Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khuôn mặt Lilian nhợt đi, lần đầu tiên cô đối diện với tình cảnh như thế này. Đám học sinh này … hình như không sợ cô. Ở dưới nhao nhao một hồi, câu hỏi không vang lên nữa nhưng sự ồn ào thì không kém đi.

” Im lặng cho tôi!”Lilian quát lên, tiếng ồn dần giảm đi, cô nghiêm giọng nói tiếp

“ Còn một tiếng động, tôi không dám chắc việc này sẽ không đến tai thầy Vương.” Không hình dung được nhưng khuôn mặt cô lúc này hoàn toàn không phù hợp với phong thái. Lilian đảo mắt một vòng quanh lớp, không còn một tiếng động mới quya lên ghi đầu bài lên bảng.

Tiết học trôi qua không quá khác so với buổi trước, tràn ngập sự căng thẳng tuy có chút hơi dài dòng. Quả thực như người ta nói “ chủ nào tớ nấy “ trường hợp này cũng gần như vậy. Là Lilian kém một chút đi!

“ Vy, cậu nói xem, thầy giáo của chúng ta … là chán công việc này rồi! “ Trong khi Vy loay hoay với bài tập, An Nhiên lại thảnh thơi thích đi buôn chuyện. Tay Vy vẫn đều đều di chuyển trên giấy, cô cười nhẹ đáp “ Sao cậu nghĩ vậy? “

“ Còn sao được nữa, rõ thì thầy ấy là một thiếu gia đấy, là cậu không thấy thôi, lần đầu đến đây đã ăn mặc sang trọng như vậy, hơn nữa chiếc xe mà thầy ấy vác đến đây là … “ An Nhiên nói một hồi, cô cũng đâu có biết, những điều này Vy đã biết rồi chứ? Lời nói của An Nhiên vừa khựng lại, ai da … cô không biết đọc là gì? Phủ nhận điều này làm sao được chứ, Nhiên thực sự rất kém ngoại ngữ nha.

“ Aston Martin? “ Lời nói của Vy vang lên, khuôn mặt vẫn chăm chú nhìn vào vở.

“ Phải! Vy à! Sao cậu biết, tớ nhớ là cậu đâu có ra xem, hơn nữa ngày hôm sau thầy ấy đã đi xe khác? “ An Nhiên tỏ ra bất ngờ, không lẽ đúng là hai người họ có quen biết từ trước sao? An Nhiên dùng ánh mắt dò xét nhìn cô một lượt, cô lại không hề để tâm, vẫn cặm cụi viết. Một lát im lặng đến kì lạ. Bỗng bất giác ngẩng đầu nhìn Nhiên. Vừa lúc bắt gặp ánh mắt dò thám của Nhiên.

Cô bỏ bút xuống, lấy ngón tay chỉ vào đầu Nhiên “ Cậu ấy hả, nghĩ cái gì vậy? Tớ chỉ là ‘ nghe giang hồ đồn thổi ‘ thôi! “

Nghe xong câu trả lời của Vy, An Nhiên khẽ gật đầu. Cô dễ dàng tin như vậy? Đầu óc quá đơn giản đi.

Ngự tại trung tâm thành phố Thượng Hải, tòa nhà màu trắng sang trọng, cao chọc trời. Vị trí hàng Vip của bãi giữ xe, chiếc xe màu nâu dừng lại. Theo sau là 2 chiếc xe màu đen mang theo vệ sĩ. Cửa xe mở ra, thân hình cao lớn chậm rãi bước xuống, chiếc quần âu màu đen cùng đôi giày da hàng hiệu sáng bóng bọc sau đôi chân dài tôn lên vóc dáng cùng chiều cao 1m85 đáng ngưỡng mộ. Vừa mới xuống xe, 4 vệ sĩ từ phía sau đã đứng nghiêm chỉnh, toàn bộ khoác lên một màu đen, khuôn mặt ai cũng có nét sát khí, thể hiện rõ, họ không dễ dây dưa.

Bước chân nhanh dần, khi đi tới đại sảnh, ánh mắt tất cả đều dồn hết về phía người đàn ông kia, khí chất hơn người nhưng biểu cảm lạnh lùng kia khiến người ta lạnh gáy. Thay vào đó, cái điểm khiến người ta chú ý hơn có lẽ là dáng vẻ ngạo mạn bao quanh ngũ quan tuấn tú, lãnh băng.

“ Anh ta là ai vậy? “

“ Chưa thấy bao giờ! “

“ Ngoài chủ tịch của chúng ta ra, còn có người anh tuấn đến như vậy? “

“…”

Xung quanh bắt đầu nổi lên bàn tán xôn xao. Người đàn ông kia vẫn rất nghênh ngang tiến thẳng vào trong, những lời nói của người xung quang xưa nay đều không đủ tầm cỡ lọt vào tai người kia.

“ Tiên sinh! Xin hỏi … có thể giúp được gì cho anh? “ nhân viên chạy đến trước mặt người kia mở miệng hỏi. Vệ sĩ từ phía sau đã nhanh chóng lên tiếng “ Chúng tôi đến tìm chủ tịch Kha Vĩ. “

“ À..Được. Mời theo tôi.” Cô nhân viên đưa tay dẫn đường về phía trước. Đến trước căn phòng khá rộng, bên ngoài là bàn của hai thư kí, bên trên cánh cửa có ghi rõ chữ “ Phòng chủ tịch. “

Cô nhân viên nói điều gì đó với thư kí rồi cúi đầu trước những người kia sau đó quay đi. Một trong hai thư kí chủ tịch đứng dậy, cười nhẹ rồi cúi đầu lễ phép

“ Chào tiên sinh, xin hỏi anh có hẹn trước với chủ tịch không? “

Người không biết cũng không nên đoán bừa, thư kí của chủ tịch dĩ nhiên có ngoại hình ưa nhìn, chiều cao cũng không phải khiêm tốn, nhưng đứng trước người kia, không thể nói là không khiêm tốn nữa. Lúc này có thể nghĩ rằng, người kia nhìn xuống thì tốt quá, cô thư kí sẽ chẳng phải ngước lên.

“ Không có! “ lần này người kia đích thân mở miệng, mắt không hề liếc nhìn ai dù là một lần, nhưng thật là ngạo mạn, quá ngạo mạn, không có hẹn trước, lí do gì lại ngang nhiên như thế?

“ Tiên sinh, xin hỏi quý danh? “ Cho dù vẫn lễ độ đáp tiếp nhưng ngữ khí ngạo mạn đó phát ra từ miệng người đàn ông này, thực khiến người ta rợn tóc gáy.

“ Vương Nguyên Phong.” ba tiếng từ miệng người đó phát ra khiến cô hơi rùng mình. Ngữ điệu thực lãnh băng.

“ Hm, Vương tiên sinh, xin anh đợi một lát! “ Thư kí cúi đầu rồi bước vào trong phòng chủ tịch.

“ Chủ tịch, Vương… “

“ Ngôn, thư kí của cậu bắt tớ đợi! “ Lời nói của cô thư kí còn chưa dứt, âm thanh lạnh ngắt kia vang lên, hắn đã đi vào trong từ khi nào. Ngẫm lại nội dung câu nói của hắn. đây là … hắn đang tố cáo? Nhưng cô ta đâu có làm gì sai? Nói hắn đợi một chút, cũng cần so đo như vậy? Nghĩ đây đây, cô thư kí bỗng rùng mình một chút. Tên của chủ tịch, không phải ai cũng có khả năng gọi được. Hơn nữa đây là đâu? Là tập đoàn Kha Vĩ, còn là phòng chủ tịch, hắn lại dám ngang nhiên như vậy, chứng tỏ thân phận của người này, quả thực là không nhỏ. Càng như vậy, càng khiến người ta thắc mắc, họ đều nhỏ mọn thích hạch họe như như thế? Trong căn phòng lại có chút tĩnh lặng, sau đó là tiếng bước chân của hắn, hắn di chuyển đến cạnh bàn làm việc mà tựa vào, cô thư kí chỉ khẽ liếc mắt nhìn vị chủ tịch cao cao tại thượng của cô ngồi kia.

“ Phong, xem xem, làm thư kí của tớ sợ đến như vậy! “ Người kia cuối cùng cũng buông bút, ngẩng đầu, đưa mắt nhìn Vương Nguyên Phong. Khuôn mặt tuấn tú đến hoàn mĩ, trên người vị chủ tịch kia toát lên một khí chất quý tộc. Chắc chắn cùng tuổi với Vương Nguyên Phong. Nhưng có phải là còn quá trẻ để điều khiển một tập đoàn lớn như Kha Vĩ?

Kha Vĩ Ngôn khoát tay, cô thư kí lập tức lui đi. Ai biết được hành động nhỏ vậy dường như là cứu tinh. Kể ra cũng là nực cười, mới chỉ nói vài tiếng, dựa vào gì mà khiến người ta phải run người sợ hãi vậy chứ?

“ Biết là cậu đang bận, tớ không muốn làm phiền chúng ta vào thẳn vấn đề chính. Bản thân cậu cũng biết, hôm nay tớ đến đây có việc gì! “ hắn thản nhiên bước tới bàn tiếp khách, ung dung ngồi xuống ghế sofa. Phong thái cao thượng của một vị lãnh đạo.

“ Dĩ nhiên là tớ biết, có điều, tớ không thể đem danh tiếng của Kha Vĩ ra làm trò đùa. “ Kha Vĩ Ngôn cẩn trọng nói, mở chiếc tủ kính lấy chai rượu vang và 2 chiếc ly đi tới phía đối diện Vương Nguyên Phong, ngồi xuống.

Hắn không vội nói tiếp, im lặng nhìn Kha Vĩ Ngôn rót rượu.Cầm ly rượu lắc khẽ rồi nhấp một ngụm “ Đương nhiên, tổn thất về danh tiếng có thể dẹp được, còn về phần lợi nhuận, Vương Phong sẽ chia cho Kha Vĩ 3 phần lợi trong hạng mục này nếu cạnh tranh thành công “ ánh mắt tính toán một chút nhìn vào ly rượu trên tay mà đáp.

“ Coi như nể mặt cậu, nếu không … sẽ tuyệt đối không để Kha Vĩ chịu tổn thất. “ Giọng nói quả thực là tự tin, có khi còn hơn cả Vương Nguyên Phong. Câu nói vừa rồi cứ như là hắn chưa bao giờ gây đến cho Kha Vĩ bất cứ tổn thất nào. Nhưng cũng không thể phủ nhận, từ khi ngồi lên chiếc ghế chủ tịch của tập đoàn Kha Vĩ, những gánh nặng trên vai Kha Vĩ Ngôn phải chịu không hề ít, những tổn thất cũng không phải không có, có điều mọi thứ điều êm xuôi mà giải quyết . Nếu không, Kha Vĩ cũng không thể có được vị trí vững chắc như hôm nay, đến nỗi người ta phải kiêng dè khi nhắc tới.

“ Cảm ơn cậu, Ngôn. “ Câu nói cảm ơn từ miệng của hắn? E là rất hiếm! Thái độ cao ngạo đó khiến người ta khó tưởng tượng ra được lúc nói cảm ơn rốt cục hắn có biểu tình như thế nào, Kha Vĩ Ngôn im lặng giây lát, rồi đứng dậy nhún vai nhìn hắn “ Tớ là vẫn còn điều kiện đấy! “ Kha Vĩ Ngôn cười nhẹ, so với Vương Nguyên Phong hắn ta không thể bằng về khoản lạnh lùng và tàn nhẫn. Vương Nguyên Phong không đáp, chỉ nhướn mi nhìn người bạn trước mặt.

“ Mời nói. “ hắn vô tư đáp lại.

“ Tạm thời thì chưa nghĩ ra! Đợi nghĩ ra rồi, sẽ nói cho cậu biết. “ Kha Vĩ Ngôn cười, cũng có thể nói, giữa hai người này không thiếu sự thẳng thắn, Kha Vĩ Ngôn hỏi tiếp “ Tiệc họp mặt doanh nhân lần tới thế nào? “

“ Tớ không thể tham gia, tuần sau sẽ về Bắc Kinh, còn có Phi Nhân ở lại. “ nói xong liền đặt ly rượu trên tay xuống bàn

“ Về đây, biết là cậu không rảnh. “ Vừa nói hết câu đã xoay người bước ra khỏi phòng, cùng vệ sĩ rời khỏi. Nhìn vào cái cách họ nói chuyện, quả là làm người ta phải đặt ra dấu hỏi, Vương Nguyên Phong xưa nay vốn lạnh lùng thì lại hiền hòa khác hẳn, biểu ngữ trong từng câu nói không khó nghe ra sự nể phục, hơn nữa là còn có chút biết ơn.

Điều khó hiểu ở đây nữa là lần cạnh tranh hạng mục “ tương lai xanh “ này, hạng mục vô cùng quan trọng đối với tập đoàn Vương Phong, hắn không ở Thượng Hải để tiện bề giải quyết công việc lại chạy về Bắc Kinh làm gì?

Cũng có thể hiểu rằng Tập đoàn Kha Vĩ rút khỏi cạnh tranh, cơ hội chỉ còn có thể rơi vào tay của Vương Thị hoặc Vương Phong. Tuy có rất nhiều tập đoàn tham gia cạnh tranh, nhưng xét về mặt năng lực thì ngoài Kha Vĩ, Vương Thị, Vương Phong ra không còn đối tượng khác. Vậy nên, 50% là Vương Phong thành công, hơn nữa không phải là không quan tâm, mà là hắn vẫn có thể sử lí việc này ở Bắc Kinh.

Thượng Hải xa hoa, đúng là không sai, bất cứ nơi nào cũng tràn ngập sự sang trọng, mĩ lệ. Về đêm, ánh đèn lung linh, không khí sầm uất, cuộc sống thượng lưu ở đây khiến cho người ta phải xuýt xoa ngưỡng mộ.

Trong một nhà hàng hạng sang tại câu lạc bộ quý tộc, chỉ chuyên phục vụ tầng lớp quý tộc, doanh nhân, quan chức,… ánh đèn sáng trưng từ trong ra ngoài, các bãi đỗ xe đều chật kín, hơn nữa đều là những chiếc siêu xe đắt tiền.

Tối nay, tiệc họp mặt doanh nhân hàng năm được diễn ra. Đa phần những người tham dự đều là những người tiếng tăm trên thương trường, ở nhiều độ tuổi, quần áo sang trọng, không khí khá náo nhiệt. Âm nhạc du dương, trầm bổng, ai ai cũng đều nói cười lịch sự, tạo nên vẻ tao nhã của những người quyền quý.

Tại một phía của nhà hàng, người đàn ông cao lớn, khoác lên mình bộ âu phục được thiết kế tỉ mỉ, nho nhã mà tiếp chuyện những người xung quanh.

“ Phi Nhân tiên sinh, có điều này chúng tôi thực thắc mắc, rốt cục thì tại sao Vương tiên sinh đều không ra mặt tham gia các yến tiệc này? ’’ nói một hồi, một vị doanh nhân ở đó lên tiếng, những người khác đều tỏ ra đồng tình cùng hỏi một câu hỏi này.

“ Thiết tiên sinh, quả thực Vương tiên sinh là có việc bận, không lâu nữa có thể lộ diện. ’’ Phi Nhân từ tốn đáp. Thực thì Vương Nguyên Phong không đến những bữa tiệc tùng như thế này đều là có lí do, bắt đầu từ 7 năm trước khi tập đoàn Vương Phong đi vào hoạt động thì đã như vậy, cũng chính là vì … không muốn chạm mặt người nhà họ Vương, đặc biệt là cha hắn. Nhưng dù cha hắn không có tham gia thì cũng không thể nói chú bác của hắn cũng không tham gia, thế nên trừ phi là người là họ Vương không có mặt, bằng không chưa đến lúc hắn sẽ không thèm đứng chung cùng một chỗ với họ, mà cho dù có đứng chung thì hắn cũng sẽ phải mang một đẳng cấp hơn so với họ.

“ Phi Nhân! “ từ đằng sau, một người đàn ông trung niên khẽ gọi tên Phi Nhân. anh khẽ quay đầu lại, ánh mắt nổi lên nét khó chịu, nhưng khuôn mặt vẫn bình thản nhìn người đàn ông, đi bên cạnh là một cô gái trẻ tuổi, ăn mặc lộng lẫy, quyến rũ, vô cùng xinh đẹp,khoác tay người đàn ông, nhìn vào người ta sẽ có hai cách nghĩ, một: cô gái đó là tình nhân của ông ta, hai: thì chính là con gái, cháu gái,…

Phi Nhân hơi cúi đầu, khuôn mặt biểu thị sự không cam, lễ phép mở miệng “ Vương lão gia, Vương đại tiểu thư! Xin hỏi có chuyện gì? “

Người đàn ông đảo mắt nhìn quanh “ Phong nhi lại không đến sao? “

“ Lão gia, điều này đâu có lạ? “ nghe từ “ lại “ trong câu hỏi của ông ta thì biết đã bao nhiêu lần như thế, vậy mà vẫn còn hỏi, thật ngớ ngẩn.

“ Ta chỉ là muốn chúc mừng nó. “ Vương lão gia giọng buồn buồn, đôi mắt nhìn rõ những nếp nhăn.

“ Lão gia không cần miễn cưỡng mà nói vậy. “ Phi Nhân khó chịu nói, chúc mừng sao? Đó là chúc mừng đối thủ, thế mà ông ta cũng nói được, nhưng nếu nhìn kĩ có lẽ không khó thấy được sự thật lòng trong mắt ông ta, nhưng lại không thể trách vì Phi Nhân căn bản không thích chú ý đến nét mặt người khác.

Cô gái bên cạnh khẽ nhìn biểu cảm của hai người, khuôn mặt biến đổi nhanh chóng, có chút bức bối nhưng vẫn giữ bộ dạng thùy mị nói

“ Phi Nhân, cậu nói vậy là ý gì? Ba tôi chỉ là đang vui mừng cho con trai ông ấy vậy mà cậu ở đây nói những lời này, lẽ nào là ba tôi sai? “ giọng điệu vẻ ôn hòa khiến người khác đồng tình.

“ Nhuận Nhi! ” Vương lão gia vỗ nhẹ vào tay con gái chấn tĩnh. Vừa lúc đó, một người mặc âu phục đen tiến lại gần ông ta nói nhỏ “ Chủ tịch Vương, phía khuôn viên xảy ra chút sự cố, cần ông qua giải quyết.” Vương lão gia khẽ gật đầu, người kia lui đi, ông ta nhìn Phi Nhân

“ Phi Nhân, tôi không có gì để nói rồi, nhờ cậu chăm sóc Phong.” nói xong liền quay đi.

Giờ Phi Nhân mới biết thì ra câu lạc bộ này thuộc địa phận bất động sản do Vương Thị quản lí. Tập đoàn Vương Thị xưa nay chỉ tập trung vào khai thác bất động sản, thế nhưng cho dù lĩnh vực kinh tế nhà đất này có biến động cỡ nào cũng không thể lay chuyển nổi. Còn Vương Phong, đúng là đi lên từ bất động sản, nhưng đó chỉ là vì muốn cạnh tranh cùng một lĩnh vực với Vương Thị, hiện tại, tập đoàn Vương Phong tập trung vào phát triển lĩnh vực Khoa Học – Kĩ Thuật – Công Nghệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK