"Em không khỏe sao ?" - Đường Lãnh Phong vừa nhàn nhã ăn cơm vừa liếc nhìn cô. Sắc mặt cô hình như không được tốt lắm.
"Hả !?...Không có ! Em không sao ." - Dư Vũ Lam khẽ cười , đành phải lảng sang chuyện khác "Hôm nay anh cho em ra ngoài một chút nhé."
"Cần mua gì sao ?"
"Vâng ! Em mua chút đồ ."
"Được rồi ! Tôi sẽ sai người đưa em đi !"
"Không cần , em tự đi được !" - Cô vội từ chối , cô vốn là định đi bệnh viện để khám sức khỏe . Cô không muốn cho anh biết tình trạng của mình.
"Được." Đường Lãnh Phong gật đầu rồi lại tiếp tục ăn sáng .
--- -------
Chuẩn bị đồ xong , Dư Vũ Lam bước xuống cúi đầu chào quản gia rồi mới đi ra ngoài. Đây là lần đầu tiên sau bốn tháng cô ở Đường gia được phép đi ra ngoài. Có lẽ , cuộc sống ở bên ngoài đã thay đổi rất nhiều. Bước chậm bên đường , hàng người tấp nập nhộn nhịp. Khiến cô nhớ lại những ngày tháng còn có tự do .
Đến trước cổng bệnh viện đa khoa , cô hồi hộp bước vào . Ngồi chờ trên dãy ghế dài khiến tim cô không ngừng đập mạnh. Chỉ sợ rằng cô mắc bệnh gì đó.
"Tiểu Lam !" - Một giọng nói của đàn ông phát ra , cô đưa mắt nhìn . Là Vương Trấn !??? Cô thực sự không có thích người này chút nào. Vương Trấn thấy cô không trả lời lại tiếp tục nói "Em không biết lịch sự là gì sao ?"
"Tôi không quen anh ! Tại sao phải trả lời ?" - Dư Vũ Lam lạnh nhạt cất tiếng.
"Tôi biết tên em , em cũng biết tên tôi. Chúng ta đã từng nói chuyện. Đó không phải là quen biết sao ?"
"Không phải !"
"Em là người đầu tiên dám nói chuyện với tôi bằng giọng điệu đó đấy !" - Vương Trấn bật cười . Quả thật là một cực phẩm ! Trước giờ anh luôn là người có tiếng tăm, người phụ nữ nào thấy anh đều e dè. Chỉ cần anh lên tiếng thì biết bao phụ nữ ngã vào anh như con thiêu thân."Em bị bệnh !?"
"Liên quan gì đến anh ?"
"Đây là bệnh viện của nhà tôi !"
Dư Vũ Lam chán nản không thèm trả lời. Với kiểu người lãng tử trăng hoa như Vương Trấn tốt nhất là cô không nên dính vào. Cô đứng lên , đi ngang người anh bước vào phòng khám , để mặc cho Vương Trấn đang thích thú dõi theo.
Ít phút sau , Dư Vũ Lam vui vẻ bước ra . Trên khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc , nhưng khi nhìn thấy Vương Trấn vẻ mặt liền thay đổi . Cô đi ngang qua người anh , Vương Trấn nhíu mày nhìn ! Cô quả là một cực phẩm !
Dư Vũ Lam đi thật nhanh , cô muốn đi về nhà ngay bây giờ . Cô phải nói cho anh biết . Trong bụng cô hiện đang có một sinh linh nhỏ bé đang lớn dần. Chỉ là cô không nhận ra đằng sau có một đám người đang đi theo cô. Đến một con hẻm nhỏ gần đó , Dư Vũ Lam định chọn đường tắt để có thể đi nhanh về nhà. Vừa bớc vào thì đám người đó liền xuất hiện .
"Cô là Dư Vũ Lam !?" - Một trong đám đàn ông to lớn kia cất giọng hỏi. Dư Vũ Lam quay lại .
"Phải."
*Chát - Vừa dứt lời , tên đó liền tát cô , khiến cô ngã xuống đất. Dư Vũ Lam sững người , trên khóe miệng xuất hiện vết máu.
"Mày thật to gan khi dám động vào người đó. Còn dám lớn tiếng hạ nhục ngài ấy." - Tên có khuôn mặt bặm trợn ngồi trước mắt cô , cất tiếng.
"Tôi không biết chủ của các người là ai . Nhưng tôi chưa từng đụng chạm ai cả !" - Cô cắn răng nói. Lau vết máu trên miệng , cặp đồng tử màu nâu xuất hiện tia lửa giận.
"Không có !? Chẳng lẽ mày đã quên..." - Chợt một giọng phụ nữ phát ra , đám người côn đồ nhường đường cho cô ta đi.
"Phương Khả Nhu ?" - Dư Vũ Lam mở to mắt. Thì ra là cô ta gây ra chuyện này !?
"Hừ...tất cả cũng tại mày nên Phong mới rời ra tao . Con khốn !"
"Là do cô không thể giữ anh ấy. Liên quan gì đến tôi."
"Mày còn dám nói !?" - Cô ả hung hăng nắm tóc Dư Vũ Lam , tức giận hét lên "Bên cạnh Đường Lãnh Phong có biết bao phụ nữ , một đêm xong rồi sẽ vứt bỏ. Mày cũng chỉ là một trong số đó thôi , đừng tự đắc."
"Nếu vậy. Cô cũng là những người đó. Chỉ có điều tôi khác cô. Tôi có thể bên anh ấy lâu hơn cô ! Phương Khả Nhu...một người xinh đẹp như cô . Thật không ngờ lại bỉ ổi như vậy ?" - Dư Vũ Lam nhếch miệng cười hời hợt.
"Mày....hứ....để tao xem mày còn hống hách đến đâu!" - Phương Khả Nhu bật cười , cô ả lấy con dao ra , đung đưa trước mắt cô. Dư Vũ Lam hít thật mạnh để giữ bình tĩnh ."Với khuôn mặt đầy vết cắt thì mày sẽ quyến rũ được ai đây." Quay sang đám người kia ả hất mặt "Giữ chặt nó lại."
"Mấy người làm gì vậy ? Mau buông tôi ra." - Dư Vũ Lam vùng vẫy , con dao sắc bén chuẩn bị sượt ngang mặt cô , Dư Vũ Lam hốt hoảng , không được , cô cố gắng vùng vẫy lại càng bị giữ chặt hơn. Khi con dao gần chạm vào mặt cô thì một tiếng súng vang lên , viên đạm cắm vào tay Phương Khả Nhu khiến con dao rơi xuống đất . Cô ả đau đớn ôm lấy bàn tay đang chảy maú .
"Chậc...một đám người như vậy lại đi bắt nạt một cô gái sao ?" - Giọng nói lạ vang lên , kèm theo giọng điệu chế nhiễu . Dư Vũ Lam quay sang nhìn anh . Là Vương Trấn !??
"Giết....giết hắn..." - Phương Khả Nhu cắn răng nói. Ngay sau đó cả đám người bặm trợn xông lên , bao vây lấy Vương Ttấn. Dư Vũ Lam vì còn sợ nên không thể đứng lên , chỉ có thể ngồi im nhìn cảnh vật trước mắt. Người đó có đôi mắt rất ngoan cường , chỉ trong chốc lát đã hạ gục đám người ấy. Ánh mắt sắc bén nhìn cô , anh bước chậm đến bên Dư Vũ Lam "Em không sao chứ ?"
Dư Vũ Lam đưa mắt nhìn người đàn ông trước mắt , khuôn mặt thất thần không nói lên lời . Vương Trấn lau khóe miệng cô , dịu dàng nói "Để tôi đưa em về."
Anh đỡ cô đứng dậy , nhưng vừa đứng dậy cả cơ thể như không còn sức , mắt cô chợt hoa lên ngã vào người Vương Trấn.
"Này , Tiểu Lam ! Em sao vậy !??" - Vương Trấn hốt hoảng gọi cô. Anh nhíu mày , chết tiệt , không ngờ anh lại đến trễ khiến cho cô hoảng sợ đến ngất xỉu. Vương Trấn bế cô ra khỏi con hẻm định sẽ đi vào xe , nào ngờ Đường Lãnh Phong lại xuất hiện trước mặt anh.
Mày đẹp nhíu lại , đôi đồng tử đen láy u ám nhìn chằm chằm Vương Trấn như muốn ăn tươi nuốt sống . Thấy vậy , Vương Trấn cất tiếng "Cậu để cô ấy đi một mình , nếu không có tôi thì đã xảy ra chuyện rồi."
Đường Lãnh Phong bước đến , từ trên tay Vương Trấn ôm cô vào lòng. Vẫn giữ nguyên ánh mắt tức giận , anh quay mặt bỏ đi. Vương Trấn nhìn bóng lưng Đường Lãnh Phong , khóe miệng giương lên "Thứ tôi muốn nhất định phải có được !"
--- -----
Đường Lãnh Phong ngồi trên giừơng ngẩn người nhìn cô , ánh mắt dừng lại bên khóe môi cô . Rõ ràng là có người vừa tấn công Dư Vũ Lam . Ngón tay chạm nhẹ vào vết thương , lau đi vết máu còn đọng trên khóe môi của cô. Lúc anh thấy Vương Trấn bế cô trên tay không hiểu tại sao anh rất muốn xông đến Không cho hắn chạm vào cô dù chỉ là một sợi tóc . Bởi vì cô là của anh , vạn kiếp chỉ có một mình anh mới có thể chạm vào cô . Anh chợt giật mình , tại sao anh lạ có cái suy nghĩ ấy . Anh rốt cuộc đang làm gì đây ? Đường Lãnh Phong rút tay lại , anh không yêu cô , anh không cho phép mình yêu cô , ngay từ đầu chẳng phải anh đã nói Dư Vũ Lam chỉ là trò tiêu khiển . Anh cười nhạt , anh tự huyễn hoặc bản thân mình , kiếp này chỉ yêu mỗi Đường Vũ Nhi . Còn cô...đơn giản là người xa lạ vô tình bước vào cuộc sống của anh không chút giá trị...
Đôi mắt Dư Vũ Lam từ từ mở ra , cô nhìn xung quanh . Đây là phòng của cô . Tại sao cô lại ở đây ?
"Đã xảy ra chuyện gì ?" - Một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai cô . Dư Vũ Lam quay đầu, bắt gặp ánh mắt sắc bén của Đường Lãnh Phong , vội trả lời "Không có gì."
"Em nghĩ là tôi không biết gì sao ?"
Dư Vũ Lam ngập ngừng , cô còn nhớ lúc đứng dậy , đột nhiên cả người cô không còn sức , tiếp theo đó thì lại thấy mình ở đây. Dư Vũ Lam đành nói cho anh nghe mọi chuyện
"Lúc nãy , có người tấn công em."
"Là ai ?" - Vẫn vẻ mặt lạnh lùng . Đường Lãnh Phong lạnh nhạt hỏi.
"Phương Khả Nhu."
Nghe cái tên ấy , Đường Lãnh Phong chợt nhíu mày . Phương Khả Nhu lại là người ranh mãnh đến thế sao !?
"Lãnh Phong , em..."
"Em nghỉ đi , tôi ra ngoài." - Anh đứng lên xoa đầu cô rồi bước đi. Dư Vũ Lam ngây ngô nhìn , cô đặt tay lên bụng trong lòng thầm nghĩ , Không sao , từ từ nói cho anh ấy biết cũng được. Kéo tấm chăn dày bao bọc lấy cơ thể . Dư Vũ Lam nhắm mắt lại , cô nghĩ về đứa bé trong bụng đang lớn dần...
--- ------ ---
"Chuyện gì ?" - Đường Lãnh Phong lạnh nhạt cất tiếng.
"Tôi muốn hợp tác cậu về dự án sắp tới. Tôi sẽ đầu tư vốn cho cậu." - Vương Trấn dựa lưng vào ghế , hai chân bắt chéo vô cùng cao ngạo.
"Cậu nghĩ tôi không đủ vốn ?"
"Ấy , tôi không có ý đó. Chỉ có điều nếu hợp tác với tập đoàn tài phiệt PNK của tôi. Chẳng phải cả hai rất có lợi sao ?
"Điều kiện của cậu là gì ?"
"Quả không hổ danh là Đường Lãnh Phong ! Rất thông minh . Điều kiện của tôi là : Dư Vũ Lam."
Có chút ngỡ ngàng với câu nói của Vương Trấn , Đường Lãnh Phong nhếch miệng"Vương thiếu đây...ngay cả người hầu cũng có hứng sao ?"
"Phải, dù sao tôi cũng nên đổi khẩu vị." - Vương Trấn vui vẻ trả lời. Anh muốn biết phản ứng của Đường Lãnh Phong sẽ như thế nào.
"Được thôi !" - Anh trả lời , Vương Trấn nhíu mày . Đường Lãnh Phong đối với cô không một chút tình cảm sao !?
"Hẹn gặp cậu ở bữa tiệc tuần sau. " - Anh đứng lên , lạnh lùng nói . Sau đó quay đi ., để mặc cho Vương Trấn đang suy nghĩ cái gì đó....
--- ----
Dư Vũ Lam ngồi chờ anh dưới sảnh , khi nghe tiếng bước chân của anh , cô vội đứng dậy "Lãnh Phong."
"Có chuyện gì sao?" - Đường Lãnh Phong hỏi .
"Ừm...anh cho phép Tiểu Đào đến nhà nhé ! Cô ấy là bạn của em !"
"Được !" - Anh gật đầu xoa nhẹ đầu cô , rồi bước thẳng lên phòng . Dư Vũ Lam vui vẻ lấy điện thoại gọi cho Tiểu Đào . Cô phải cho em ấy biết tin vui của mình.
--- ------
"Tiểu Đào , em biết không . Ta đã có thai 2 tuần rồi." - Dư Vũ Lam vui vẻ nắm tay Tiểu Đào .
"Là con của Đường Lãnh Phong sao ?"
"Phải."
"Tiểu thư , cô yêu ngài ấy lắm sao ?"- Tiểu Đào nhìn cô , cô không biết cô chủ yêu Đường Lãnh Phong bao nhiêu chỉ có điều cô thấy tình cảm mà anh dành cho Dư Vũ Lam không giống với tình cảm của cô chủ dành cho anh.
"Ừ , ta yêu anh ấy rất nhiều . Em biết không, anh ấy là người đầu tiên ta yêu thật lòng đấy !" - Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của cô khi nói về Đường Lãnh Phong khiến Tiểu Đào ngỡ ngàng . Cô chưa từng thấy vẻ mặt đó . Niềm hạnh phúc của Dư Vũ Lam hiện rõ trong lời nói và trên khuôn mặt trái xoan trắng nộn . Tiểu Đào mỉm cười "Thật tốt . Cuối cùng tiểu thư cũng được hạnh phúc."
"Ừm... Phải rồi , hôm nay em ở lại đây ngủ với ta nhé." - Dư Vũ Lam híp mắt nói.
"Được sao ?"
"Ừm , ta đã xin phép Lãnh Phong rồi , em yên tâm."
"Vâng !"
--- ------ ---
Đường Lãnh Phong cầm ly rượu lắc nhẹ . Anh nhìn xuyên qua dòng nước đỏ , vào buổi đấu giá tuần sau . Cô sẽ không ở đây nữa. Chính lúc đó , cô...sẽ thuộc về Vương Trấn . Anh quyết định bán cô lại cho Vương Trấn chỉ vì muốn chối bỏ và phủ nhận tình cảm của mình dành cho Dư Vũ Lam . Anh tự ép bản thân tuyệt đối không đc yêu cô . Cô chỉ là người hầu , cũng như bao phụ nữ khác , chỉ một đêm là chấm dứt tất cả vì vậy anh không đc yêu cô. Uống cạn ly rợu vang trên tay , anh bỏ vào phòng . Không sao , phụ nữ bên anh có vô số ! Mất hay thêm một người cũng chẳng sao . Nên anh không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì....
Trên chiếc giừơng to êm ái , Dư Vũ Lam đang nói chuyện với Tiểu Đào . "Lâu rồi chúng ta chưa ngủ chung nhỉ !?" - Dư Vũ Lam bật cười , cô híp mắt nói.
"Vâng ! Đã hơn 3 năm rồi. Thật nhớ lúc còn nhỏ.".
"Phải. Ta và em lúc đó luôn bên nhau. Haha..."
"Tiểu thư , cô định khi nào mới nói cho ngài ấy biết ?"
Dư Vũ Lam khẽ nhắm mắt , cô khẽ cười "Ta không biết . Dạo này ta thấy anh ấy rất bận . Em đừng lo , ta sẽ nói sớm thôi."
"Nhưng , tại sao cô không nói ngay bây giờ ?"
"Em đừng lo mà , phải rồi...tuần sau là sinh nhật của Lãnh Phong. Lúc đó , ta sẽ nói cho anh ấy biết ! Là ngày mùng 5 tháng 3." - Cô ngẫm nghĩ hồi lâu . Sắp đến sinh nhật Đường Lãnh Phong. Cô muốn tặng quà cho anh . Là một món quà thật tuyệt vời.
Nhìn Dư Vũ Lam vui vẻ như vậy khiến Tiểu Đào cũng vui theo. Đã lâu trên khuôn mặt cô chưa từng xuất hiện nụ cười hạnh phúc thế kia . Tiểu Đào quay sang , vui vẻ nói "Nếu ngài ấy biết chắc chắn sẽ vui lắm."
"Ừ...ta cũng mong như vậy lắm."
"Trời đã khuya rồi . Nên ngủ thôi , phụ nữ có thai không nên thức khuya ."
"Ừm." - Dư Vũ Lam thở dài . Aiz...cô nôn nóng đến tuần sau quá . Thực rất muốn nói cho anh biết ngay lập tức . Nhưng chỉ sợ anh đang bận việc không có thời gian dành cho cô...
--- -------
Sáng hôm sau , Tiểu Đào dậy sớm cùng cô chuẩn bị bữa sáng . Dư Vũ Lam đi lên phòng Đường Lãnh Phong , định đưa tay lên gõ cửa thì cánh cửa màu trắng chợt mở ra . Dư Vũ Lam rút tay lại , cất tiếng "Bữa sáng xong rồi."
"Được rồi. Đi xuống đi !" - Anh lạnh nhạt trả lời , rồi bước xuống . Dư Vũ Lam chậm rãi đi theo sau . Đến phòng ăn Tiểu Đào cúi đầu chào .
"Anh ăn trước đi . Lát em sẽ cùng ăn với Tiểu Đào."
"Tôi chỉ uống cà fê thôi. Em cứ ăn đi. Còn nữa , nếu muốn cứ để cho cô ấy ở lại cùng em." - Đường Lãnh Phong cầm ly cà phê lên uống.
"Thật sao." - Đôi mắt to tròn sáng rực khi nghe anh nói vậy .
"Hôm nay không cần chờ tôi. Em cứ đi ngủ trước . Tôi về trễ." - Đặt ly cà phê xuống bạn . Nói xong anh liền quay mặt bỏ đi. Dư Vũ Lam chỉ trả lời ngắn gọn rồi vui vẻ ngồi xuống bàn . Tiểu Đào cùng cô ăn bữa sáng trông rất hạnh phúc.
--- ------ ----
"Thông tin về hai tập đoàn lớn mạnh vừa hợp tác với nhau đã lan ra trên toàn nước . Theo như phóng viên vừa nói : Tập đoàn chứng khoán Lãnh Phong vừa qua đã thu mua ba công ty lớn , số cổ phiếu tăng vọt. Tổng giám đốc của tập đoàn - Đường Lãnh Phong cũng vừa kí kết hợp đồng với tập đoàn tài phiệt PNK. Theo đó cho thấy Tập đoàn chứng khoán ngày càng đi lên với cương vị là một tập đoàn lớn mạnh nhất Đài Loan..."
"Chà , xem ra cậu đã đồng ý hợp tác với PNK." - Hoàng Phủ Lâm ngồi trên ghế sofa dài , hai chân bắt chéo đang thưởng thức ly rượu vang.
"Có lợi thì tại sao phải từ chối." - Đường Lãnh Phong tắt ti vi . Nhàn nhã nói.
"Tuần sau là ngày sinh của cậu phải không ? Nghe nói cậu muốn tổ chức một buổi đấu giá."
"Phải ! Bữa tiệc đó sẽ đấu giá rất nhiều thứ."
"Coi bộ rất thú vị. Phải rồi, cậu và Vũ Lam thế nào ?"
"Vẫn như cũ."
"Hả ? Vẫn không có tiến triển gì sao ? Sao cậu..."
"Xem ra cậu rất rảnh nhỉ?" - Anh cắt ngang lời Hoàng Phủ Lâm , khuôn mặt không chút biểu tình ra lệnh "Đi làm việc đi !"
"Này , tôi đang nói chuyện với cậu." Hoàng Phủ Lâm nhíu mày , ai oán trả lời . Cái tên này sao đột nhiên lại lảng sang chuyện khác chứ ? Thật là.
"Cậu muốn nghỉ việc." - Anh đanh mặt lại , lườm Hoàng Phủ Lâm. Khiến anh ta đứng lên , gật gật đầu bất mãn "Được rồi , được rồi."
Đường Lãnh Phong uống cạn ly rượu vừa rót , anh mắt trở nên u ám khác thường ! Cứ để Dư Vũ Lam tận hưởng những ngày còn có thể sống trong Đường gia...
--- --------
Ngày 5 tháng 3 là sinh nhật của Đường Lãnh Phong . Dư Vũ Lam nôn nóng chuẩn bị quà cho anh . Chiếc khăn choàng len cô đã đan rất lâu , cũng đã hoàn thành . Trong tòa biệt thự to lớn này , mọi người vẫn bình thường . Vẫn không gian lặng im như thế . Tiểu Đào đã ra ngoài mua đồ giúp cô , hiện tại , Dư Vũ Lam đang ăn sáng cùa anh.
"Chiều nay chuẩn bị sớm , cùng tôi đi dự tiệc." - Anh lạnh nhạt cất tiếng.
"Dự tiệc cùng anh sao ?"
"Phải. Sáu giờ tôi sẽ đưa em đến buổi tiệc."
"Vâng !" - Dư Vũ Lam híp mắt nói . Kể ra thì đây là lần đầu cô cùng anh đi dự tiệc . Thật là hay quá... Đường Lãnh Phong nhìn khuôn mặt hí hửng của cô , trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu. Nụ cười ấy gần như muốn bóp nát trái tim anh.... Nhưng anh vẫn giữ vững cái suy nghĩ sẽ bán cô cho Vương Trấn....
Dư Vũ Lam đã chuẩn bị từ sớm chỉ chờ đến khi anh đến , cô sẽ lập tức ra ngay . Đúng sáu giờ , Dư Vũ Lam mở cửa phòng , đi xuống dưới , Đường Lãnh Phong đã ngồi chờ ở dưới sảnh . Anh mặc bộ vest màu đen lịch lãm , mái tóc chải gọn một bên , để lộ đôi lông mày rậm , cặp mắt đen láy . Anh đưa mắt nhìn cô . Dư Vũ Lam khoác trên mình bộ váy dạ hội bằng voan màu hồng phấn , dài ngang đầu gối , để lộ đôi chân thon dài trắng nõn . Sa mỏng của làn váy dao động nhẹ , trong trẻo nõn nà , tôn lên làn da trắng mịn . Cả người như đóa hoa thuần khiết , gợi người khác thương yêu .
Váy thiết kế cổ chữ V , lộ ra đường rãnh no tròn đẫy đà . Ở thắt lưng còn gắn thêm chiếc nơ màu trắng nhỏ , nhìn cô lúc này hệt như một tiên nữ.Dư Vũ Lam đứng trước mặt anh , thấy anh không nói gì mới lên tiếng "sao vậy ? Không đẹp sao ?"
"À...không có ! Đi thôi !" - Anh bừng tỉnh , vội giấu vẻ mặt lúng túng . Đường Lãnh Phong trả lời . Cô gật đầu , rồi bước theo anh . Chiếc siêu xe McLaren MP4-12C mui trần rời khỏi cổng của Đường gia , lướt như bay đi về phái trung tâm Đài Loan...Làn tóc màu hạt dẻ của Dư Vũ Lam bồng bền trong gió , ngồi bên cạnh anh , khiến cô rất hồi hộp , món quà mà cô cố gắng làm tặng anh được bảo quản rất kỹ , cô chỉ chờ đến thời điểm thích hợp sẽ tặng anh và nói ra tin vui của hai người.....