Chẳng qua là trượng phu tin tưởng nàng như vậy, trong lòng nàng vẫn là vô cùng thỏa mãn.
Trong lòng vui vẻ, tự nhiên trên mặt cũng đều là ý cười, nàng chớp đôi mắt phượng, hơi cong khóe môi, một tay nắm lấy ống tay áo của hắn, ngọt ngào nói: “Đi thôi.”
Bố Ngự Đình ôn nhu cúi đầu nhìn nàng vui vẻ cười yếu ớt, chỉ cảm thấy lúc này nàng giống như một tiểu miêu vừa giành được thắng lợi, hiện ra vẻ kiêu ngạo đáng yêu, nếu không phải hiện giờ đang ở bên ngoài, bên cạnh còn có nha hoàn, hắn đã sớm không nhịn nữa mà ôm nàng vào lòng yêu thương một phen.
Hắn cầm ngược lại tay nàng, đang muốn dẫn nàng đi ra ngoài, lại bị ngăn lại.
“Chậm đã!”
Bố Ngự Đình và Trương Vi Vi đồng thời quay đầu lại, Ôn Hoài Nam nắm chặt một tay của Trương Vi Vi, khiến cho nàng giống như một cái dây thừng, tình cảnh khó xử.
“Buông tay!” Quanh người Bố Ngự Đình toát ra hơi thở lạnh lẽo, ánh mắt sắc như đao, “Không biết vị huynh đài này bắt lấy tay của thê tử của ta là muốn làm gì?”
Trương Vi cũng nhăn mày, vẻ mặt khó hiểu nhìn Ôn Hoài Nam. Lúc nãy nàng đã nói rõ ràng, hiện giờ hắn đang tính làm gì đây?
Ôn Hoài Nam cũng không buông tay, hắn biết chính mình quá kích động, đối với một phụ nhân đã thành thân làm như vậy thật sự không hợp lễ, nhưng mà hắn biết nếu như hiện giờ không giữ nàng lại, về sau hai người sẽ không còn cơ hội gặp mặt nữa.
Dù chỉ nhiều hơn một khắc, hắn cũng hy vọng được nhìn nàng thêm một cái.
Sắc mặt Ôn Hoài Nam có chút tái nhợt, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ, khổ sở còn có một chút bất đắc dĩ, nhẹ giọng giải thích: “Ta...cũng không muốn làm gì, chỉ là đã lâu không gặp, có lẽ có thể nói chuyện thêm vài câu...”
Hắn khẩn cầu nhìn nàng, không mang theo bất kỳ tạp chất nào, chỉ có tình yêu sâu đậm mà đơn thuần.
Trong lòng Bố Ngự Đình hung hăng chấn động, tình cảm thâm trầm như vậy ngay cả hắn cũng có chút bị cảm động, chẳng lẽ nàng không dao động chút nào sao?
Vừa nghĩ đến đây, tâm hắn từng cơn co rút đau đớn, càng nắm chặt lấy tay nàng, trong mắt mang theo sự dò hỏi và lo lắng nhìn nàng.
Trương Vi Vi nhìn vẻ mặt của hai người, vẻ mặt lạnh nhạt rút tay bị Ôn Hoài Nam cầm lại, không cho hắn một chút hy vọng nào.
Ôn Hoài Nam nhìn ngón tay trắng nõn từng tấc trượt ra khỏi bàn tay của hắn, trong lòng như bị nghiền nát, đau đớn trong mắt không có cách nào che dấu được.
Nàng thở dài nói: “Dừng ở đây đi.” Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, nàng vẫn sẽ lựa chọn như vậy.
Vận mệnh của nàng và hắn đã kết thúc, nàng không tin còn khả năng nối lại tiền duyên, càng không cần phải nói ngay từ đầu là hắn buông tay trước, hắn cũng chỉ có thể tự mình thừa nhận.
Trương Vi Vi không nhìn hắn thêm nữa, mà chuyên chú đón nhận ánh mắt của Bố Ngự Đình, sau đó nở nụ cười nhẹ.
Thật ra, còn có một nguyên nhân khác mà nàng vĩnh viễn sẽ không nói ra - Trương Vi Vi mà hắn yêu đã biến mất, mà Trương Vi Vi hiện giờ chỉ yêu một mình Bố Ngự Đình, cho nên tình yêu của hắn nàng có thể cảm động, nhưng vĩnh viễn không động tâm.
Tuy rằng tính tình của Bố Ngự Đình không phải là tốt, tuy rằng hắn không thể thường xuyên ở bên cạnh nàng, tuy rằng hắn sẽ không học được lời ngon tiếng ngọt, nhưng mà vào ngày tân hôn đó, trong nháy mắt khi hắn mở khăn voan đỏ lên, tâm của nàng đã rơi vào tay giặc rồi.
Liếc mắt một cái, liền là cả đời.
Trên đường quay về, Xuân Thảo và Xuân Liễu bị Bố Ngự Đình phái đến ngồi trên một xe ngựa khác, chỉ còn lại Trương Vi Vi và hắn trên chiếc xe ngựa này, không khí bên trong xe là một mảng ngưng trệ.
Nếu không phải tay hắn sống chết ôm nàng không rời, có lẽ nàng sẽ hoài nghi thái độ hoàn toàn tin tưởng nàng lúc nãy của hắn đều là giả.
Hai người vẫn giữ im lặng như vậy về đến nhà, Trương Vi Vi cả ngày không nhìn thấy con trên nên đến chỗ con trai trước, Bố Ngự Đình cũng đi theo nhìn qua một lúc sau đó đi rửa mặt, hai người cũng chưa nói gì, nhưng mà không giống như muốn cãi nhau, Xuân Liễu, Xuân Thảo thấy vậy, tâm vẫn treo lơ lửng, không biết hiện giờ rốt cuộc là đang có chuyện gì.
Hai người đứng ngoài cửa, Xuân Liễu lại không an phận vẫn muốn nhìn vào bên trong, cuối cùng vẫn là Xuân Thảo vỗ nàng vài cái, nàng mới thu liễm lại một chút.
“Làm cái gì vậy, chuyện của chủ tử ngươi có thể tìm hiểu như vậy sao?”
Xuân Liễu bĩu môi, có chút bất bình thấp giọng nói: “Không phải tìm hiểu! Chỉ là....chỉ là muốn nhìn xem, nếu đại gia thật sự tức giận, hai chúng ta còn có thể bắt cơ hội đi cầu tình!”
Những chuyện ở quán trà nàng nhìn từ đầu đến cuối, ngày thường trên đường đi qua một gánh hát hí khúc cũng đủ để cho nàng nói mãi không thôi, những chuyện vừa nãy thật sự giống như là diễn tuồng vậy.
Trước là phu nhân các nàng đại chiến tiểu cô tử, tiếp theo là đại gia và biểu thiếu gia tranh giành chủ tử, đây còn đặc sắc hơn cả sách rồi.
Xuân Thảo tức giận lườm nàng một cái, dùng ngón tay chọc đầu nàng, “Ngươi a ngươi, thật là đồ ngốc không lương tâm.”
Khi đại gia xuất hiện ở quán trà, nàng đúng là bị hù chết, chỉ nghĩ rằng phen này xong rồi, không chỉ là chủ tử xong, hai nha hoàn các nàng đi theo chủ tử cũng xong rồi.
Nhưng kết quả lại như Xuân Liễu nói, chuyện vừa rồi ở quán trà giống như một hồi tuồng vậy, tuy rằng ở giữa bọn họ cảm thấy lo lắng cho chủ tử, nhưng mà không thể không nói, khi chủ tử đánh người, trong lòng nàng vô cùng sảng khoái.
Các nàng là hồi môn của chủ tử qua đây, đã hơn một năm, các nàng đã sớm bất mãn với nhà cũ, nhất là lão phu nhân và cô nãi nãi chưa xuất giá, cả ngày không phải nói phu nhân nói bậy, thì là làm ra những chuyện khiến cho người khác tức giận, rất nhiều thời điểm, ngay cả các nàng cũng không thể nhìn được.
Giống như khi phu nhân vừa mới liều mình vì Bố gia sinh con trai, còn chưa đầy tháng đã muốn chuẩn bị cho đại gia nạp người mới, hoàn toàn không cho phu nhân chút mặt mũi, thậm chí đông yêu tây cầu, muốn làm tiệc rượu, muốn mời người đến xem lễ, còn muốn kiệu hoa và treo lụa đỏ trong nhà.
Dù từ trước đến nay tính tình của nàng vẫn tốt, cũng vài lần lén mắng.
Còn vị cô nãi nãi chưa xuất giá kia, cả ngày không phải soi mói từ bên này sang bên kia thì là vòng vo nói phu nhân không hiền tuệ, có lần phu nhân tự mình đưa đồ qua còn bị nàng ta ném trên đất rồi giẫm lên, nói là vài kia quá thô, nàng ta dùng không quen, dùng để lau chân thì còn miễn cưỡng.
Nhiều vô số, nói ra đều khiến cho người ta nghiến răng nghiến lợi, lúc ban đầu phu nhân bảo bọn họ đừng so đo, các nàng làm nha hoàn cũng chỉ có thể nhịn xuống, mãi đến khi Thẩm di nương vào cửa phu nhân như là đột nhiên thông suốt, trở nên kiên cường hơn, các nàng cuối cùng cũng có gan nhổ ra những ác khí trong lòng.
Chẳng qua là chuyện hôm nay tuy rằng các nàng thấy vô cùng đã nghiền, nhưng mà đối với đại gia mà nói, có tâm tình giống như vậy hay không thì khó nói.
Xuân Liễu bị mắng một câu, vẫn có chút bất bình, nhưng mà cũng biết ầm ĩ tiếp thì quá mức, liền bĩu môi không nói thêm gì.
Trong phòng, Trương Vi Vi tự nhiên không biết hai nha hoàn đang lo lắng, sau khi nhìn nhi tử một lúc, liền đi đến phòng tắm, nhìn Bố Ngự Đình mệt mỏi dựa lưng vào bồn tắm nhắm mắt nghỉ ngơi, mặt nàng có chút ửng đỏ, cố gắng khiến chính mình nhìn không chớp mắt, đi đến phía sau hắn, cầm lấy đậu tắm ở bên cạnh, vò trong tay làm nó mềm ra, nhẹ xoa lên tóc hắn, sau khi xoa một lượt, nhẹ nhàng gội đi.
Nước ấm bốc hơi lên từng đợt sương trắng, trong lúc đó hai người vẫn yên lặng, chỉ có tiếng nước chảy.
“Ngửa đầu.” Nàng nói nhỏ, sau đó một tay cầm gáo nước, nhẹ nhàng ôn nhu tẩy đi bọt trên tóc hắn.
Bố Ngự Đình thoải mái hưởng thụ, khi nàng cầm gáo nước muốn gội đầu cho hắn thì hắn đột nhiên mở miệng hỏi: “Nam nhân kia là có chuyện gì?”
Trương Vi Vi cúi đầu xuống, sau đó dường như không có việc gì tiếp tục động tác. “Thiếp còn tưởng chàng sẽ không hỏi.”
Hắn mở mắt ra, nghĩ đến nam nhân kia, đôi mắt liền hiện lên vẻ lạnh lùng. “Ta cũng chỉ muốn biết người nào có ý muốn không an phận với thê tử của ta thôi.”
“Cũng không có gì, chỉ là biểu ca của thiếp, từ nhỏ thường tới phủ, cho nên...”
Nàng chưa nói xong, đã bị hắn ngắt lời, “Cho nên hai người còn nhỏ vô tư, hắn đối với nàng mới thâm tình khó phai như vậy?”
Trương Vi Vi nhíu mày, trầm mặc không nói, bởi vì trên cơ bản hắn nói không sai, tuy rằng hơn phân nửa không phải do nàng trải qua, nhưng đối với nguyên chủ thân thể này mà nói, đó từng là một phần trong sinh mệnh của nàng.
Nàng chiếm lấy thân thể này thì không thể quyết định toàn bộ, chỉ có thể tiếp nhận, mặc kệ là tốt hay xấu.
Thấy nàng trầm mặc, Bố Ngự Đình lại nhớ đến khi ở quán trà, trong mắt nam nhân kia là tình ý lưu luyến, sắc mặt hắn liền trở nên lạnh lùng, nắm lấy cổ tay của nàng kéo lại, nàng bất ngờ không phòng bị, cả người từ trên ghế nhỏ quỳ xuống đất, đầu gối bị đập xuống khá đau.
“Nói chuyện!” Giọng nói trầm thấp lạnh như băng của hắn gượng gạo ra lệnh, trong đôi mắt đen giống như đang phát hỏa, chăm chú nhìn nàng.
Nói cái gì đây, Trương Vi Vi liếc mắt nhìn hắn một cái, lão nương sắp đau chết rồi! Đây là phòng tắm, sàn nhà đều là đá tảng, đầu gối nhất định đều bị tím, nàng chỉ muốn nhanh lấy rượu thuốc để xoa, đâu còn biết chính mình muốn nói gì!
Mà hắn cũng thật kỳ quái, vừa rồi không phát hỏa, về đến nhà lâu như vậy mới đột nhiên giở chiêu, hắn là ninja rùa sao? Một đoạn đường đều nhịn nhịn nhịn, nhịn không nổi nữa mới bạo phát một lần.
Thấy nàng không định trả lời, Bố Ngự Đình càng nóng giận, dọc đường đi hắn suy đoán rất nhiều, Bố Ngự Đình đã sớm buồn bực muốn phát điên, từ trước đến nay hắn vẫn luôn bình tĩnh, giờ bị kích thích đến mức thậm chí muốn nhốt nữ nhân không an phận này vào trong phòng, vĩnh viễn không để cho nàng ra ngoài gặp người.
Thật ra hắn vốn đã nhịn xuống tức giận, cũng biết nàng không phải là đối tượng hắn nên tức giận, nhưng cứ nghĩ bộ dạng không muốn buông ta của tên biểu ca chết tiệt kia của nàng, triệt để đổ thêm dầu vào lửa, khiến cho hắn nhịn không được muốn từ nàng có thêm bảo đảm, muốn thêm an tâm.
Bố Ngự Đình chưa từng để tâm đến một nữ nhân nào nhiều như vậy, không biết nên xử ký ra sao, càng không biết hành vi của mình hiện giờ chính là đang ghen.
Trong lòng hắn vừa là hận vừa là giận, tuy rằng dọc đường gắt gao ôm lấy nàng, nhưng trong lòng vẫn rất bất an.