Đúng như dự đoán của Tiểu Điệp, Lãnh Tâm lập tức sững người, ánh mắt nhẹ lay động. Nhưng ngay sau đó, Lãnh Tâm lắc đầu lia lịa, ấp úng nói: "Đệ... không có... Nhưng mà tỷ thật sự từ thế giới khác đến đây sao?"
"Có vẻ như khó tin, nhưng mà đúng là như vậy." Tiểu Điệp nở nụ cười có phần hơi cứng nhắc.
Cả hai rơi vào im lặng một hồi, Lãnh Tâm mới chậm rãi mở miệng: "Dù tỷ là ai, từ đâu đến thì tỷ vẫn là người tốt, đệ không sợ"
Hai chữ "Người tốt" nghe xong khiến cho Tiểu Điệp cảm thấy hơi nhột nhột. Nếu những người trước đây bị nàng làm cho phá sản, dẫn đến tự tử khi nghe được những câu này không biết có đội mồ xuyên qua bóp cổ nàng không nhỉ?
Chủ đề này không mấy gì hay ho, Tiểu Điệp vội đằng hắng giọng, đánh trống lãng sang chuyện khác: "Tỷ ở đây hầu như lạ lẫm vật mọi vật, mong đệ giúp đỡ."
"Ân"
"Vậy tỷ hỏi đệ, lúc nãy đệ bảo tỷ là Phế Thuật nghĩa là sao?"
Lãnh Tâm ngước đầu lên, đối diện cặp mắt Tiểu Điệp, cậu từ tốn trả lời: "Ở đây, tức trong thế giới này, năng lượng được hình thành từ mạch ngũ hành. Những ai nắm giữ mạch thủy thì sẽ có thể điều khiển cũng như biến vũ khí ra từ nước, chỉ cần ở đâu có nước đều có thể làm vũ khí, họ còn có thể đem chính bản thân mình biến thành nước để chiến đấu. Tương tự như thế, những người nắm giữ mạch kim, mộc, hỏa, thổ cũng vậy. Ngoài ra còn có các hệ phụ của năm mạch chính như băng của mạch thủy, lôi của mạch kim. Người ta dựa vào số mạch một người sở hữu chia thành Nhất Thuật, Nhị Thuật, Tam Thuật, Tứ Thuật, Ngũ Thuật và Thiên Thuật. Thiên Thuật là người nắm giữ năm mạch chính cùng với hệ phụ, là một người có công lực rất cao, số người như thế có thể đếm trên đầu ngón tay. Trái ngược với Thiên Thuật chính là Phế Thuật, những người không có mạch ngũ hành nào cả, họ chẳng khác gì thú nuôi của những Thuật Gia." Nói đến đây Lãnh Tâm nở nụ cười chua xót.
Nghe đến đây Tiểu Điệp cũng hiểu được phần nào. Không ngờ sau khi xuyên qua từ một chủ tịch nàng lại biến thành thú cưng. Trớ trêu thật! Nhưng còn một chuyện...
"Lãnh Tâm, mạch thuật của một người có thể nhìn thấy hay sao?"
Lãnh Tâm lắc đầu
"Thế sao đệ biết ta là Phế Thuật?"
"Chỉ có những người đạt cảnh giới đột phá hoặc có Thấu Nhãn mới có thể nhìn thấy. Đệ là do có Thấu Nhãn nên mới thấy" Lãnh Tâm nói.
"Thấu Nhãn?" Tiểu Điệp lại lần nữa mơ mơ hồ hồ.
"Thấu Nhãn là một loại thuật bẩm sinh trong tộc hồ, mỗi tộc đều có một thuật bẫm sinh riêng, chỉ có điều thuật này không phải ai trong tộc cũng có. Người ta bảo rằng cách nhau hai mươi năm mỗi tộc mới có 2 người, cũng có khi 3 người nhưng rất hiếm."
"Vậy đệ là một trong hai người đó?" Tiểu Điệp vẻ mặt thích thú.
Lãnh Tâm gật đầu
"Nhưng còn một chuyện, hình như lúc nãy ta nghe những người kia bảo đệ là Phế Thuật, đệ không có mạch ngũ hành?"
Như chạm vào nỗi đau, bàn tay Lãnh Tâm khẽ run rẩy. Lãnh Tâm lắc đầu nhưng ngay sau đó lại gật đầu.
Vậy là sao? Rốt cuộc là có hay là không?
Lãnh Tâm trả lời giọng hơi bị lạc: "Đệ có 4 mạch, nhưng có cũng như không có."
"Tại sao lại có cũng như không có" Tiểu Điệp thầm đổ mồ hôi hột. Tâm đệ, có gì thì nói hết một lần luôn đi chứ, cứ ngập ngừng kiểu này thật là hại não nha. Đệ có tới bốn mạch lận đó sao lại cũng như không.
Lãnh Tâm vẻ mặt thoáng hiện nét buồn: "Bởi vì thuật Thấu Nhãn của đệ quá mạnh làm cho đệ không thể cảm nhận được mạch trong chính bản thân mình, đệ không thể sử dụng mạch ngũ hành được, vì thế bản thân đệ không khác gì là Phế Thuật"
Thảo nào, nếu Lãnh Tâm có thể sử dụng mạch ngũ hành thì đệ ấy đã là Thuật Gia Tứ Thuật rồi. Có nỗi đau nào lớn hơn việc bản thân có năng lực nhưng lại không thể sử dụng năng lực, khác nào bày đồ ăn ngon trước mặt mà chỉ được nhìn không được ăn.
Tiểu Điệp vỗ vỗ đầu Lãnh Tâm an ủi: "Đừng buồn nữa, tỷ dẫn đệ đi mua quần áo mới, đệ nhìn xem quần áo của tỷ với đệ rách hết rồi còn đâu"
Lãnh Tâm cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa trong lòng, khóe miệng cong lên thành một nụ cười non nớt có chút trẻ con.
"A, Lãnh Tâm đệ cười" Tiểu Điệp la lên như vừa thấy một hiện tượng kì dị khiến cho Lãnh Tâm xấu hổ lại cúi mặt xuống.
********.......****......*******
Tiểu Điệp lấy cái áo nam tử ướm thử lên người Lãnh Tâm, nhìn nghiên nhìn dọc cảm thấy vô cùng hài lòng, bộ quần áo làm toát lên vẻ đẹp trai nhưng không che mất đi sự non nớt của Lãnh Tâm, nàng gật đầu nói với nhị thẩm: "Hảo, ta lấy cái này."
Vị đại thẩm kia, ánh mắt luôn dò xét hai người cứ như sợ Tiểu Điệp lấy trộm hai bộ quần áo rồi chạy đi mất vậy. Khi nghe gọi, bà mới ục ịch đi tới, giọng nói lười nhát: "10 bản"
Tiểu Điệp moi moi trong túi ra một thỏi bạc, thì thầm hỏi Lãnh Tâm: "Một thỏi vậy là bao nhiêu bản?"
Lãnh Tâm nhỏ giọng đáp "50 bản."
Ach! Nàng không ngờ nha, nàng chỉ đổi có 5 viên ngọc trai mà được tới mười thỏi bạc, vị chi là nàng có 500 bản, chưa kể trong túi nàng còn hai mươi lăm viên. Có vẻ như nàng trộm tiền trong nhà tên "hắc cẩu" kia hơi bị nhiều thì phải. Kiểu này gặp lại hắn, chắc chắn nàng tiêu.
Thật ra lúc nàng bỏ trốn, ở rèm giường treo rất nhiều ngọc trai nên nàng đã trôm 50 viên để phòng thân, với lại trả đũa việc hắn bóp cổ nàng. Nhưng có một chuyện Tiểu Điệp không ngờ tới chính là số ngọc trai này thật là đắc giá.
Tiểu Điệp thầm đổ mồ hôi hột, đưa thỏi bạc cho nhị thẩm, nàng nhàn nhạt nói: "Khỏi thối"
Nhị thẩm cầm thỏi bạc trong tay, mắt lập tức sáng chói, mặt tươi rói như biến thành người khác, gật đầu cảm tạ lia lịa.
Tiểu Điệp không nói gì chỉ bảo Lãnh Tâm nhanh chóng thay đồ rồi cả hai rời khỏi.
Đi trên đường Lãnh Tâm không ngừng liếc nhìn Tiểu Điệp sau đó cúi đầu xuống, miệng mấp máy như muốn nói gì đó nhưng sau đó lại im bặt. Tiểu Điệp nhìn Lãnh Tâm hỏi: "Sao vậy? Đệ muốn nói gì sao?"
Lãnh Tâm gãi gãi đầu, lúng túng nói: "Đệ thắc mắc tại sao tỷ lại có nhiều ngọc trai như vậy, không lẽ ở thế giới của tỷ có nhiều ngọc trai lắm sao?"
Sặc, nghe xong Tiểu Điệp bị sặc nước miếng của chính mình, nhưng nàng vờ như không có gì mặt tỉnh rụi nói: "Không có, khi xuyên qua đây, không biết ngọc trai từ đâu trên trời rơi xuống nên tỷ nhặt, là tỷ nhặt được."
Lãnh Tâm gật gù tiếp thu: "Hóa ra là như vậy."
Tiểu Điệp đổ mồ hôi lạnh. Không ngờ chuyện vô lý như vậy mà đệ ấy cũng tin được.
Chợt Lãnh Tâm bước chân khựng lại, giọng lạnh đi vài phần nói: "Có người"
Tiểu Điệp không kịp phản ứng liền bị giật thót, bất giác "Hả?" lên một tiếng. Nhìn xung quanh, nàng chợt phát hiện. Hai người bọn họ đang ở một nơi vắng vẻ, không lẽ là đạo tặc?
Từ trong vách đá năm tên bặm trợn đều lần lượt phóng ra, chỉ có điều năm tên này có chút quen mặt.
"Híu híu... cô nương chúng ta lại gặp mặt" Tên vẻ mặt hồ ly tay cầm song đao như rực lửa không ngừng cười híu híu.
Tiểu Điệp nhíu mi, đem Lãnh Tâm ra sau bảo hộ, lạnh giọng nói: "Các ngươi muốn gì?"
"Chúng ta muốn cô, một Phế Thuật như cô mà có nhiều ngọc trai như thế nhất định là rất được chủ nhân sủng ái, hơn nữa vị chủ nhân kia nhất định có rất nhiều tiền"
Hóa ra bọn này muốn bắt cô để đổi lấy tiền. Tiểu Điệp lạnh giọng quát: "Các ngươi có bắt ta cũng vô ích, ta không có chủ nhân."
"Ha ha ha ha" Chợt tên lão đại cười vang lên, giọng sang sảng nói: "Không sao, nếu không chủ nhân ta làm chủ nhân của nàng".
Hắn liền ngay lập tức lấy dây xích quấn vòng eo mảnh mai của Tiểu Điệp, giật một cái nàng bị hắn lôi đi.
"Tỷ tỷ" Lãnh Tâm la lên
"Tiểu tử muốn cứu nàng ta sao? Ngươi có bản lĩnh đó không?" Vừa nói hắn không ngừng liếm liếm cái cổ trắng ngần của Tiểu Điệp.
Bị hắn liếm, Tiểu Điệp cảm thấy buồn nôn, tay chân không ngừng quẫy đạp, miệng la hét: "Tên khốn, thả ta ra"
"Nàng không cần hung dữ như thế, đi theo ta ta sẽ sủng nàng" Tên lão đại cười đến vô cùng vô lại, lại tiếp tục liếm liếm.
Không lẽ như Lãnh Tâm nói, ở đây nàng không khác gì thú nuôi, mặc cho người khác giẫm đạp hay sao.
Lãnh Tâm nhìn thấy Tiểu Điệp bị bắt, như mũi tên liền lao vào bọn chúng. Tên hồ ly thấy vậy cười khẩy một cái: "Ngu xuẩn"
Hai tay hai thanh đao hắn không ngừng ngại chém về phía Lãnh Tâm.
Tiểu Điệp la lên trong tuyệt vọng: "Đừng!"
Phụt!
Lập tức trên ngực của Lãnh Tâm bị chém một nhát, máu tươi từ vết chém phun ra, vài giọt máu dính lên mặt Tiểu Điệp. Lãnh Tâm đổ gục ngay dưới chân nàng.
Cả người Tiểu Điệp mềm nhũn, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Không không..."
"LÃNH TÂM!... "
Nàng như thú hoang vùng vẫy dữ dội, tròng mắt hằn lên tia gân máu, nước mắt từ từ ứa ra sau đó lăn dài trên má.
Trái ngược với nỗi đau của nàng thì bọn chúng cười vô cùng sảng khoái: "Ha ha haha". Tên lão đại cười hào sảng, sau đó lại nghiến răng, chân không ngừng giẫm đạp lên người Lãnh Tâm.
Trước cảnh đó Tiểu Điệp cảm thấy máu nàng sôi sục, trong đầu nàng không ngừng vang lên tiếng nói "Giết giết giết... Phong ấn 1 hóa giải", ngay sau đó Tiểu Điệp thấy trước mắt mình tối đen.
"Hửm, nàng ta xỉu rồi"
Tên lão đại đang hí hửng với thành tựu của mình thì chợt xung quanh Tiểu Điệp xuất hiện ánh sáng màu đỏ. Mái tóc đen nhánh của nàng dần bạc trắng, móng tay bỗng dài ra.
Tên hồ ly như thấy quỷ, miệng lắp bắp nói không nên lời: "Đại... đại... ca"
Tên lão đại không hiểu chuyện gì bực mình hỏi: "Cái gì?"
Tên kia vẫn run như cầy sấy:" Tâm... tâm... ma... Thiên... thiên... Thuật."
Vừa dứt lời tiếng "Bặt!!!!" vang lên. Cái đầu tên lão đại lập tức bị bẻ gãy, từ từ lăn xuống mặt đất. Từ chiếc cổ của hắn, máu không ngừng phun ra như một cái vòi sen đỏ thẫm, cơ thể hắn giật giật vài cái, sau đó đổ xuống đất.
Sự việc diễn ra quá nhanh, khiến cho cả bốn tên đều cứng đờ, không nhúc nhích. Riêng tên hồ ly miệng vẫn lắp bắp: "Ngươi... ngươi... "
Tiểu Điệp liếm ngón tay dính đẫm máu một cách thích thú. Nàng một thân đứng thẳng tắp, vẫn khuôn mặt đó, vẫn dáng vẻ đó nhưng mái tóc nàng đã hoàn toàn màu trắng, hai tròng mắt đỏ như hai hố máu sâu không thấy đáy. Nàng mĩm cười, nụ cười vô cùng tuyệt mỹ nhưng lại khiến cả bốn tên đều cảm thấy rợn người. Bản năng cho chúng biết rằng chúng sẽ chết, không thể trốn thoát... không thể trốn thoát...
Tiếng lẹp xẹp của cây cỏ bị giẫm đạp liên tục vang lên, Tiểu Điệp từng bước đi lại gần tên hồ ly.
Không, không, ta không thể chết, ta không thể chết. Tên hồ ly như bị điên loạn, không ngừng lẩm bẩm, tay vung song đao loạn xạ, miệng hét lên: "Tránh ra, tránh ra!"
Xẹt! Thân ảnh Tiểu Điệp lập tức di chuyển ra phía sau lưng hắn, nàng thì thầm vào tai hắn: "Ngươi sợ ư?"
"Á... Tránh ra, tránh ra"
Lưỡi đao liền đổi hướng, vung loạn xạ tới nàng, nhưng chỉ là chém trong không khí. Bởi, Tiểu Điệp đã di chuyển tới trước mặt hắn. Nàng như tử thần, lạnh lùng phun ra hai chữ: "Chết đi!"
Nối tiếp, là một chuỗi tiếng la thất thanh vang lên: "Á....a", cả cơ thể hắn nặng nề đổ ập xuống đất. Nhìn trái tim đẫm máu vẫn còn đang đập thịch thịch trong tay, khóe mắt nàng tràn đầy ý cười, con ngươi màu đỏ đầy quỷ dị.
Ba tên còn lại cơ thể đã có thể cử động, ngay lập tức chạy loạn xạ. Tiểu Điệp lưỡi liếm trái tim đẫm máu trên tay, ánh mắt nhìn về phía ba tên kia càng thêm ý cười. Nàng nhẹ nhàng vung tay lên, từ chỗ nàng ba mũi tên bằng băng liền phóng ra.
"Á" Chỉ một tiếng, lần lượt từng tên đổ gục xuống, nàng lại lấy tay vẽ vòng tròn trong không khí. Lập tức cả khu rừng như có sự sống, dây leo từ từ trườn ra, quấn tay chân ba tên kia lôi xềnh xệch dưới đất, mặc cho thân thể bị đá cứa rớt từng mảng, sau đó treo lủng lẳng trên không trung, để mặc cho máu rơi tự do.
Bụp!
Trái tim trong tay bị nàng bóp nát, khi ánh mắt nhìn vào ba cái xác bị treo lủng lẳng trên cây, bỗng một cảm giác phấn khích dâng trào. Nàng ngước mặt lên trời, cười vô cùng sảng khoái: "HAHHAHAHAHA..."
Cả bầu trời mây đen quần vũ, cây cối lung lay, mặt đất rung chuyển, dường như tất cả cũng muốn cười cùng với nàng. Đang trong lúc đầy kích thích, thì bỗng trong đầu nàng tiếng nói lần nữa vang lên:
"Dừng lại!"
"Dừng ư? Không phải ngươi muốn bọn chúng chết hay sao?" Nàng vừa nói vừa liếm những giọt máu còn trên ngón tay.
"Đúng là ta muốn nhưng không phải... "
Trên khuôn mặt nàng nở một nụ cười khẩy, giọng lạnh lẽo nói: " 'Ta' ngươi thật là mâu thuẫn."
"DỪNG!" Tiếng nói trong đầu dường như là hét lên.
Tiểu Điệp lấy tay giả vờ bịt lỗ tai lại, cười nhếch môi: "Ngươi đừng quên ta chính là ngươi, ngươi chính là ta, mong muốn của ngươi ta đều biết, hẹn gặp lại"
Tiểu Điệp lần nữa cả người đổ xuống đất, ánh sáng màu đỏ phát ra, nàng trở lại như bình thường...
(Bách Mục Quỷ: Khử khửa... phong ấn 1 được giải trừ)