Trong văn phòng, Mạc Trình Xuyên đặt điện thoại xuống, ngước mắt lên trông thấy Đồng Lâm nhìn mình thì hỏi: "Còn chuyện gì à?"
Đồng Lâm hất cằm về phía điện thoại của hắn rồi hỏi lại: "Cậu có việc gì à?"
Mạc Trình Xuyên cười khẽ, Đồng Lâm "Ối giời" một tiếng rồi ghé sát vào hỏi: "Đang yêu?"
"Quan tâm việc riêng của tôi?"
"Cậu là tấm bảng hiệu của công ty chúng ta đấy. Cậu chỉ việc ngồi ở đây," Đồng Lâm xoa xoa mặt bàn làm việc của Mạc Trình Xuyên một cách cường điệu, "Là những phương tiện truyền thông kia sẽ tự đưa tới cửa, cuống cuồng đuổi theo tiết kiệm phí quảng cáo giúp chúng ta."
Chút ý cười trên mặt Mạc Trình Xuyên đã biến mất hoàn toàn, Đồng Lâm lập tức giơ tay đầu hàng: "Cậu nói đi, nói đi, cứ việc nói."
"Không còn chuyện gì thì phắn đi."
"Được thôi."
Đồng Lâm đứng dậy, vừa mới quay người đi thì lại nghe thấy Mạc Trình Xuyên nói: "Xoay ghế cho thẳng."
Anh ta đành phải quay lại chỉnh cho chiếc ghế mình vừa ngồi về lại trạng thái ngay ngắn ban đầu, nhìn trái nhìn phải một lúc mới hỏi Mạc Trình Xuyên: "Hoàn hảo chưa?"
Mạc Trình Xuyên liếc mắt một cái: "Biến đi."
Đồng Lâm dùng cả hai tay làm dấu "ok" rồi bước lùi từng bước ra cửa, thật cẩn thận mở cửa đi ra ngoài. Lúc sắp sửa đóng cửa lại thì không biết tại sao bỗng dừng lại, đẩy ra một khe cửa nhỏ rồi ló đầu vào: "Lau sạch cả tay nắm cửa cho cậu rồi nha." Sau đó lập tức rụt đầu về, đóng cửa, bỏ chạy.
Mạc Trình Xuyên chẳng thèm ngẩng lên, vẫn cúi đầu xem tài liệu chỉ là ngón tay vô thức xoay tròn chiếc bút máy, một lúc sau mới mở nắp bút ra ký tên mình vào góc phải bên dưới văn bản.
Đồng Lâm tung ta tung tăng định đi tìm Phương Tắc Tâm để báo cáo về tin tức mới này.
Anh ta nắm chức vị cao trong công ty, là người ban đầu thành lập ra Khoa học kỹ thuật Linh Tâm cùng Phương Tắc Tâm. Trước khi Mạc Trình Xuyên gia nhập thì anh ta mới là người phụ trách điều hành công ty.
Phương Tắc Tâm là học sinh do mẹ của Mạc Trình Xuyên dẫn dắt, thời còn đi học thì thành tích tốt, gia cảnh tốt, ra xã hội thì có kỹ thuật, có vốn liếng, dựa vào mối quan hệ trong trường học và sự ủng hộ của gia đình để mở công ty. Người ngoài nhìn vào thì thấy anh ta thành công rực rỡ nhưng bản thân anh ta cũng không phải là người giỏi chiến đấu trên thương trường nên phải mời Đồng Lâm hỗ trợ quản lý công ty. Hai người một phụ trách kỹ thuật, một phụ trách điều hành cũng làm ra hình ra dạng.
Nhưng Đồng Lâm cũng không học ngành kinh tế ra, theo sự phát triển của công ty thì việc kiểm soát toàn bộ tình hình chung có phần nằm ngoài khả năng. Linh Tâm phát triển đến lúc bấy giờ, tự bản thân Đồng Lâm biết biểu hiện của mình chỉ thường thường nên chủ động nói thật suy nghĩ với Phương Tắc Tâm, bảo anh ta thuê một nhân tài quản lý chuyên nghiệp khác thế chỗ mình, còn mình thì sẵn sàng từ chức. Khi Đồng Lâm nói những lời này thì trong đầu đã nhắm đến một vài người, có thể thấy là thật lòng nhưng Phương Tắc Tâm thì chưa hài lòng.
Tuy Phương Tắc Tâm không giỏi quản lý con người nhưng nhìn người thì vẫn rất chuẩn, hơn nữa còn có sự cố chấp của riêng mình. Lúc trước chọn Đồng Lâm thì Đồng Lâm đã làm việc chăm chỉ cho anh ta đến tận bây giờ, còn sẵn sàng từ bỏ chức vụ vì sự phát triển của công ty. Hiện tại anh ta nhìn trúng Mạc Trình Xuyên.
Việc Mạc Trình Xuyên đảm nhiệm chức CEO của Khoa học kỹ thuật Linh Tâm là do Phương Tắc Tâm đã tìm cách lôi kéo từ chỗ của mẹ Mạc Trình Xuyên. Học sinh yêu quý nhiều lần tới gặp, hết kể lể về những khó khăn của bản thân rồi lại bày tỏ ý chí hướng đến sự phát triển của ngành, vừa đấm vừa xoa, như thể nếu không có Mạc Trình Xuyên thì nhẹ là Khoa học kỹ thuật Linh Tâm phá sản, còn nặng thì ngành trí tuệ nhân tạo của Trung Quốc rơi vào bế tắc. Vốn dĩ từ trước đến nay giáo sư Mạc luôn mặc kệ chuyện của con trai, nhưng vì không chịu nổi sự nài nỉ như vậy nên cũng nói một câu với Mạc Trình Xuyên: "Tắc Tâm là một đứa rất khá, nếu con giúp được thì giúp nó xem sao."
Đồng Lâm bồn chồn trong lòng: Tuy nói Mạc Trình Xuyên có một người mẹ làm trong ngành nhưng lý lịch cá nhân của bản thân hắn thì từ đầu tới cuối không có chút quan hệ nào với trí tuệ nhân tạo.
Phương Tắc Tâm thì nghĩ rất đơn giản: Biết kiếm tiền là được.
Sự thật chứng minh, quả thật Phương Tắc Tâm nhìn người cực kỳ chuẩn. Chỉ trong một thời gian ngắn thì Mạc Trình Xuyên đã ngồi vững được chiếc ghế CEO của Khoa học kỹ thuật Linh Tâm. Trong quá trình đó Đồng Lâm luôn ở bên cạnh quan sát, hoàn toàn tâm phục khẩu phục với hắn.
Phương Tắc Tâm nói, ông biết lúc cậu ta đi học giỏi thế nào không?
Đồng Lâm tò mò: Giỏi thế nào?
Anh ta cứ tưởng Phương Tắc Tâm sẽ liệt kê ra vô số những thành tích, giải thưởng nhưng không ngờ Phương Tắc Tâm suy nghĩ trong chốc lát thì nói: "Cậu ta tập trung yêu đương, tiện thể thi đỗ nghiên cứu sinh." Sau đó nói ra tên của một trường đại học thuộc top 10.
Đồng Lâm trợn trừng mắt: "!!!" Nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy Mạc Trình Xuyên không giống người coi yêu đương là nghề chính, học tập là nghề phụ á.
Phương Tắc Tâm nói một cách đương nhiên: "Cậu ta không thích học. Ông thấy đấy đến cái bằng thạc sĩ cậu ta cũng không lấy, lúc ấy đã khiến giáo sư tức điên luôn."
Đồng Lâm tỏ vẻ: "???" Mạc Trình Xuyên bỏ học không phải vì ra ngoài gây dựng sự nghiệp à? Trong lúc đi học đã cùng với bạn học lập ra một trang web, còn bởi vậy mà kiếm được khoản lợi nhuận đầu tiên, sao giờ lại là do không thích học chứ?
Anh ta vẫn luôn nghi ngờ Phương Tắc Tâm nói vớ vẩn, dù sao Phương Tắc Tâm chỉ đáng tin trong lĩnh vực chuyên môn, còn Mạc Trình Xuyên thoạt trông đáng tin hơn Phương Tắc Tâm nhiều.
Nhưng anh ta vẫn không kiềm chế được chạy đi mách lẻo với Phương Tắc Tâm.
"Hình như Mạc Trình Xuyên lại yêu đương rồi!" Đồng Lâm trông thì như đang tán dóc nhưng thật ra thấp thoáng để lộ sự nôn nóng và chút phấn khích kỳ lạ, "Chúng ta có cần đề phòng chút không?"
Phương Tắc Tâm khó hiểu: "Đề phòng gì?"
"Không phải ông bảo cậu ta là người lụy tình, vì yêu đương mà không chú ý việc học à? Biết đâu sẽ ảnh hưởng đến công việc của cậu ta thì sao?"
Phương Tắc Tâm càng thấy khó hiểu hơn: "Tôi nói Mạc Trình Xuyên lụy tình? Làm gì có chuyện đấy, tôi nói lúc nào?"
Đồng Lâm nổi cáu: "Biết ngay ông nói vớ vẩn!"
Phương Tắc Tâm cúi đầu xuống nghịch điện thoại.
Đồng Lâm bực bội một lúc xong thì lại không nhịn được hỏi: "Ông làm gì đấy?"
Phương Tắc Tâm nói: "Tôi nhắn tin cho Mộ Mộ. Đúng lúc, để nó đỡ có ý đồ gì với Trình Xuyên." Mộ Mộ là Phương Tắc Mộ, em gái của Phương Tắc Tâm, cũng chính là cô tiểu thư xinh đẹp nhà giàu khiến Mạc Trình Xuyên gắn chặt với hình tượng Xử Nữ.
Đồng Lâm ngạc nhiên: "Mộ Mộ thích Mạc Trình Xuyên?!"
Phương Tắc Tâm bị câu gào bất thình lình của anh ta làm cho đau đầu, "Đừng bắt chước tiếng gà gáy buổi sáng được không?! Ông là Gà la hét à?"
Đồng Lâm tức đến mức tóm lấy con Gà la hét nằm trên bàn rồi bóp mạnh một cái.
Gà la hét vô tội kêu to một tiếng: Ác ——!!!
(*)Gà la hét: