– Chờ một chút….
Có người đột nhiên chạy ào tới, vào rồi nhìn Hoàng Khải gật đầu một cái.
Hoàng Khải trừng to mắt, miệng nam mô bụng bồ dao găm mà tặng cho anh ta nụ cười xã giao. Lúc này trong thang máy chỉ có hai người, bầu không khí so với cái lần đụng nhau giữa sảnh hôm qua càng thêm gượng gạo.
Tuy nhiên đó là phần cậu nghĩ chứ anh ta lại thật tự nhiên, đưa tay bấm nút tầng 17 rồi quay sang hỏi cậu:
– Cậu ở phòng nào?
– ừm, 1607… – Hoàng Khải muốn cà lăm.
– vậy hả, tôi ở 1707.
Hóa ra là anh! Hóa ra là cái gã tối nào cũng bùm bùm bịch bịch! Cậu kìm nén không được cúi đầu nhìn chân anh ta, đôi bàn chân đi giày da đen, không có gì đặc biệt!
– Cậu đến rồi.
– A – Hoàng khải giật mình, không kịp nghĩ, cứ như vậy lao ra khỏi thang máy.
– Phù…. – vừa đi vừa thở phù phù, tay quạt quạt lia lịa… sao cậu toàn mất bình tĩnh như thế? Thật mất mặt?