngày đều hiếu thuận với cha mẹ chồng, đối với bà nội cô mới đầu cũng có những biểu hiện không được thích lắm nhưng cũng chỉ cười trừ. Bà nội cô mấy năm nay thân thể lúc khỏe lúc yếu, bệnh nặng không có, nhưng bệnh nhẹ không ngừng, rất nhiều chuyện phải lo lắng kéo đến, rõ ràng chỉ toàn giao cho Bạch Trà, Tống Uyển Yểu là nhìn mẹ cô dần dần trở thành một người phụ nữ quản lí mọi chuyện nhà họ Tống.
Ông nội cùng bà nội của Tống Uyển Yểu đối mẹ cô bất luận là tình cảm hay là chuyện gia đình đều càng ngày càng nể trọng, rất nhiều sự việc không bàn bạc với con trai mình, ngược lại nói với mẹ cô. Bác cả cô cho tới bây giờ đối với mẹ cô cũng không dấu giếm vẻ tán thưởng, bác cả cô vẫn có tình cảm rất sâu với mẹ cô, chị em cô đều biết đều biết nhưng bọn họ hai người nhiều tnăm ở chung như vậy, cho tới bây giờ đều luôn giữ chừng mực và rất tự nhiên, mẹ cô cũng thường xuyên lải nhải với bác cả, như vậy bầu không khí vẫn thật ấm áp thực việc gia đình, lại tuyệt đối không ái muội.
Cho nên, ba cô nói, ông chỉ có yêu một người phụ nữ, về sau cũng chỉ yêu duy nhất người này, đó là mẹ cô.
Tống Uyển Yểu kỳ thật vẫn rất hâm mộ mẹ cô, cô cảm thấy cuộc sống mĩ mãn của mẹ cô có thể được xếp vào hàng mẫu mực, đây là lần đầu tiên cô tĩnh tâm thực sự hỏi, như vậy đằng sau vẻ mĩ mãn có phải cũng sẽ có rất nhiều hy sinh hay không?
Tống Uyển Yểu nghỉ phép một tuần, trên cơ bản không quay về căn nhà nhỏ của mình, vẫn ở cùng ba mẹ trong biệt thự. Hàn Vệ Vũ gọi điện thoại vài lần, cũng không hỏi gì khác, chỉ là dặn cô cẩn thận miệng vết thương, còn nói sắp tới có khả năng anh sẽ có rất nhiều việc.
Cô có cũng được mà không có cũng không sao nha, chỉ tùy ý ừ hai tiếng, anhc ó bận việc hay không thì có liên quan gì đến cô? Nhưng mà thật ra cô thực bội phục tính nhẫn nại của anh, chẳng lẽ anh không cảm giác thấy cô luôn luôn trả lời cho có lệ thôi sao?
Giống như trước khi Hàn Vệ Vũ xuất hiện, cô có chuyện gì không rõ thì đều có thói quen tìm sách vở giải đáp thắc mắc của mình, nhưng mà hiện tại những nghi vấn của cô hình như mấy cuốn sách ấy đã không có đáp án.
Nhìn giá sách đầy ắp trong phòng ngủ, không hiểu sao cô lại đột nhiên nghĩ đến một câu nói, cuộc sống của người này thật sự là tịch mịch như tuyết.
Đến ngày đi làm, Tống Uyển Yểu mượn chị cô chiếc Bingley mày xanh nhưng bất hạnh lại bị đồng nghiệp nhìn thấy. Theo Sầm Tiểu nói thì chính là: “Bạn trai cậu thật hào phóng nha.”
Nỗi oan của cô bị nghẹn ngy cổ họng, sốt ruột nói ra chân tướng: “Đây là xe của chị mình, cho mình mượn dùng mà thôi.”
Sầm Tiểu cũng không biết tin hay không tin, thoáng kinh ngạc một chút: “Thật vậy sao, vậy chị cậu cũng thật có tiền.”
Tống Uyển Yểu rõ ràng toàn bộ nói: “Chị của mình quản lí của đại lí RL ở Trung Quốc.”
“Là thương hiệu mĩ phẩm RL rất đắt tiền phải không?” Sầm Tiểu cảm thán: “Cậu thật rất hạnh phúc, cậu có bao nhiêu miễn phí RL có thể dùng nha!”
Tống Uyển Yểu không có nói thật, đồ trang điểm của côi tất cả đều là RL, mỗi một quý có hàng mới, chị cô luôn đưa cho cô dùng trước. Mẹ cô trước đây cũng dùng một thương hiệu khác, từ ngày có đại lý RL của chị cô, toàn bô đều chuyển sang dùng loại mới này, cũng may RL xem như chất lượng cao, hiệu quả tất nhiên không tồi.
Tống Uyển Yểu nói: “Lần sau RL ra sản phẩm mới, mình tặng cho cậu một bộ.”
Sầm Tiểu cũng không khách khí, hai mắt tỏa ánh sáng:“Tốt quá tốt quá, mỗi lần ở YSD thấy RL mình đều phải đi đường vòng, một bình dưỡng mặt những mấy tháng tiền lương, mình chính là nghĩ để mặt thành thảo nguyên, cũng tiếc không mua a.”
Vài ngày sau, Tống Uyển Yểu tặng cho Sầm Tiểu một bộ nước hoa RL, Sầm Tiểu rất vui vẻ, vội vàng cho vào trong hành lý. Hai người ở hành trình rảnh rỗi lại nhắc tới chiếc Bingley xanh của Tống Uyển Yểu, Sầm Tiểu bỗng nhiên không đầu không đuôi nói: “Này, hai ngày nay sao không thấy anh bạn trai xã hội đen của cậu?”
Tống Uyển Yểu ngẩn ra, đúng vậy, mấy ngày nay thật sự không thấy bóng dáng của Hàn Vệ Vũ, ngay cả điện thoại cũng không có, chẳng lẽ cứ biến mất như vậy? Trong lòng cô cảm thấy là lạ, nhẹ nhàng thở ra đồng thời cũng có chút thất vọng, thì ra anh ta cũng không khác gì với những người đàn ông trước kia a, cô còn tưởng rằng anh ta còn có thể kiên trì lâu một chút.
Sau khi tan tầm, Tống Uyển đi xuống bãi đỗ xe, chị cô gọi điện thoại tới: “Em gái, chiếc xe kia đi thế nào hả?”
“Vẫn còn lái.”
“Vậy thì em cứ lái nó đi, chiếc minicooper đã sửa rồi, trực tiếp đưa đến chỗ ba mẹ hay đưa tới đó?”
“Em không cần, chiếc xe thể thao này em đi hai ngày cũng đã nghiền rồi, đi lâu quá cũng không được tự nhiên lắm.”
Tống Nhược Yểu cười mắng cô: “Em có biết chiếc xe này đắt tiền thế nào không hả, còn kén chọn nữa . Quên đi quên đi, em có rảnh thì đi đến chỗ lần trước anh rể em mua xe đi, tự mình chọn một chiếc xe, đến lúc đó em gọi điện thoại cho chị, rồi kí chi phiếu danh nghĩa chị hoặc là anh rể em, giá cả đừng lo lắng, miễn là em thích là được, có nghe hay không?”
“Ôi chao? Vì sao đối tốt với em như vậy? Chị, chị gần đây rất phát tài hử?”
“Đúng vậy, chị em gần đây mua một ít cổ phiếu, có cao nhân chỉ điểm nên một vốn bốn lời. Không phải tháng trước là sinh nhật em sao? Vừa đúng lúc, chị cũng chưa đưa quà gì cho em, hiện tại muốn tặng em chiếc xe được không.”
“Có tấm lòng là được rồi mà.” Tống Uyển Yểu vừa nhấc đầu thì thấy có một bóng người đứng bên cạnh xe của cô, cô thầm rùng mình, nói qua loa vài câu: “Chị, em đến bãi đỗ xe rồi, em không nói chuyện nữa.”
“Đi đi, lái xe chú ý cẩn thận.”
“Vâng”
Ngắt điện thoại, Tống Uyển Yểu rón ra rón rén bước đến, chuẩn bị sẵn sàng nhấn nút báo động, còn cách một khoảng, cô không cẩn thận, giày cao gót gót đụng ở khe hở, người nọ nghe tiếng thì quay mặt sang, cô nhẹ nhàng thở ra, thì ra là Tiểu Nguyên.
Tiểu Nguyên vừa thấy Tống Uyển Yểu, cũng nhẹ nhàng thở ra, chạy mau vài bước đến trước mặt: “Chị dâu.”
Tống Uyển Yểu đứng ở chỗ cũ nhìn cậu ta, dưới đèn đường, tên nhóc này sắc mặt xanh trắng, trong ánh mắt áp lực nôn nóng, cô không khỏi ngạc nhiên nói: “Cậu làm sao vậy?”
“Mau lên…” Tiểu Nguyên không dám đi lên kéo Tống Uyển Yểu, đành phải không ngừng xoa xoa tay, “Mau theo em đi.”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Chị dâu, anh hai bị người ta chém, hiện tại đang ở trong bệnh viện!”
Tống Uyển Yểu không thể tin được: “Cái gì? Hàn Vệ Vũ bị người khác chém?”
Tiểu Nguyên đang vội muốn chết, Tống Uyển Yểu còn đắm chìm trong kinh ngạc, một lát sau, rốt cục từ túi xách lấy ra xe cái chìa khóa: “Vậy đi thôi, cậu lái xe của tôi.”
Tiểu Nguyên mắt nhìn Tống Uyển Yểu, người phụ nữ này cũng thật bình tĩnh, không hổ là người anh hai thích lâu như vậy a.
Tống Uyển Yểu trên mặt thản nhiên, nhưng trong lòng lại như sóng thần, chuyện này là thế nào a, cô nghĩ đến chém người khác cùng bị người khác chém linh tinh chỉ có thể ở trong cảnh phim Hongkong, người đàn ông kia thật không hổ là xã hội đen, cô còn thắc mắc chuyện anh ta biến mất mấy ngày nay, thì ra là đi gây chuyện, nhìn bộ dáng cường tráng thô bạo của anh ta, nói thế nào cũng chỉ có anh ta đi chém người khác thôi a, làm sao lại có thể bị chém chứ?
“Ách” Tống Uyển Yểu trầm mặc một trận, hỏi: “Hàn. . . Anh hai cậu bị thương nghiêm trọng không?”
Tiểu Nguyên nhìn Tống Uyển Yểu, không biết nên nói nặng một chút hay là nhẹ một chút, nghĩ nghĩ một lát, đem vài câu nói của bác sĩ thêm thắt một chút: “Anh hai bị người chém ba nhát, hai nhát ở trên cánh tay, một nhát chém vào ngực, nhát ở ngực có hơi sâu, hiện tại đang nằm trong phòng giải phẫu, phỏng chừng nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mất máu quá nhiều, không biết xương sườn có bị gãy hay không.”
Ngực?
Tống Uyển Yểu cũng không biết nên nói cái gì, bỗng nhiên dâng lên một cơn tức không tên: “Anh hai cậu không phải rất lợi hại sao? Làm sao có thể bị chém, còn chém vào ngực nữa?”
Tiểu Nguyên vốn có chút không vui: “Bảy tám người cùng tấn công đại ca, bên phe em chỉ có hai người, hai người đánh bảy tám người đấy, nếu anh hai không lợi hại, ngay cả mạng sống cũng không còn. Lại nói, bảy tám người kia cũng bị đánh tan tác, vài người cũng đang nằm ở trong phòng phẫu thuật đấy. Chờ xem, cái lũ tạo chủng kia, ông đây phải chém chết mấy tên khốn kia, . . .”
“Ôi chao, ngừng, ngừng” Tống Uyển Yểu đau đầu nói:“Tôi nói này, các cậu sao có thể kiêu ngạo chứ? Còn xem pháp luật ra gì không hả?”
Tiểu Nguyên có chút ngạc nhiên: “Không phải chúng em kiêu ngạo, là do bọn kia gây chuyện trước, chúng em chỉ là phòng vệ mà thôi.”
Tống Uyển Yểu bị cậu ta chọc cho bật cười, chỉ là phòng vệ cũng có thể làm những chuyện như vậy, đây là cách mà xã hội đen hiểu biết về pháp luật sao?
Đến bệnh viện không bao lâu, Hàn Vệ Vũ liền từ phòng giải phẫu đượcc đẩy ra, chuyển tới ICU. (intensive care unit – phòng bệnh dành cho những trường hợp nặng)
Tống Uyển Yểu đứng ở ngoài cửa sổ kính lớn nhìn Hàn Vệ Vũ, anh nằm ở đó, chân mày, trên cằm râu ria lỉa chỉa, tuy rằng bên sườn mặt dán một miếng băng cá nhân rất buồn cười, nhưng mà những đường cong kiên cường của anh vẫn làm cho người khác run sợ.
Bác sĩ nói xương sườn của anh tuy rằng không gãy, nhưng miệng vết thương sâu có thể nhìn thấy cả xương cốt. Tống Uyển Yểu nghe xong liền cảm thấy da đầu run lên, cô biết anh không giống như cô, thế giới của anh xơ xác tiêu điều nhuốm đầy máu, tàn khốc khác xa với những gì cô nhận thức, thế giới của cô trong lành tốt đẹp, cô thường xuyên ngắm mây trên trời, nhàn hạ xem sách, cô thích mỗi ngày đều có thể thấy tầng mây trên bầu trời không, phiền não lớn nhất của cô bất quá là bị người lớn thúc giục đi xem mắt.
Hiện tại người đàn ông này muốn xông vào thế giới của cô, ngay cả cơ hội cự tuyệt cũng không cho cô, cô có chút hận anh ta, còn có chút hận chính mình.
Đứng trong chốc lát, Tống Uyển Yểu thấy không có chuyện gì để làm, thì chuẩn bị rời đi. Ai ngờ, các anh em của anh đã ngăn cô lại, nhưng thật ra lại rất khách khí: “Chị dâu, chờ một chút đi, anh hai tỉnh lại khẳng định người đầu tiên muốn nhìn thấy là chị.”
“Ngày mai tôi còn phải bay sớm, chờ tôi tan ca thì lại đến thăm anh ta, đi đây.”
Có một người mặc quần áo trắng cổ tay áo vén tới khuỷu tay, trên cánh tay lộ ra những vết săm bằng tiếng anh dày đặc, đôi mắt hung dữ: “Chị dâu, anh hai bị như vậy, ngày mai chị còn muốn đi làm sao?”
Tiểu Nguyên cùng a KEN cũng nói: “Đúng vậy đúng vậy, chị dâu, chị hãy ở tại bệnh viện nghỉ ngơi một chút, chờ anh hai tỉnh, chúng em sẽ gọi chị. Chúng em xin phép nghỉ cho chị, cam đoan sếp của chị sẽ không nói gì.”
“Chúng tôi có quy định, không thể tùy tiện xin phép. Các cậu mau báo cho người nhà Hàn Vệ Vũ đi, khi anh ta tỉnh lại nhất định sẽ cần người chăm sóc.”
Tiểu Nguyên lôi Tống Uyển Yểu qua một góc: “Chị dâu, chúng em không dám báo cho lão gia, à, chính là ông nội, ba mẹ anh hai cũng không có ở đây, bên cạnh anh ấy không có ai chăm sóc cả.”
Tống Uyển Yểu ngẩn ra, không nhịn được nhìn vào trong phòng bệnh của Hàn Vệ Vũ, bị thương thành như vậy cũng không có người thân tại bên cạnh, cho dù bình thường có quát tháo ngoan cường thì có ích lợi gì, anh một mình nằm ở đây dáng vẻ thật là có chút cô đơn.
Tiểu Nguyên thấy cô đã mềm lòng thì tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: “Chị dâu, chị cứ chăm sóc đại ca hai ngày, hai ngày tới chị cứ yên tâm ở trong bệnh viện, những chuyện của anh hai chúng em nhất định sẽ xử lý tốt.”
Tống Uyển Yểu rũ mắt xuống, ánh mắt nhìn về phía trên cánh tay ngày đó bị đụng xa dường như không còn nhìn thấy vết sẹo nữa, mặc kệ nói như thế nào, chuyện ngày đó cô cũng thiếu anh một ân tình.
Hai ngày này coi như cô trả lại cho anh.