Đứa bé nằm trong một cái giỏ bên cạnh giường, được mặc một bộ áo liền quần và cái mũ màu trắng. Cái giỏ sơn mới, đính một dải ruy băng màu xanh mát và lót những tấm chăn màu xanh. Ba cô chị bé nhỏ và người mẹ, vừa ra khỏi giường và chưa hoàn toàn hồi phục, cùng bà nội, tất cả đứng quanh đứa bé, xem nó mở mắt đăm đăm, thỉnh thoảng lại đưa nắm tay lên miệng. Nó không cười mỉm và cũng không cười thành tiếng, nhưng thỉnh thoảng nó chớp mắt và đẩy lưỡi qua lại trên môi khi một trong mấy đứa chị gãi cằm nó.
Người bố đang ở trong bếp và có thể nghe tiếng chúng chơi với đứa bé.
“Bé yêu ai, hả bé?” Phyllis hỏi và khều cằm nó.
“Nó yêu tất cả chúng ta,” Phyllis nói, “nhưng nó yêu Bố nhất vì Bố cũng là con trai!”
Bà nội ngồi xuống mép giường và nói, “Nhìn cánh tay bé xíu của nó kìa! Tròn xoe. Và những ngón tay bé xíu kia! Y như là của mẹ nó.”
“Nó kháu quá nhỉ?” người mẹ nói. “Thật là khỏe mạnh, con bé bỏng của mẹ.” Rồi chị cúi xuống hôn lên trán nó và sờ tấm chăn phủ trên tay nó. “Nhà mình ai cũng yêu nó.”
“Nhưng trông nó giống ai, trông nó giống ai?” Alice kêu lên, và họ cùng xích lại gần hơn cái giỏ để xem đứa bé giống ai.
“Nó có đôi mắt đẹp,” Carol nói.
“Đứa bé nào mắt chả đẹp,” Phyllis nói.
“Nó có đôi môi của ông nội,” bà nội nói. “Nhìn đôi môi nó kìa.”
“Con không biết…” người mẹ nói. “Con không có ý kiến.”
“Cái mũi! Cái mũi!” Alice kêu lên.
“Cái mũi nó thì sao?” người mẹ hỏi.
“Nó giống mũi ai đó,” cô bé đáp.
“Không, mẹ không biết,” người mẹ nói. “Mẹ không nghĩ vậy.”
“Đôi môi đó…” bà nội thì thào, “Những ngón tay nhỏ nhắn đó…” bà vừa nói vừa mở nắm tay nó và kéo xòe các ngón ra.
“Em bé giống ai?:
“Nó chẳng giống ai hết,” Phyllis nói. Rồi họ xúm lại gần hơn nữa.
“Em biết! Em biết!” Carol nói. “Nó giống Bố!”
Rồi họ nhìn đứa bé kỹ hơn nữa.
“Nhưng bố giống ai?” Phyllis hỏi.
“Bố giống ai?” Alice lặp lại, và tất cả cũng nhìn ngay vào bếp nơi người bố đang ngồi bên bàn ăn, xoay lưng về phía họ.
“Tại sao, không ai hết!” Phyllis nói và bắt đầu thút thít.
“Suỵt,” bà nội nói và nhìn ra chỗ khác rồi quay lại nhìn đứa bé.
“Bố không giống bất cứ ai cả!” Alice nói.
“Nhưng bố phải giống một người nào đó chứ,”Phyllis nói, lau mặt bằng một dải ruy băng. Và tất cả mọi người trừ bà nội nhìn người bố đang ngồi bên bàn ăn.
Anh đã xoay ghế lại, khuôn mặt anh trắng bợt, không biểu lộ điều gì.