Tôi và Lưu Tầm đứng bên cạnh.
“Người nhà đâu?” Bác sĩ mở cửa.
Tề Việt nhíu mày, lạnh mặt tiếp tục xoay điện thoại.
Lưu Tầm đi lên, gật đầu với bác sĩ, “Bác sĩ, tôi là anh trai của cậu ấy.”
“Ừm, bị thương không nghiêm trọng nhưng chảy máu khá nhiều. May là không trúng mắt nếu không với lực đánh như vậy, có thể dẫn tới bị mù.”
Thân hình Tề Việt run lên.
“Nhưng…” Bác sĩ nhìn chúng tôi rồi bảo, “Em trai anh ăn uống không đầy đủ chất dinh dưỡng, còn bị thiếu máu, về sau nhớ chú ý nhiều một chút.”
Bác sĩ nói xong thì đi vào, Lưu Tầm dẫn Dư Phi đi ra, tôi hoảng sợ.
Trên đầu Dư Phi là một vòng băng gạc thật lớn, nhìn rất buồn cười, giống như xác ướp vậy.
Sắc mặt vì mất máu mà trắng xanh.
“Anh à, em không sao đâu mà, anh đừng nghe bác sĩ nói.”
Dư Phi cười nhợt nhạt với tôi.
Tôi gật đầu, “Em đi được không? Hay anh cõng em…”
Tôi còn chưa nói xong, Tề Việt đã cướp lấy Dư Phi trong tay Lưu Tầm cõng lên rồi.
Tính tình thì thô bạo mà động tác lại phi thường ôn nhu.
“Chuyện kia, thật xin lỗi.” Thanh âm Tề Việt rất nhỏ, Dư Phi bối rối xua tay trên lưng cậu ta, “Không sao, không có gì mà…”
“Đừng lộn xộn!” Tề Việt la lên, sau đó cõng Dư Phi đi ra ngoài.
“Cậu điên rồi!” Lưu Tầm bước nhanh về phía trước, “Cậu cõng em ấy ra ngoài như vậy, lỡ bị người ta phát hiện thì sao, cậu không nghĩ đến hậu quả chút nào sao?!”
Tề Việt dừng bước, trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt cứ như một con sói nhỏ bị thương, điên cuồng muốn cắn xé mọi vật xung quanh.
Tôi thấy đau lòng, tóm Dư Phi về, “Quên đi, nếu vậy cứ để Tiểu Phi ở lại bệnh viện hai ngày, còn đám phóng viên bên ngoài thì để Lưu Tầm ra đỡ đạn.”
“Tôi biết xử lí thế nào, Dương Trần, cậu và Tề Việt dùng cửa sau ra ngoài nhé.”
Tôi gật đầu kéo Tề Việt đi, cậu ta lại không nhúc nhích, trừng mắt nhìn tôi rồi nói, “Tôi ở đây chăm sóc cậu ấy, dù sao tiếng tăm của tôi cũng không bằng các anh, không sợ bị nhận ra.”
Nói xong, ôm lấy Dư Phi mà đi.
Lưu Tầm nhìn tôi rồi bất đắc dĩ thở dài.
“Cậu ta vẫn làm theo cảm tính như vậy.”
Tôi ừ một tiếng, cúi đầu không nói gì.
“Dương Trần, tôi liên lạc với đạo diễn của Tiểu Phi trước, với tình hình hiện tại của Tiểu Phi khẳng định không quay tiếp được. Còn người đại diện của cậu ấy vẫn chưa biết chuyện cậu ấy bị thương nữa, những người khác đều phải tiếp cho tốt, đừng để xảy ra tin đồn thất thiệt.”
Nói xong, hắn xoay người rồi đi, đi vài bước lại dừng lai, trở về cầm lấy tay tôi.
“Đêm nay ở nhà chờ tôi, có việc tôi muốn nói với cậu.”
Tôi nhìn theo bóng dáng vội vội vàng vàng của hắn, trong lòng đau đớn.
Nhiều năm như vậy, mỗi lần có chuyện không may đều do một mình hắn cáng đáng, ứng phó với công ty, ứng phó với người đại diện, ứng phó giới truyền thông, ứng phó fan hâm mộ, chẳng lẽ hắn không thấy mệt sao?
Tôi đi cửa sau về nhà, lúc đi ngang qua siêu thị tiện thể mua rất nhiều đồ ăn, cà chua mà Lưu Tầm thích, cà rốt cho Dư Phi.
Kỳ thật có nhiều chuyện không cần phải ghi nhớ, chỉ cần hồi tưởng lại thì tự nhiên nó sẽ bung ra từ nơi sâu kín nào đó trong trí nhớ của mình.
Lúc ngang qua dãy kệ xếp đầy mì gói, thấy nhãn hiệu mà Lưu Tầm thích ăn, lại vươn tay ra lấy, nghĩ nghĩ rồi lại rút về.
Có lẽ, hắn không còn ăn loại này nữa rồi.
Trong lời bài hát, hắn nói nhớ món mì mà tôi chử cho, cái tên ngốc này, lúc đó cả ngày chúng tôi chỉ ăn mỗi mì gói, vất vả biết bao nhiêu.
Khi đó mới debut, chụp hình, quay album, bận bịu tất bật đến cả cơm ngon cũng không ăn được. Cơm hộp và mì trở thành món chính mỗi ngày, chỉ lúc quay về ký túc xá, mới ăn cơm thật ngon được, nhưng lúc đó thì sức lực đâu mà đi, cho nên đành về nhà mì gói thẳng tiến mà thôi.
Đôi khi tôi cũng không hiểu được, làm sao mà tôi sống được qua khoảng thời gian vất vả kia nhỉ?
Có một câu nói rất hay, ngôi sao nào càng bận rộn thì thể hiện họ càng nổi tiếng.
Nếu rảnh rỗi giống tôi bây giờ, hay nói cách khác, thời của tôi đã qua, thì rất ít người có thể nhớ rõ tôi được.
Khi đó chúng tôi, vì còn trẻ, vì có khát vọng, nên cho dù bận rộn cách nào đi chăng nữa cũng thấy hạnh phúc.
Hoặc còn bởi vì nguyên nhân nữa, vì bên cạnh có Lưu Tầm, Tề Việt, Dư Phi.
Có cả ba người đó vất vả bên tôi, cho nên bận rộn mấy cũng không thấy vất vả.
Bây giờ cô đơn một mình, tôi đã không còn ăn mì vô nữa rồi.
Lúc đó có đồ ăn ngon là cướp với Lưu Tầm, vui vẻ vô cùng.
Khi về đến nhà, tôi đã thấy Tề Việt đứng trước cửa.
Tôi ngẩn người, “Không phải cậu ở lại bệnh viện chăm sóc Dư Phi sao?”
Cậu ta hung hăng đá cánh cửa cái rầm, “Cậu ấy bị người đại diện mang đi rồi.”
Tôi thấy hai mắt cậu ta đỏ ngầu, không nói gì nữa.
“Dương Trần, thật ra tôi không phải bị ngưng hoạt động, anh biết không?”
Tôi gật đầu, im lặng nghe cậu ấy nói tiếp.
“Ông chủ nói, gã có thể giúp tôi nổi tiếng.”
“Chỉ cần tôi lên giường với gã ta.”
Tôi ngẩn người, nắm tay, tận lực làm bản thân bình tĩnh.
“Cậu đáp ứng ông ta rồi sao?”
“Tôi cho gã một quyền đi đời nhà ma rồi đá gã xuống giường mà trốn thoát, gã ta mập như heo mà đòi tôi tiến vào mông gã á, đúng là mẹ nó ghê tởm quá mà!” Tề Việt cúi đầu, sợi tóc mềm mại rũ xuống che khuất đi ánh mắt, nhưng tôi có thể nhìn thấy ý cười lạnh lùng của cậu ấy nơi khóe miệng.
Kỳ thật ánh mắt của cậu ấy là đẹp đẽ nhất trong bốn đứa chúng tôi.
“Vậy cậu định làm sao?” Tôi thở dài, hiện giờ ông chủ của cậu ta là Mộng Ảo, đắc tội ông chủ của Mộng Ảo, hậu quả chỉ dùng một từ là hình hung được, đó là chết không có chỗ chôn.
“Tôi muốn hủy hợp đồng với Mộng Ảo nên cuối tuần sẽ ra tòa.”
“Cậu sẽ bại.” Tôi nói thật chắc chắn.
“Tôi biết.” Ánh mắt cậu ấy ảm đạm, “Nhưng bắt tôi làm loại chuyện này thật sự là tôi không làm được, từ khi ở với cùng Dư Phi, tôi không còn chạm qua bất cứ ai khác, mẹ nó tôi cấm dục là vì ai kia chứ?” Dừng lại một chút, nhẹ nhàng cười, “Dư Phi, đúng là đứa trẻ phụ từ tử hiếu mà.”
Chúng tôi đứng trước cửa ngây ngốc hồi lâu, sau đó cậu ấy đột nhiên bảo, “Anh, anh nói em có phải là rất ngu không.”
Tôi không nói gì, cậu ấy tiếp tục than thở, “Em còn kiên trì làm gì nữa, cậu ấy vốn đã… không còn yêu em nữa rồi.”
Cậu ấy rất ít khi gọi tôi là anh.
Bốn năm trước, khi mẹ cậu ấy qua đời, cậu ấy gọi anh, sau đó ôm tôi khóc suốt tối.
Lúc cậu ấy khó chịu, cần một người để nói hết những điều trong lòng, người ấy cũng là tôi.