Mọi người ai nấy đều nhiệt tình trò chuyện, có người bắt đầu đưa danh thiếp. Triều Vũ vô thanh vô thức nhận được sáu tấm danh thiếp liền.
Vào lúc này, lớp trưởng cùng với vài người đàn ông ăn mặc cầu kỳ từ ngoài cửa bước vào, giày da bóng lộn, đầu tóc chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ. Đây là đang đi họp sao?
Triều Vũ lặng lẽ nhìn một cái, tức thì ngẩn người, cô chớp chớp mắt, có chút hối hận rồi. Hình như cô đã tham gia một buổi hợp lớp giả, từ nãy đến giờ hoàn toàn không có một người nào gọi đến tên cô.
Đều là người thông minh, vì để tránh ngượng ngùng xấu hổ, cho nên mọi người đều cố tình tránh né việc gọi tên. Triều Vũ đưa tay xoa xoa khóe mắt.
Lớp trưởng quét mắt tìm kiếm trong đám đông, cuối cùng tìm thấy Triều Vũ. Cậu ta vội càng bước tới, phấn khởi nói: "Triều Vũ, cậu đến rồi, tôi còn đang lo cậu không đến."
Triều Vũ mỉm cười: "Đã lâu không gặp."
Lớp trưởng cũng hồ hởi cười: "Đi, qua đây nói chuyện với bạn cũ nào." Cậu ta quay đầu lại: "Tịch Triết, Triều Vũ tới rồi."
Khóe miệng Triều Vũ khẽ co rút một đường.
Tịch Triết đi tới, tầm mắt rơi trên người cô: "Triều Vũ, cậu không thay đổi gì cả."
Triều Vũ cũng ngước nhìn cậu ta: "Tịch Triết, chào cậu! Cậu hình như cao hơn trước rồi, ngũ quan cũng trưởng thành nữa."
Này, so với lúc trước càng dễ thu hút con gái hơn.
Tịch Triết hướng cô cười cười: "Tôi đặc biệt nhờ lớp trưởng gọi điện cho bố cậu đấy, chỉ sợ cậu không tới thôi."
Triều Vũ oán thầm trong lòng, cô đúng là không nghĩ tới.
"Tôi biết ngay là chủ nhiệm Triều có thể thuyết phục cậu mà."
Triều Vũ miễn cưỡng cười cười.
Tịch Triết nhìn cô: "Cậu hiện tại là phóng viên sao? Mảng giải trí à?"
Đuôi mắt Triều Vũ giật giật, đáp: "Phóng viên thể thao."
Tịch Triết khó bề tin nổi: "Không phải cậu năm đó mê mẩn Ngô Ngạn Tổ, Hồ Ca...sao, chỗ nào cũng thấy dán ảnh chi chít, làm sao lại trở thành phóng viên thể thao rồi?"
Triều Vũ nhịn cười: "Sau này tôi thích đội tuyển nhảy cầu của Trung Quốc."
Tịch Triết nhìn cô đang cố gắng nhịn cười: "Cậu lừa tôi?"
Triều Vũ dời tầm mắt, khuôn mặt vô hại: "Ngại quá, tôi đi nhà vệ sinh một chút."
Tịch Triết nhìn chằm chằm cô, yếu ớt lên tiếng: "Triều Vũ, có chuyện này muốn giải thích rõ với cậu, bức thư năm đó cậu nhận được không phải của tôi."
Bước chân Triều Vũ trong nháy mắt dừng lại, cảm giác đại não đột nhiên mất đi ý thức. Cả thời gian học trung học của cô chỉ nhận được duy nhất một bức thư tình.
Tịch Triết hắng giọng: "Thực ra hôm nay gọi cậu đến, là muốn cùng cậu giải thích rõ ràng. Bức thư đó là của Thạch Gia Hàng viết cho cậu."
Triều Vũ chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, lời nói không thể thốt ra.
"Một lúc nữa cậu ấy cũng đến, cậu ấy muốn nói chuyện với cậu."
Thạch Gia Hàng...
Cô có chút ấn tượng, là một học sinh không mẫu mực của lớp cô khi đó.
Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, còn nói chuyện gì nữa?
Triều Vũ không nói gì, vội vã chạy ra ngoài.
Tịch Triết có điểm bất mãn.
Ngày cuối cùng Triều Vũ chuyển lớp, cậu ta được Thạch Gia Hàng nhờ vả, chỉ là lúc cậu ta đưa thư qua thì bị mọi người nhìn thấy, ai nấy vây bốn phía xung quanh, tầm mắt cùng lúc nhìn chòng chọc vào lá thư để trên mặt bàn.
Kết quả Triều Vũ vẫn còn ở nhà vệ sinh chưa ra, thì giáo viên toán đã tới tịch thu mất. Nghe nói sau này bức thư đó đã được chuyển tới tay bố cô.
Tịch Triết rất có nghĩa khí nhận hết tội lỗi này về mình, bởi vì cậu ta đã làm việc thất trách.
Ngày hôm sau Triều Vũ chuyển lớp sang ban xã hội, lúc đó hai người gặp nhau ở cổng trường, Triều Vũ nhìn cậu ta như nhìn không khí.
Cậu ta cũng thật là oan uổng.
Trong hai năm đó, cũng chẳng có cô gái nào bày tỏ với cậu ta. Cậu muốn theo đuổi con gái lớp bên cạnh cũng liền bị xa lánh.
Vì vậy, Triều Vũ đối với cậu liền trở thành một cái gai trong lòng, thi thoảng lại có cảm giác gai gai một cái.
Triều Vũ hoảng hốt chạy ra ngoài, cô đối với cái người Thạch Gia Hàng kia không hề có tí suy nghĩ gì cả.
Năm đó nữ sinh ban xã hội cũng thích thảo luận bàn tán về đám con trai, Thạch Gia Hàng cũng nằm trong đám con trai đó.
Cô đứng ngoài hành lang nghĩ ngợi một lúc, hay là đi thôi. Đây nào phải là một buổi họp lớp gì chứ, rõ ràng là một bữa hồng môn yến mà.
Triều Vũ nhắn một tin nhắn cho lớp trưởng, nói đột nhiên nhận được điện thoại của sếp có nhiệm vụ gấp nên phải quay về. Gửi xong tin nhắn, cô liền vội vàng rời đi.
Sofa bên ngoài hội trường có một bóng người ngồi lừng lững.
Triều Vũ nghiêng đầu nhìn qua một cái, Hứa Bác Diễn sao lại có mặt ở chỗ này? Anh ngồi ở đó, đang cúi đầu nhìn điện thoại.
Triều Vũ nhìn nhìn liền vội vàng quay đầu chạy ra ngoài cửa. Chỉ còn cách cửa vài mét, thì thấy một người đàn ông trẻ đang bước vào. Cô gần như phản xạ có điều kiện, lập tức chạy ngược lại ghế sofa.
Hứa Bác Diễn nhìn thấy cô.
Triều Vũ trốn bên cạnh ghế, lấm lét ngó nhìn Thạch Gia Hàng, lúc nhìn thấy anh ta bước vào, cô liền thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy phẩy phẩy đuôi váy phía sau.
"Hứa đội, trùng hợp quá."
Hứa Bác Diễn ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt trầm mặc: "Hứa đội?" Anh nhíu mày: "Tôi không phải là A Diễn thân ái của cô sao?"
Ánh mắt Triều Vũ run rẩy, trong lòng có vài điểm chột dạ, còn có chút xấu hổ ngượng ngùng.
Anh nhìn cô, biết rằng cô hôm nay cố ý trang điểm, ít nhất thì không còn mang dép lào nữa.
Triều Vũ không nói câu nào, hai má hơi hơi ửng đỏ. Không biết là vì đứng ngược sáng hay do trang điểm, mà lúc này từ góc độ Hứa Bác Diễn nhìn qua, khuôn mặt của cô đặc biệt xinh đẹp.
Đúng lúc này, cô nhìn thấy Tịch Triết xuất hiện.
Triều Vũ thốt ra một câu: "Xong rồi." Cô đã không kịp né tránh.
Tịch Triết bước qua, gọi một tiếng: "Anh." Mà người đằng sau lưng Tịch Triết, Thạch Gia Hàng đang nhìn chằm chằm vào người cô.
Hứa Bác Diễn đứng dậy, đáp lời.
Bốn người đứng đối mặt nhau, mỗi người một suy nghĩ.
Tịch Triết tò mò: "Triều Vũ, cậu làm sao lại ở cùng với anh tôi?"
Triều Vũ mờ mịt trả lời: "Anh ấy là anh cậu?"
"Đúng rồi. Giới thiệu với mọi người một chút." Tịch Triết hắng giọng: "Anh họ của tôi, Hứa Bác Diễn. Đây là bạn học của em, Triều Vũ, Thạch Gia Hàng."
Thạch Gia Hàng giơ tay ra: "Hứa đội, xin chào."
Hứa Bác Diễn bắt tay với cậu ta, lại quay sang nhìn Triều Vũ, ánh mắt có hơi ý cười.
Thạch Gia Hàng nhìn Triều Vũ, cười một tiếng: "Triều Vũ, lâu rồi không gặp."
Triều Vũ nhìn cậu ta nở một nụ cười công nghiệp.
Thạch Gia Hàng đi tới bên cạnh cô: "Đi vào nói chuyện đi."
Triều Vũ cười cười: "Tòa soạn tôi có chút việc, tôi phải quay về rồi."
"Cuối tuần cũng phải tăng ca sao?"
"Ừm, đang mùa lũ nên công việc hơi nhiều. Tôi đi trước nhé, có thời gian nói chuyện sau."
Nói xong, Tịch Triết một tay tóm lấy cô: "Triều Vũ, cậu không nên như vậy chứ. Khó lắm bạn bè cùng lớp mới gặp được nhau, bao nhiêu năm nay không gặp cậu rồi, cậu không thể không nói gì cứ vậy đi được."
Triều Vũ chống cự đến cùng: "Tịch Triết, tôi thật sự có việc mà."
Tịch Triết hi hi cười: "Đi thôi, mọi người cùng vào thôi nào."
Thạch Gia Hàng nhíu mày nhìn cô, nuốt những gì định nói trở lại.
Triều Vũ cứ như vậy bị kéo vào, cảm thấy rõ ràng đây chính là một buổi hồng môn yến.
(Hồng môn yến: Trong văn hóa TQ, thuật ngữ hồng môn yến được dùng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.)
Hết chương 6
Tác giả có điều muốn nói:
Hứa Bác Diễn: Nghe nói có người đã nhìn trúng đồ của anh?
Triều Vũ: Ai cơ? Ai cơ? Nhìn trúng đồ của anh hả, còn có người nào có mắt nhìn kém như anh nữa sao?
Hứa Bác Diễn giơ tay lên vuốt vuốt đầu cô: Phải đấy, mắt nhìn không kém, thì làm sao có thể nhìn tới em?
Triều Vũ:... Hình như em đã vớ phải một người bạn trai giả rồi...