Khi Elgar tìm được Dương Thư thì đối phương đang ngồi trên sàn nhà trong phòng khách đùa nghịch người máy trước mặt. Y nhận ra đó là người máy trị liệu, bắt đầu lo lắng Dương Thư có chỗ nào không thoải mái.
“Hùng chủ, máy phi hành không có vấn đề, năng lượng cũng đầy.”
Elgar dừng trước mặt Dương Thư, cung kính cúi đầu nói.
Hắn chẳng muốn ngẩng đầu nhìn Elgar chút nào, Dương Thư ngồi trên đất yên lặng nhìn đầu gối Elgar “Thật muốn cưa chân…”
Tuy tiếng hắn rất nhỏ nhưng đừng nên coi thường thính giác của trùng cái. Ánh mắt của Elgar cùng chuyển sang đầu gối của mình, y nên làm gì để hùng chủ đồng ý không cưa chân y đây? Năng lực tự lành của trùng cái chưa tốt đến mức có thể chữa trị loại vết thương như đứt lìa tứ chi.
“Phòng 302, lầu ba không được ta cho phép không được vào.”
Trong đó có một số đồ bất hợp pháp chưa kịp xử lý mà hắn không muốn Elgar biết đến.
“Vâng thưa hùng chủ.”
Elgar không hề cảm thấy mệnh lệnh của Dương Thư có gì kỳ quái, mỗi nhà đều có một căn phòng như vậy, thường dùng để xử phạt trùng cái phạm tội hoặc thỉnh thoảng dùng để chơi đùa một số loại đặc biệt với trùng cái.
“Rầm.”
Tay phải đập vào lòng bàn tay trái. Dương Thư nghe Elgar gọi mình là hùng chủ cứ có cảm giác kỳ quái, mãi một lúc mới nghĩ ra, hắn quên chưa tự giới thiệu!
Elgar bị động tác của Dương Thư dọa nhảy dựng, y hy vọng hùng chủ không nhớ đến việc cưa chân của y. Y trộm ngắm biểu tình của đối phương nhưng lại bị mũ chùm che khuất, chợt cảm thấy nó thật chướng mắt, đã về nhà rồi sao còn đội mũ chùm?
“Tôi tên Dương Thư.”
May mà không phải quên chuyện gì lớn, bổ sung là được, Dương Thư chậm rãi ra lệnh cho người máy trị liệu. Lần đầu dùng loại kỹ thuật tân tiến này, hắn có hơi lạ lẫm.
“Vâng, vâng ạ.”
Elgar chần chừ gật đầu, y không rõ vì sao hùng chủ phải nhấn mạnh điều này. Người máy trị liệu nghe lệnh chạy quanh Elgar vài vòng nhưng y không rảnh để ý tên nhóc vòng quanh chân mình.
“Tôi không phải cấp trên của em.”
Dương Thư đối diện với đôi mắt của đối phương, bi thương phát hiện bản thân ngoài mỏi cổ ra còn có chút mềm lòng.
“Em không càn cung kính với tôi như vậy, thả lỏng chút, chúng ta đã là trùng một nhà rồi.”
Ồ, hắn đã sớm đoán được tương lai bản thân sẽ không có uy Nghiem của chủ gia đình, chỉ cần đối mắt đầy ánh sao của Elgar nhìn sang là hắn không thể cứng rắn được.
Người máy trị liệu vòng quanh Elgar rồi trở lại chỗ Dương Thư, hắn đem kết quả chuyển vào đầu cuối phân tích, phì đồ tặng kèm có khác, nếu có thời gian hắn vẫn nên nghiên cứu thăng cấp cho tên nhóc này vậy.
“Vâng”
Elgar thấy Dương Thư lại cúi thấp đầu, trái tim đang căng thẳng dần bình tĩnh lại.
“Vâng cái gì, cởi quần áo, nằm lên sô pha.”
Mất máu quá nhiều, miệng vết thương bị viêm. Trên người bị thương sao không nói với hắn? Dương Thư nhìn kết quả phân tích, tức giận nói.
“Vâng, hùng chủ.”
Xem ra y lại chọc hùng chủ tức giận rồi, mà lần này đối phương không định bỏ qua chi y. Y vẫn đeo máy ức chế, năng lực tự lành bị ép xuống mức thấp nhất, nếu Dương Thư nặng tay, chuyện tối nay chưa chắc y chịu nổi. Mặc dù trong lòng lo lắng không thôi nhưng Elgar vẫn ngoài ngoãn cởi quần aoas nằm lên sô pha, yên lặng đợi cơn giận của Dương Thư trút xuống người mình.
Elgar nhìn hoa vắn trên ghế, chuẩn bị thừa nhận đau đớn.
Y nhìn chằm chằm chằm hoa văn trên ghế sô pha, chuẩn bị tinh thần chịu đau.
Dương Thư nhìn vất thương trên lưng Elgar thì biết là chuyện gì xảy ra. Cũng dễ hiểu thôi vì dụng cụ ức chế lực lượng của trùng cái đương nhiên sẽ kìm hãm năng lực tự lành của trùng cái. Hắn nắm lấy tay y chăm chú nghiên cứu thứ đồ này một chút rồi xác định bản thân có thể giải quyết nó.
Vốn hắn còn định giấu diếm Elgar xử lí những thứ đó nhưng xem ra dù cho có trở lại Liên Bang, một số thứ vẫn rất cần thiết. Dương Thư vào phòng cầm áo choàng tắm, khi trở lại phòng khách thì phát hiện đối phương vẫn giữ nguyên tư thế chưa từng di động, trùng của hắn thật đáng yêu mà!
“Đứng lên đi, mặc quần áo vào rồi theo tôi lên lầu.”
Dương Thư vỗ lên đùi Elgar, rồi bị đối phương đột nhiên ngồi dậy dọa giật mình, thuẩn tay ném áo choàng vào lòng y. thôi dù sao cũng để y mặc, Dương Thư nhìn đối phương ôm áo, im lặng không nói gì.
Elgar ôm áo choàng, ngây ngốc nhìn Dương Thư rồi ngoan ngoãn mặc vào, hơn nữa lại cẩn thận buộc nút. Dương Thư chờ đối phương mặc xong mới quay người lên lầu, Elgar ngoan ngoãn theo sau. Đột nhiên Dương Thư quay đầu, nhìn Elgar bị doa không ngừng chớp mắt nói:
“Đi dép vào, bảo bối.”
“Vâng, vâng ạ.”
Elgar lùi lại hai bước đi dép vào rồi tiếp tục theo sát Dương Thư.
Nhân vật có chút sai lệch, hắn rõ ràng là trùng đực thần bí ít nói mà. Dương Thư vừa dẫn trùng cái nhà mình lên lầu vừa suy nghĩ cái này. Bảo bối gì gì đó, sao hắn cảm thấy bản thân đang đi trên con đường muộn tao không lối về rồi? Không ổn, tối nay phải tìm tác giả thảo luận vấn đề nhân sinh mới được.
Elgar hoàn toàn không biết hùng chủ nhà mình đang suy nghĩ đâu đâu, thấy Dương Thư dừng lại trước cửa phòng 302 thì cười tự giễu. Quả nhiên y quá ngây thơ mà, trùng đực sao có thể tha cho trùng cái phạm lỗi chứ?
“Vào đi.”
Cách đây một giờ vừa nói không cho vào xong, giờ lại tự dẫn người vào. Dương Thư vừa gọi Elgar tiến vào vừa lại gần hai hòm chuyển phát chưa mở ra.
Elgar tiến vào, theo thói quen đánh giá xung quanh. Đây là một căn phòng mái dốc không có cửa sổ, dù bật đèn vẫn có cảm giác tối tăm ngột ngạt, vô cùng thích hợp làm phòng trừng phạt. Y còn nhớ hùng chủ nói không cho y tùy tiện quỳ, vô cùng tự giác cúi đầu đứng ở giữa phòng chờ đối phương chọn được dụng cụ trừng phạt vừa ý.
“Giơ tay.”
Elgar ngoan ngoãn nghe lời giơ hai tay ra.
Dương Thư vén ông áo y lên, đặt thứ trên tay lên dụng cụ ức chế trên cổ tay y. Chỉ nghe “rắc” một cái, dụng cụ ức chế đã đứt đoạn. Đến tận khi tất cả dụng cụ ức chế đều biến mất, vết thương nhah chóng lành lại, Elgar vẫn chưa kịp phản ứng.
“Bí mật.”
Dương Thư nắm lấy cằm y, khẽ cười nói.
Dương Thư thấy đối phương gật đầu mới hài lòng thu dọn đồ đạc, sờ bụng mình một cái. Hắn đói rồi nhưng không muốn nếm tay nghề của mình chút nào.
“Biết nấu cơm không?”
Hắn đầy hy vọng nhìn trùng cái đang đứng giữa phòng.
“Biết.”
Elgar tỉnh lại, do dự nhìn trùng đực đang đi ra ngoài.
“Hùng chủ, ngài làm như vậy là phạm pháp.”
“Không phải em sớm biết tôi là du dân sao? Nguyên liệu ở phòng bếp đó, mà em biết phòng bếp ở đâu chưa?”
Giọng Dương Thư truyền đến từ ngoài cửa, hơn nữa càng ngày càng xa.
“Dạ.”