- Hôm nay tôi cổ vũ cho bà thắng đó nha. Bí mật đó. Đừng có nói với My.
Chi liếc xéo.
- Ông cũng nói vậy với My chứ gì?
Quang cười to rồi chạy biến sang chỗ My. Tự dung Chi thấy vừa buồn buồn, lại vừa buồn cười. Nó mở bó hoa cẩm chướng ra chuẩn bị. Nhưng rồi Chi phát hiện miếng bọt biển biến đâu mất, chắc là bị rơi ở dọc đường. Khôi liếc nhanh mọi thứ trên bàn.
- Để tớ đi mua. Kịp không?
- Chi lắc đầu.
- Còn phải ngâm nước nữa.
Hai đứa còn đang bối rối nhìn nhau thì My bước sang, đưa nó một miếng bọt biển.
- Chi cầm lấy này. Tính tình hay lo xa nên chuẩn bị hai miếng lận.
Chi bối rối nhận lấy, quên luôn phải cảm ơn. Khôi nhanh miệng.
- Cảm ơn bạn nhé. Tí nữa tụi mình sẽ thay mặt lớp đãi bạn ly chè.
Kết thúc buổi thi, lớp Chi giành giải nhất, không hẳn vì bình hoa của lớp nó đẹp nhất mà một phần là do cái miệng thuyết trình dẻo quẹo của Khôi. Nó đứng nghe mà cong thắc mắc có thiệt bình hoa mình cắm mang ý nghĩa hay ho dữ vậy không? Mấy hôm nay làm ôsin cho Khôi, nó nhận ra là gã cũng không hẳn ít nói như vẻ bề ngoài. Thậm chí là nếu tìm được câu chuyện hợp gu thì hắn còn có thể nói nhiều hơn cả Chi. Chi thích nghe cậu ta nói về thiên văn học, những chòm sao rồi những hiện tượng nhật thực, nguyệt thực. Nó nghĩ mình có thể nghe cả ngày.
Sau cùng, bốn đứa, Chi, Khôi, Quang và My đi ăn chè. Tan tiệc, Khôi đèo nó trở về.
- Chi nè, cậu có thể nói cho tớ biết tại sao cậu lại xì lốp xe của Quang hôm nọ không?
Chi trầm ngâm một lát. Rồi chậm rãi hỏi.
- Cậu có biết bộ phim “My best friend’s wedding” không?
- Không.
- Bộ phim đó kể về hai người bạn thân đã hứa với nhau rằng khi họ hai mươi tám tuổi, nếu không có người yêu thì họ sẽ lấy nhau.
Khôi không hiểu.
- Vậy thì sao?
- Tớ và Quang đã cùng xem bộ phim đó. Cậu ấy đã hứa với tớ điều tương tự. Chỉ khác là rút xuống còn mười bảy tuổi thôi.
- Thì ra là vậy. Bí mật lớn nhất không phải cậu đã xì lốp xe cậu ấy. Mà là cậu thích Quang.
- Ừ, vậy nên tớ ghen tị với My. Tớ không chỉ xì lốp xe thôi đâu. Lúc đi mua quà kỷ niệm một tháng quen nhau của cậu ấy, tớ đã cố tình rút một ít chỉ ở con gấu bông trước khi gói nó lại. Tớ biết Quang trước, tớ cũng thích cậu ấy trước. Tớ đã tin chỉ có tớ mới là công chúa, chỉ có tớ mới hợp với Quang nhất, rồi một ngày nào đó cậu ấy sẽ nhận ra điều đó. Nhưng sự thật, tớ chỉ là một mụ phù thủy. Hoàng tử thì chẳng bao giờ trở về với phù thủy cả.
- Cậu sợ tớ nói với Quang sự thật thì tình bạn của hai người dẽ đi tong phải không?
- Ừ. Tớ sợ.
- Nhưng những gì cậu đang làm cũng chẳng khác gì đâu. Chỉ là những chuyện tồi tệ sẽ đến từ từ thôi.
Chẳng ai nói với nhau câu nòa nữa. Chi tưởng mình sẽ khóc. Nhưng cuối cùng, mắt nó ráo hoảnh. Nó ngồi yên sau xe, ngắm phố phường buổi trưa sáng rực rỡ, và gió thổi luồn qua mái tóc mát rượi. Lòng nhẹ bẫng một cách kỳ lạ. Nó thấy hình như mình vừa nhận ra một điều gì đó rất quan trọng. Điều gì đó về tình yêu mà không thể định nghĩa rõ ràng. Điều gì đó về buông tay. Và điều gì đó về tình bạn quý giá không đáng bị đánh đổi bởi bất kỳ một ảo tưởng nào.
- Ngày mai cậu tự đi mà lấy sổ đầu bài nhé. Tớ sẽ nói sự thật với Quang nên cậu không còn gì để mà uy hiếp tớ đâu.
Khôi bật cười.
- Ok.
Cuối cùng thì Chi cũng đủ can đảm để nói sự thật với Quang. Nó nói rằng chính nó đã xì lốp xe của cậu ấy. Nó chờ đợi cậu bạn thân sẽ sửng sốt hỏi tại sao, và rồi nó sẽ nói hết tất cả, sạch sành sanh, dẫu cho sau đó chuyện có ra sao. Nhưng Quang chỉ tròn mắt rồi nói.
- Cậu làm thế vì giận tớ không đèo cậu về nữa chứ gì?
- Rồi Quang cười khì. Nụ cười vô tư, sáng trong vẫn thường thấy. Tự dung Chi thấy lòng nhẹ bẫng. Cô đấm vào vai Quang.
- Ừ. Vì giận cậu nên mới làm vậy đó.
- Tớ xin lỗi. Thôi, hôm nào cộng lại tất cả mọi tội lỗi rồi đãi cậu một chầu nhé.
- Coi lại có đủ tiền không đã nhé.
Trong buổi chiều tà mà mọi thứ đều chìm trong màu xám đó, trời lạnh mát mẻ, dễ chịu, và Quang với Chi lại trở về hai người bạn thân thiết như trước. Sau một cú chao đảo.
Thôi, tốt nhất chỉ nên nói đến thế thôi. Còn điều khác, có lẽ chẳng quan trọng nữa rồi.
***
Sau những ngày xáo trộn đó, Chi đi học bằng xe buýt thêm vài ngày rồi mọi chuyện thay đổi. Vì có một bất ngờ.
Buổi sáng hôm đó, Chi vừa bước ra khỏi nhà đã thấy Khôi đứng đó.
- Lên tớ đèo đi học!
Chi trợn tròn mắt. Nhưng bộ não cũng chỉ kịp ra lệnh cho nó phải nhảy lên xe ngay lập tức. Nó bảo.
- Đi nhanh lên! Mẹ tớ mà thấy thì tối nay tớ không biết giải thích thế nào và chống chọi sự trêu chọc của anh hai ra làm so đâu.
- Ok.
- Mà sao hôm nay cậu lại rảnh rỗi qua đây vậy?
- Tiện đường mà.
Và Khôi trpwr thành tài xế cho Chi thêm rất nhiều ngày sau đó. Cho đế khi họ không còn là những người bạn xã giao trên lớp. Cho đến khi giữa họ có những điểm chung, sự thân thiết và sự tin cậy. Khi ấy, Khôi mới kể cho Chi nghe một bí mật về chuyện cậu từng thích một cô bạn từ hồi cấp hai, nhưng chỉ biết nhìn từ xa, đến khi học cấp ba thì bất ngờ chung lớp. Cậu quyết định phải làm gì đó. Nhưng ‘làm gì đó’ lại là chọn cách tiếp cận kỳ quặc – ‘khủng bố’ người ta.
- Tớ nghĩ bạn gái nào cũng có thể trở thành công chúa cả. Vấn đề là phải tìm một hoàng tử thích hợp.
Chi bật cười.
- Cậu định nói cậu sẽ trở thành hoàng tử của tớ chắc?
- Nếu cậu muốn.
Trong một tích tắc, mặt Chi đỏ lên. Và đó là lúc Chi biết câu trả lời của mình đã xuất hiện.