• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Lybt

——————————————————————————–

***

Ngữ Phàm không nhìn biểu tình kinh ngạc của mọi người, một đường chạy gấp hướng WC, mở vòi nước ra liều mạng súc miệng, muốn rửa cảm xúc khó chịu trên môi.

Nhưng vô luận cậu tẩy như thế nào, lại vẫn như trước thoát khỏi sự ghê tởm.Giống như dơ bẩn trên người cậu, tẩy như thế nào cũng tẩy không sạch sẽ.

Dạ dày trở mình một trận, Quý Ngữ Phàm ghé vào bồn rửa tay nôn lớn nôn nhỏ ; thẳng đến khi yết hầu còn một trận chua sót, mật cũng phun ra, lại như trước vẫn muốn nôn, ngừng không được.

Cậu ngẩng đầu nhìn về chính mình trong gương.

Vi sao mặt của mình tái nhợt như vậy? Vì cái gì ngón tay cậu không ngừng run rẩy? Vì cái gì cậu không ngừng xuất mồ hôi lạnh? Vì cái gì hai chân cậu, hình như không thể đứng trên mặt đất mà phập phềnh?

Giống như là một ác mộng… cậu không ngừng chạy trốn, tỉnh lại lại phát hiện như trước đang ở trong mộng.

Không cần! Vì cái gì khiến cậu nhớ lại? Vì sao không buông tha cậu?

hai tay Quý Ngữ Phàm bám bồn rửa tay hư nhuyễn quỳ xuống, không ngừng thở dốc. Nguyên lai, cậu không có kiên cường như chính mình tưởng tượng.

Ai tới… Ai có thể đến đem tôi từ nơi này cứu ra đi! Cậu không ngừng nhắc lại trong lòng, trước mắt dần dần bị hắc ám xâm nhập, tầm mắt dần dần mơ hồ.

“Ngữ Phàm!” phịch một tiếng cửa bị đẩy ra.

Quý Ngữ Phàm nâng đầu, tại sương mù thấy được Diêm Cung Thiên hướng chạy tới.

“Thiên…” cậu thì thào địa bắt lấy cánh tay hắn, giống như bùn nhanh chóng cuốn lấy khối gỗ.

“Thiên, đem tôi… mang tôi từ nơi này mang ra ngoài đi.”

Trước mắt tối sầm, cậu gục tại trong ngực của hắn.

***

Mặc kệ là ai làm cậu bị thương, hắn tuyệt không buông tha! Diêm Cung Thiên thật cẩn thận cầm tay người yêu, trong cơn giận dữ đang tràn ra.

Khi hắn phát hiện Quý Ngữ Phàm, hình như cậu đã phun một hồi, giống như đã đem tất cả trong dạ dày phun ra. Vội vàng đưa cậu tới bệnh viện xong, hắn chỉ có thể chờ đợi khám gấp thời điểm gọi điện thoại công đạo cho Sở Hán Vũ đem chuyện đã xảy ra điều tra rõ.

Khi cậu suy yếu bám lấy ngụ chính mình, trong lòng Diêm Cung Thiên không buông tha, đau lòng cùng tự trách. Vì cái gì hắn không có đợi ở bên cạnh cậu? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, khiến cậu từ trước đến nay kiêu ngạo, yếu ớt hướng hắn cầu viện?

Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, vật nhỏ nhẹ chạy vào nhảy lên giường, duỗi thân người cuộn mình ngủ lại. Mà Diêm Cung Thiên như trước nhìn Quý Ngữ Phàm mặt tái nhợt.

Cậu thoạt nhìn rất yếu ớt. Hắn nhúng khăn mặt, đưa lên mềm nhẹ lau mặt cho cậu.

Vì cái gì muốn cậy mạnh như vậy? Ngữ Phàm, cạnh em có tôi ở đây a, tôi nói rồi, tôi sẽ bảo vệ em.

có phải hắn làm sai hay không? Có phải hẳn trực tiếp kéo miệng vết thương quá khứ của cậu hay không, mà không phải chờ đợi cậu đối với mình hoàn toàn buông tâm cùng tín nhiệm đâu?

điện thoại đặt ở túi tiền rung lên, Diêm Cung Thiên nhẹ buông tay  tình nhân, vỗ vỗ vật nhỏ, đi đến phòng khách đi nghe.

“Uy?”

( là tôi.) đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm Sở Hán Vũ, (chuyện ngươi muốn ta tra được.)

“Nói.”Diêm Cung Thiên thở sâu.

( căn cứ chỗ người chỉ, người kia gọi Quan Hội Phi,là cháu trai vợ cử lão bản『 trác tuyệt 』, năm nay 27 tuổi.) Sở Hán Vũ công thức hoá niệm tin tức.

“Còn có đâu?”Hắn phải biết người kia cùng Ngữ Phàm có liên lụy gì.

Cho tới nay hắn không muốn đi điều tra quá khứ của Ngữ Phàm, đó là tôn trọng cậu. Nhưng hiện tại bất đồng, Diêm Cung Thiên hiểu như vậy cậu xẽ luôn đem quá khứ ở giữa, càng không cách nào làm cho cậu khoái hoạt.

( hắn cùng ngài Quý liền học chung trường trung học.) Sở Hán Vũ dừng một chút, có chút khác thường, ( tại cấp ba khi bởi vì tội thương tổn bị khởi tố, sau đó đến giải hòa xong việc.)

Hắn thập phần không muốn đi điều tra mục riêng tư này, nhưng lúc ấy nghe được Diêm Cung Thiên gọi điện thoại kể tình huống của hắn, hắn cũng không đồng ý cách làm này.

Nhất định chính là chuyện này! Diêm Cung Thiên nắm điện thoại, cảm thấy cơn giận của mình tăng lên.

” đúng, sự kiện thương tổn như thế nào?” tuy rằng trong lòng hắn có  tưởng tượng, lại cắn răng hỏi.

(là thi bạo tập thể.) Sở Hán Vũ dừng một lúc nhẹ giọng nói.

“Tên đáng chết!”Diêm Cung Thiên nhịn không được rống giận.

Hắn vẫn nghi ngờ như vậy lại không muốn nghĩ là thật, là bởi vì tiềm thức không muốn chuyện như vậy là thật. Hiện tại hết thảy đều có đáp án, đây là nguyên nhân Ngữ Phàm sợ đám đông như vậy, nguyên nhân khiến cậu sợ đụng chạm. Mà cậu có thể chấp nhận việc hắn theo đuổi,  đúng là cần dũng khí rất lớn.

( những thứ khác, tình hình cụ thể và tỉ mỉ tôi đem tư liệu truyền cho anh.) Sở Hán Vũ vẫn như cũ bình tĩnh nói: ( tôi nghĩ hiện tại là tối trọng yếu là  chiếu cố ngà Quý  đi!)

“Tôi biết.”Diêm Cung Thiên cũng biết mình không khống chế được cùng giận chó đánh mèo, có chút thật có lỗi nói: “Tôi hẳn là nên cảm kích hiệu suất làm việc của cậu.”

( nhớ rõ tăng lương cho tôi là tốt rồi.) nói xong, hắn cúp điện thoại.

Tiễn Quỷ này vĩnh viện không vừa lòng! Lương một năm tốc hành trăm vạn, không có việc gì liền cùng hắn hãm tiền, lại không vừa lòng?

Trong phòng truyền đến tiếng vang thức tỉnh Diêm Cung Thiên, hắn vội vàng chạy về phía phòng, trên giường đã không thấy thân ảnh ái nhân. Nghĩ lại tưởng tượng, hắn chạy hướng phòng tắm, quả nhiên thấy Quý Ngữ Phàm ở đằng đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK