Tối hôm qua cô chóng mặt nên đi ngủ, cũng không biết Hứa Tri Hằng đi lúc nào, chỉ nghe được tiếng cửa được mở ra ở trong mơ hồ, buổi sáng lúc thức dậy, trong phòng đã không còn bóng dáng của Hứa Tri Hằng, chỉ có ly nước bày ở đầu giường chứng tỏ quả thật tối hôm qua anh đã tới.
Từ khi tỉnh lại vẫn vướng mắc một vấn đề, đó chính là tối hôm qua anh đang nghĩ gì thế, thời điểm như vậy còn có thể thu tay lại, Quý Thư Nhan cảm thấy không thể tin được.
Nghe một câu không thể bỉ ổi chiếm đoạt cô, giọng nói dịu dàng như vậy, Quý Thư Nhan thật sự nghĩ rằng Hứa Tri Hằng yêu cô, cho nên không muốn làm thương tổn cô trong lúc cô say khướt.
Nhưng Tống Cẩn Huyên cũng đã nói người đàn ông không có lý trí gì khi ở trước mặt người phụ nữ mình yêu mến, thời điểm dục vọng tới chỉ biết phải hung hăng chiếm đoạt cô ấy, cho nên có thể anh đã nghĩ xong rồi hay không, Hứa Tri Hằng hoàn toàn không thích chiếm đoạt cô.
Trên sách nói tình yêu sẽ làm người ta lo được lo mất, sao cô còn chưa xác định có yêu hay không, cứ như vậy sao?
Nghĩ tới đây, Quý Thư Nhan nắm chặt quả đấm cúi đầu, kêu rên thật khẽ: "Rốt cuộc tại sao anh muốn làm như vậy. . . . . ."
Gõ đầu, lòng Quý Thư Nhan tràn đầy bi phẫn, nếu như cô có đầy đủ dũng khí, dứt khoát trực tiếp chạy đến trước mặt Hứa Tri Hằng chất vấn một phen, đáng tiếc cô không có.
"Cái gì phải làm sao?" Ngay lúc cô gõ vào mình, một tiếng nói đột nhiên vang lên.
Bị khiếp sợ, Quý Thư Nhan đột nhiên ngồi dậy, cánh tay đập vào trên bàn sách, kêu rên một tiếng: "A, đau!"
Nhìn bộ dạng lỗ mãng của cô, Hứa Tri Hằng cố gắng nhịn cười, nghiêm trang nói: "Em vừa mới nói gì?"
"Không có. . . . . . Không có gì." Muốn chết, sao anh lại đột nhiên xuất hiện vậy, cô muốn nói ra ngoài mới là lạ.
"Thế à." Hứa Tri Hằng hiếm khi không có cạn tào ráo mán, "Vậy em gác lại công việc trong tay đi, tham gia một tiệc rượu với anh, đúng rồi, bản kế hoạch hợp tác với Cố thị cũng cầm đi, Cố Thừa Kiều cũng sẽ tham gia, thuận tiện nói chuyện làm ăn luôn."
Sợ điều gì sẽ gặp điều đó, Quý Thư Nhan khổ sở nhìn Hứa Tri Hằng, "Có thể đổi người khác đi cùng hay không, hôm nay em không thoải mái lắm."
"Không thoải mái sao? Vậy anh đi với em đến bệnh viện trước, thời gian còn kịp."
Nhìn anh đột nhiên lại cố chấp, Quý Thư Nhan chỉ cảm thấy mình bắt đầu nhức đầu, đành phải cười khúc khích, "Không có gì, chỉ là uống rượu say nhức đầu, không cần đi bệnh viện."
"Vậy thì tốt, chúng ta sẽ cùng xuất phát." Để lại một câu nói như vậy, Hứa Tri Hằng xoay người rời đi, hoàn toàn không cho cô cơ hội phản bác.
Quý Thư Nhan nhìn bóng dáng rời đi, chỉ cảm thấy hôm nay thật sự không phải một ngày tốt lành.
Cảm xúc sa sút vẫn kéo dài dọc đường đi đến tiệc rượu, Quý Thư Nhan vẫn không thoát ra.
Hơn nửa tháng trước cô nhận lầm xe ở trên đường, nhìn thấy Hứa Tri Hằng, nhưng bây giờ đã cùng ngồi ở trong một xe đi đến tiệc rượu, đây coi như là một loại duyên phận sao? Nếu như vậy, cũng nhất định là nghiệt duyên.
Lúc Quý Thư Nhan bất tri bất giác tức giận than tiếng thứ ba thì cuối cùng lực chú ý của Hứa Tri Hằng cũng chuyển từ tài liệu tới trên người cô.
Gấp tài liệu lại, nét mặt dở khóc dở cười nhìn dáng vẻ của cô, "Thật sự không có chuyện gì sao? Anh thấy tâm tình của em không được tốt lắm."
"Không có việc gì."
"Anh nhìn không giống, buổi sáng nghe em nói cái gì phải làm sao ấy, thật sự không có gì sao?" Hứa Tri Hằng nhìn chằm chằm Quý Thư Nhan, chỉ cảm thấy vẻ mặt của cô nhóc này không đúng lắm, khi đối mặt với mình thì dáng vẻ giống như rất hồi hộp.
Ánh mắt chợt lóe, trong đầu Hứa Tri Hằng nhảy ra một ý tưởng không ổn, chẳng lẽ, cô nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua, hay là đã nghi ngờ mình?
Nghĩ tới đây, Hứa Tri Hằng run sợ trong lòng, vẻ mặt cũng trở nên tế nhị, "Đúng rồi Nhan Nhan, là như thế này, tối hôm qua em uống say trong buổi họp mặt, anh đưa em trở về, em còn nhớ rõ sao?"
"Đưa em trở về, a, em không nhớ rõ, em uống rượu say sao?" Nụ cười trên mặt cứng ngắc, lần đầu tiên Quý Thư Nhan thể nghiệm được khổ sở khi trợn mắt nói dối, "Anh Tri Hằng, tối hôm qua anh đưa em về nhà, liền trở về luôn sao?"
Nghe đáp án thế thì yên tâm hơn, Hứa Tri Hằng hắng giọng: "Không có."
Quý Thư Nhan thật sự muốn nhảy dựng lên, chẳng lẽ anh muốn thẳng thắn nói ra? Nghĩ đến nụ hôn tối hôm qua, sắc mặt của cô càng thêm kỳ lạ, "Anh không trở về, vậy. . . . . ."
"Buổi sáng anh mới trở về." Hứa Tri Hằng cười dịu dàng, "Anh sợ ban đêm em sẽ khát, cả đêm ngủ ở trên ghế sa lon."
Không biết là may mắn hay mất mát, Quý Thư Nhan thở phào nhẹ nhõm, "Như vậy à, em cũng không nhớ gì cả, cám ơn anh Tri Hằng."
"Không có gì." Khống chế mình không nhìn đến trên môi của cô, Hứa Tri Hằng không yên lòng lật tới lật lui tài liệu trong tay.
Sau chuyện tối ngày hôm qua, Hứa Tri Hằng cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Quý Thư Nhan, hơn nữa thấy đôi môi có vẻ hơi sưng đỏ này, hình ảnh nụ hôn tối hôm qua sẽ hiện lên ở trong đầu. Có lẽ Quý Thư Nhan sẽ không biết, anh hạ bao nhiêu dũng khí mới mở miệng nói để cho cô cùng đến tiệc rượu.
Sau đó hai người không hề nói chuyện với nhau nữa, ở trong xe lập tức yên tĩnh lại, yên lặng ở trong đây làm cho người ta hít thở không thông, xe chậm rãi dừng ở cửa khách sạn.
Đi xuống xe, nhìn đám người ra ra vào vào ở cửa khách sạn phía trước mặt, Quý Thư Nhan cảm thấy mình lại bắt đầu do dự, không nhịn được khẽ kéo vạt áo của Hứa Tri Hằng, "Em không thích loại trường hợp này, có thể không đi vào hay không?"
"Sẽ quen thôi." Hứa Tri Hằng cười cô, "Không phải trước kia em không sợ trời không sợ đất hả, sao hiện tại lá gan nhỏ như vậy?"
"Không phải sợ, mà là không thích." Quý Thư Nhan tức giận sửa chữa, "Dù sao công ty cũng không xa, thời gian vẫn còn sớm, bằng không gọi điện thoại để cho thư ký Tề của anh tới là được, tại sao em phải đi cùng?"
Cố ý xem nhẹ sự khẩn trương của cô, vẻ mặt Hứa Tri Hằng thản nhiên giải thích: "Thư ký Tề có chuyện của mình, được rồi, anh cho em một lý do, em còn nhớ rõ ngày đầu tiên chúng ta gặp mặt không, anh vốn phải đi gặp Cố Thừa Kiều, nhưng bởi vì em đột nhiên xuất hiện mà làm xáo trộn kế hoạch, cho nên hiện tại theo anh đi vào là em nợ anh, lý do này có được hay không?"
Quý Thư Nhan cau mày, làm ra vẻ đáng thương nhìn anh, "Em không muốn đi vào."
"Phải đi." Hứa Tri Hằng không cho cô cơ hội chần chừ, kéo cổ tay của cô đi vào phía trong.
Anh sẽ không mang thư ký Tề, là bởi vì trong lòng rất muốn cô gái đứng ở bên cạnh mình là Quý Thư Nhan, hôm nay mộng đẹp trở thành sự thật, anh đương nhiên không cho phép cô lâm trận bỏ chạy.
Nhan Nhan, anh muốn em đứng ở bên cạnh anh, xuất hiện ở trước mặt mọi người, nói cho bọn ho biết, em là người của anh.
Quý Thư Nhan đều không biết tất cả suy nghĩ này, cuối cùng cũng chỉ có thể đi theo vào, sau đó buồn bực phát hiện tiệc rượu như vậy quả nhiên không thú vị như cô tưởng tượng.
Khi vừa mới bắt đầu thì nhắm mắt theo ở bên cạnh Hứa Tri Hằng nói chuyện phiếm với người khác, sau đó cô dứt khoát chạy trốn, tìm một chỗ yên tĩnh một mình ngẩn người.
Núp ở trong góc vắng lặng, Quý Thư Nhan vốn tưởng rằng sẽ không có ai quấy rầy, ai có thể nghĩ, mong đợi nho nhỏ này cũng đều tan vỡ, có tiếng cãi vả cố ý đè thấp cách đó không xa truyền vào trong tai của cô.
"Em đang làm cho anh nhìn ư, để cho anh gấp gáp, sau đó đuổi theo em? Em có thể lý trí chút hay không, anh hoàn toàn không biết cô ấy cũng sẽ đến nơi này." Giọng nói mang theo tức giận của một người đàn ông truyền tới, "Không phải chúng ta nói không được cãi vả sao, em chỉ cần đứng ở bên cạnh anh là được rồi, em không cần dính vào chuyện của anh với cô ấy."
"Thật xin lỗi, em không lý trí giống anh tưởng tượng, để cho anh thất vọng rồi." Trầm mặc một hồi, giọng nói của một người phụ nữ vang lên, có chút nghẹn ngào lại ra vẻ kiên cường.
Hình như người đàn ông ý thức được giọng điệu của mình quá mức cứng rắn, giảm bớt âm lượng khuyên gì đó.
Mà Quý Thư Nhan đứng ở trong góc gần cửa sổ sát đất, bộ mặt đầy vạch đen.
Vận số của cô thật sự không phải là tốt bình thường, đi tới chỗ này cũng có thể xem được bộ phim nam bạc tình nữ si tình vừa ra, nhưng làm ơn hai vị này có thể đi xa một chút để tranh cãi hay không, dù sao cô cũng đã rời đi trước, coi như hai người không ngại bị người khác nghe lén, nhưng cô không có thói quen nghe lén bí mật của người ta, hơn nữa, sao giọng nói của cô gái kia có chút quen thuộc vậy?
Vắt hết óc nghĩ mình có biết chủ nhân của âm thanh vừa rồi hay không thì hai người gây gổ cũng im lặng.
Lúc này vị trí của Quý Thư Nhan ở góc khuất nhất, nếu như muốn đi ra ngoài, hiển nhiên phải đi qua hai người kia, nhưng người ta đang gây gổ, cô đi ra ngoài cũng thật sự là rất kỳ lạ, chỉ có thể nhắm mắt giấu mình, cố gắng không bị người khác phát hiện.
"Được rồi, anh không muốn cãi vả gì nữa, anh rất mệt mỏi, không nên cãi nhau nữa được không?" Một lát sau, người đàn ông kia lại thở dài, "Cẩn Huyên, quan hệ giữa chúng ta không hề giống người yêu bình thường, điểm này chúng ta đều rõ ràng, hi vọng em không nên nghĩ quá nhiều."
Những lời này nói ra, hình như người phụ nữ trầm mặc hơn, Quý Thư Nhan cũng ngẩn người.
Cẩn Huyên, là Tống Cẩn Huyên mà cô biết sao? Nghĩ đến giọng nói quen thuộc kia, Quý Thư Nhan gần như có thể khẳng định đáp án kia.
Mặc dù giọng nó kia nghe hơi khàn khàn còn mang theo bi thương, khác với bình thường cô ấy tràn đầy sức sống ở trước mặt mình, nhưng cẩn thận nghe lại vẫn có thể phân biệt ra được.
Tiểu Huyên đang cãi vả với ai, tại sao hai người lại cãi vả?
Suy nghĩ một chút, lại sáng tỏ, nếu như cô đoán không sai, người đàn ông phía ngoài này hẳn là người tình bí mật của Tiểu Huyên.
Quý Thư Nhan tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào ức hiếp bạn tốt nhất của cô, trong lòng kích động muốn đi ra ngoài dạy dỗ người đàn ông kia, nhưng lý trí nói cho cô biết không thể đi ra, nếu quả thật là Tống Cẩn Huyên, khẳng định cô ấy không hy vọng một mặt chật vật nhất của mình bị bạn thân nhất nhìn thấy.
Nắm chặt quả đấm, Quý Thư Nhan nhẫn nại, may mắn là hai người ấy cũng không nói gì nữa, mà im lặng rời đi.
Nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, Quý Thư Nhan chậm rãi đi ra từ trong góc, thái độ vừa không hiểu vừa phẫn hận.
Thoát khỏi người quấn lấy mình nói chuyện trời đất, Hứa Tri Hằng nhìn xung quanh tìm bóng dáng của Quý Thư Nhan, sau khi cô nhóc này đi vào không lâu liền thừa dịp anh không chú ý rồi chạy mất, vào lúc này lại càng không thấy được người.
Không phải đi về rồi chứ, Hứa Tri Hằng dở khóc dở cười nghĩ, anh cũng chỉ muốn anh và cô cùng nhau đứng ở trước mặt mọi người, làm sao biết cô nhóc kia ghét trường hợp này như vậy.
Lấy điện thoại di động ra liếc mắt nhìn, cũng không có tin tức, ngẫm lại Quý Thư Nhan cũng không phải là người thiếu lễ độ như vậy, nếu thật sự muốn đi thì nhất định sẽ gửi tin nhắn báo một tiếng, Hứa Tri Hằng quyết định đến nơi vắng vẻ tìm một chút.
Liếc mắt nhìn dọc theo bốn phía, đến mỗi ngóc ngách đều phải nhìn thêm mấy lần, Hứa Tri Hằng rất nhanh liền thấy được Quý Thư Nhan đang ngồi ngẩn người trên ghế sa lon ở góc.
Đi nhanh tới, anh cũng ngồi xuống ở bên cạnh, "Làm gì mà ngẩn người ở chỗ này, đang suy nghĩ gì vậy?"
"Không có gì." Ánh mắt không hề rơi vào trên người Hứa Tri Hằng, Quý Thư Nhan phờ phạc rã rượi nhìn dưới mặt đất, suy nghĩ của cô còn dừng lại ở trên chuyện vừa mới nghe được.
"Kẻ lừa gạt nhỏ, mỗi lần em ngẩn người như vậy thì đều là trong lòng có chuyện." Hứa Tri Hằng cười cười, không chút lưu tình vạch trần lời nói dối của cô, "Có chuyện gì không thể nói với anh hả, không phải trước kia em thích nói cho anh biết sao?"