Từ trong tai nghe truyền tới giọng nói trầm thấp: “Huh? 8h30 thì sao?”
Hai má bạn nhỏ Tiểu Tạ đã muốn hồng hồng, cậu vội vã giải thích: “Không phải đã nói là muốn tập kịch sao ạ?”
Từ đại ca thật đúng là không có vẻ hấp tấp gì cả, tính tình thì ôn hòa, lại có thể kiên trì cùng mình trò chuyện, một chút cũng không có cảm giác thời gian trôi qua.
“Được rồi, chúng ta bắt đầu tập kịch.” Từ Hạo một bên nói chuyện một bên gửi qua kịch bản kì hai. Nếu vật nhỏ này đã nghiêm túc như vậy thì y cũng nên phối hợp một chút. Mà nếu như không lầm thì kì hai có H nha. Từ Hạo kéo xuống kịch bản, quả nhiên phía cuối có một đoạn H. Mặc dù chỉ có vài âm thanh ‘uhm a’ nhưng để xem vật nhỏ đơn thuần này sẽ làm thế nào.
“Lâm Phàm, em làm sao vậy?”
“Cố Hạo, người phụ nữ kia là bạn anh sao?”
“Sao lại hỏi như thế?”
“Không có gì…”
Tạ Nhất Minh đọc kịch bản, nỗ lực tự nhủ chính mình là tiểu viên chức Lâm Phàm, nhưng kết quả vẫn không có chút cảm xúc nào. Mặc dù đã dự đoán trước nhưng sao lại tệ như vậy?
Cậu gõ đầu xuống bàn, bĩu môi nói: “Từ đại ca, em diễn không tốt lắm, làm sao bây giờ?”
May mà Lam mỗ mỗ và Miêu Trảo Quân không có ở đây, nếu không thì thật mất mặt. Nhưng mà Từ đại ca tập kịch, sao bọn họ không đến? Bạn nhỏ Tiểu Tạ khó được có chút thông minh, nhưng bất quá những suy nghĩ này rất nhanh đã bị một giọng nói khác đá bay.
“Không có đâu, ai mới thử cũng sẽ vậy mà. Hay là em cứ tưởng tượng là mình thích anh đi, sau đó thấy anh cùng… một người phụ nữ thân mật, nếu gặp trường hợp như vậy thì em sẽ dùng tâm trạng gì để đối mặt?”
Giọng nói của Xuân Nhật Đại thần dịu dàng như nước, nhưng nếu Tạ Nhất Minh có thể thấy được gương mặt của y thì sẽ không dám nói Từ đại ca của mình là dịu dàng nữa. Bởi vì lúc này người kia đang dựa vào ghế, khóe miệng cong lên, hệt như chú báo đang đợi con mồi lọt lưới. Mà trong đầu nó lúc này chỉ có duy nhất một câu: Tiểu Tạ bối cũng rất khả ái à nha!
“Người phụ nữ kia là bạn anh sao?” Tạ Nhất Minh vừa tưởng tượng xong cảnh Đại thần cùng một người phụ nữ thân mật liền thốt ra, lời vừa khỏi miệng cậu liền ôm mặt, đôi má nháy mắt đỏ hồng. Trời ạ! Sao lại có mùi dấm chua nồng nặc như vậy!
“Nhìn xem, không phải em làm rất tốt hay sao? Được rồi, chúng ta tiếp tục.”
Từ Hạo kiềm chế ý cười, cố nói một cách đàng hoàng. Không ngờ vật nhỏ này lại nồng nặc mùi dấm như thế, xem ra cảm giác với mình cũng không ít à nha!
Tập kịch tiếp tục tiến hành, Tạ Nhất Minh dần tìm được cảm giác, cậu dưới sự dẫn dắt của Từ Hạo liền tập trung vào bộ kịch. Hai người chăm chú tập kịch, cả thời gian trôi cũng không nhận thức.
Kịch bản dần dần đi đến hồi kết, đôi mắt bạn nhỏ Tiểu Tạ thẳng tắp nhìn vào đoạn văn phía dưới, trên đầu tỏa nhiệt. Tay trái cậu cầm bút vẽ a vẽ, tay phải cậu cầm chuột vòng a vòng. Đây là đoạn H nha, tuy đã sớm xem hơn chục lần, nhưng bây giờ kêu cậu cùng Từ đại ca tập kịch, tim cậu đập rất nhanh đó. Cậu nhu nhu hai má, cảm giác nơi đó đã nóng đến mức có thể nướng cá.
“Ở đây còn một đoạn nữa, Tiểu Tạ, có mệt không?”
“Không mệt.”
Tạ Nhất Minh hận đến muốn cắn lưỡi, đáng lẽ phải nói là mệt rồi chứ!
“Vậy anh tiếp tục nhé?”
“Uhm.”
“Ha hả, đoạn này rõ ràng là H à nha. Tiểu bảo bối nhi, đã chuẩn bị chưa?”
Bạn nhỏ Tiểu Tạ cắn đầu ngón tay, hu hu ~ giọng nói của Từ đại ca sao lại gợi cảm như vậy! Bây giờ cậu đang cùng đại thần diễn H đó nha! Tiểu Tạ má hồng tim đập tay run, nguy rồi nguy rồi!!
‘Cốc! Cốc! Cốc!” Đột nhiên có người gõ cửa làm bạn nhỏ sợ muốn chết.
“Tiểu Tạ, đi ngủ thôi!” Tạ mẹ ló đầu vào, phát hiện con trai hai má hồng hồng nên tưởng cậu bệnh, bà bước vào mà hỏi: “Sao hai má lại hồng như vậy?”
Tạ Nhất Minh tay chân loạn xạ muốn tắt YY, kết quả càng làm càng loạn, cuối cùng trực tiếp tắt luôn màn hình, liều mạng lắc đầu: “Không có không có, chỉ là trời nóng quá, Con ngủ liền đây!”
“Ai dô, làm gì mà không cho mẹ coi, cái đó hay không?” Tạ mẹ thấy con trai mình như vậy trông rất vui.
Tạ Nhất Minh tháo xuống tai nghe, đẩy Tạ mẹ ra ngoài, mặt hồng tai đỏ giải thích: “Không có gì đâu ạ! Mẹ, mẹ ra ngoài đi, con sắp ngủ rồi!”
“Được được! Mẹ ra liền đây! Tiểu Tạ nhà ta đang giao lưu với bạn trai nha!”
“Con đâu có!” Tạ Nhất Minh vội vàng phủ nhận rồi nhanh chóng đóng cửa phòng.
“Thằng bé này!” Bên ngoài, Tạ mẹ lắc đầu cười cười, bà đứng phát ngốc một hồi rồi mới rời đi. Hai vợ chồng bà cũng không trông cậy con mình có thể lấy vợ sinh con, chỉ hy vọng nó có thể tìm được người cùng tay trong tay cả đời, chỉ cần con trai sống tốt, thì dù người kia là nam hay nữ cũng có sao đâu!
Tạ Nhất Minh ba bước thành hai quay về máy tính, đeo lên tai nghe, trong lòng có chút thấp thỏm:
“Từ đại ca, anh còn đó không?”
“Anh đây, khi nãy là mẹ em sao?”
“Ack, anh đều nghe cả?”
“Ha hả, đương nhiên, nghe rất rõ ràng nha.”
“Ha hả.”
Tạ Nhất Minh gượng cười nhưng tâm lý ảo não muốn chết. Xảy ra chuyện mất mặt như vậy Từ đại ca nhất định sẽ cười cậu cho xem!
Bên kia máy, Từ Hạo tâm tình thật tốt. Chiếu theo tình huống vừa rồi, y đã biết cách đối phó đối với mẹ vợ. Y cảm thấy mình và Tiểu Tạ là cùng một loại, chỉ là lúc trước Tiểu Tạ không đề cập tới, làm y còn tưởng phải tốn không ít công phu mới thuyết phục được ba mẹ của cậu, hiện tại xem ra chỉ cần đối phó với chính Tiểu Tạ là được rồi. Bất quá, thân thế vật nhỏ xem ra không tốt lắm, vẫn là nên ngủ sớm thôi.
“Được rồi, bé ngoan nên ngủ sớm.”
“Thế nhưng còn một đoạn nữa…”
“Một đoạn hí thôi mà, sao so với thân thể em được. Tiểu Tạ ngoan, nhanh đi ngủ nha!”
“Uh, ngủ ngon, Từ đại ca.”
“Ngủ ngon, mơ thấy mộng đẹp.”
Từ Hạo xuất ra công lực của một CV, tận dụng giọng nói đã khiến cho bao người chết mê chết mệt thốt ra. Thật muốn đến bên cạnh Tiểu Tạ, như vậy thì y có thể kề với cận mà nói một câu ngủ ngon, chứ không cần phải thông qua một cái máy tính lạnh băng.
Tạ Nhất Minh nhìn cái máy tính quyến luyến không rời, sờ đi sờ lại tai nghe một lúc lâu sau mới chịu tắt máy lên giường. Có phải cậu đang nằm mơ hay không? Một giấc mơ thật đẹp, cậu được cùng đại thần trò chuyện, tập kịch, đại thần nói với cậu y là Từ Hạo, sống tại Bắc Kinh, còn bảo cậu kêu là Từ đại ca! Chính mình còn sắp cùng đại thần… diễn H! Oaaa! Nhất định là đang nằm mơ!
๑۩۞۩๑
Trưa hôm sau trên bàn ăn, Tạ mẹ buông bát cơm, nhìn vào Tiểu Tạ đang chuyên tâm ăn mà nói: “Con trai, con cứ ở nhà như vậy cũng không phải là cách, con có từng nghĩ đến muốn làm gì không?”
“Đúng vậy, là đàn ông thì dù sao cũng phải có việc làm, nếu không thì đến công ty của ba thử xem?” Tạ ba gật đầu hưởng ứng.
Tạ Nhất Minh dừng đũa, cả đầu trải đầy hắc tuyến: “Ba à, công ty của ba là phát triển phần mềm, còn con học quản lý khách sạn thì vào đấy làm gì?”
“Đừng nghe ba lời con. Chẳng phải chị họ Phỉ Phỉ của con đang quản lí một khách sạn lớn đó sao, hôm qua mẹ có đến hỏi thử, bên đó cũng đang chiêu mộ thêm thực tập sinh, đãi ngộ khá tốt, công tác không quá nặng nhọc, nếu được thì con qua đó làm quen thử xem?” Tạ mẹ sờ sờ đầu cậu, tiếp tục nói: “Nếu như không được thì đổi việc khác, cùng lắm thì qua chỗ mẹ làm.” Tạ mẹ là chủ biên của một nhà xuất bản tạp chí.
Tạ Nhất Minh tự hỏi một chút rồi gật đầu: “Trước con qua bên chị họ thử xem.” Cậu không muốn làm cho ba mẹ tiếp tục nhọc tâm nên phải nỗ lực để thích ứng bên ngoài một chút..
“Tốt lắm, để mẹ gọi cho chị họ của con một cuộc.”
Hiệu suất của Tả mẹ tương đối nhanh chóng, trong khi cả hai ba con còn chưa ăn xong thì bà đã quay trở về. Trong tay còn cầm thêm mấy tờ giấy: “Chị con nói ngày mai có thể vào làm, chúng ta đã an bài tốt. Đây là địa chỉ của khách sạn, 9h sáng mai chị con chờ ở ngoài đó.”
“Uh, ngày mai con sẽ dậy sớm.” Tạ Nhất Minh liếc nhìn tờ giấy, phát hiện đây là khu trung tâm, cách nhà không xa lắm.
“Ngày mai ba đưa con đi nha?” Tạ ba ba nói.
“Không cần đâu ạ, con cũng đâu còn nhỏ, con tự tới đó được mà.”