Một ngày chủ nhật của cô cứ thế mà trôi qua. Đơn điệu nhưng hạnh phúc. Nếu có thể, cô chẳng muốn đi làm. Ngày ngày đều ở nhà với con, chăm sóc con từ những việc nhỏ nhặt nhất như tắm cho con, đút con ăn, rồi đưa con đi dạo khắp nơi...
Nhưng phải đợi ngày cô có đủ phẫu thuật cho con. Còn bây giờ thì điều đó là bất khả thi.
"Nằm đợi mẹ kể chuyện cho con nghe. Mẹ đi tắm một lát nhé"
Con bé ngoan ngoãn gật đầu "Dạ"
Khi đã vào nhà tắm, cởi bỏ bộ quần áo đã mặc cả ngày hôm nay ra. Vô tình lại chạm phải tấm card visit mà khi sáng mình để vào túi áo. Một dòng chữ sáng chói trên đó: Tổng Giám đốc tập đoàn xây dựng HMD. Chỉ mới năm năm, từ giám đốc của một chi nhánh trực thuộc tập đoàn nay đã leo lên vị trí Tổng Giám đốc.
Cô nhìn lại mình, mặc bộ quần áo hàng chợ đã cũ. Ở một nơi có lẽ còn thua cái chuồng thú cưng của anh. Rốt cuộc, con nên ở với ai? Câu trả lời cô đã rõ. Chỉ là cô làm sao đành lòng giao khúc ruột của mình cho khác. Liệu rằng họ sẽ đối xử với con thế nào. Là yêu thương hay cay nghiệt hà khắc?
Gạt bỏ những suy nghĩ rối rắm của mình. Cô tắm thật nhanh, sau đó ra giường với con
"Công chúa đã ngủ hay chưa?"
"Công chúa chưa ngủ"
Sau đó, cô nghe tiếng cười khúc khích của con. Con bé rất thích được cô gọi là công chúa. Nên cứ mỗi tối cô đều gọi con là công chúa, sau đó đáp lại lời cô là tiếng cười khúc khích vui vẻ của con. Hạnh phúc đơn giản chỉ có bấy nhiêu. Nếu một ngày nào đó cái hạnh phúc nhỏ nhoi của cô bị cướp đi, cô làm sao sống nổi?
Cô leo lên giường nằm với con, đắp chăn cho con bé cẩn thận. Rồi lấy quyển truyện cổ tích đã nhạt màu bìa để trên đầu giường.
"Hôm nay con muốn nghe chuyện gì nào?"
"Công chúa Bạch Tuyết đi mẹ"
"Được rồi. Ngày xửa ngày xưa, có một hoàng hậu..."
Giọng cô nhẹ nhàng, từ tốn đọc truyện cho con nghe. Khi đã xong câu chuyện, con bé lấy tay của mình, vuốt mặt của cô. Đây là việc mà ngày nào con bé cũng làm. Đây là cách duy nhất để con cô "cảm nhận mẹ". Mọi ngày, cô đều thấy đây là một chuyện rất bình thường. Nhưng hôm nay, cô rất muốn khóc.
Vô thức, cô hỏi con một câu "Nếu một ngày, con có thể nhìn thấy ánh sáng, có thể nhìn thấy mọi vật. Không cần dùng tay để cảm nhận. Con có vui không?"
Nói đến chủ đề đó, con bé vui vẻ hẳn ra "Có ạ"
Cô nhìn rõ vẻ mặt vui mừng của con. Cũng phải, đâu ai muốn sống cả đời trong bóng tối.
"Đến giờ đi ngủ rồi, mẹ đọc thêm một câu chuyện nữa rồi công chúa mau ngủ nghe chưa"
"Dạ, công chúa tuân lệnh"
Sau đó, tại căn nhà cũ kĩ tồi tàn, có tiếng người mẹ thì thầm nhỏ nhẹ đọc truyện cổ tích. Lại có tiếng thở đều đặn của đứa con như đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Nhìn con đã ngủ, cô hôn lên trán con một cái. Sau đó rón rén xuống giường, cầm tấm card visit. Lấy điện thoại bấm một dãy số
"Em suy nghĩ kĩ rồi. Em đồng ý. Ngày mai anh hãy đến đón con"