“A… Đau quá… Lang…”. Bạch Ly toàn thân run rẩy, dùng sức cắn môi dưới, Bạch Lang thấy vậy, nhanh chóng lấy một cái khăn nhỏ cho Bạch Ly, “Ly nhi, đừng làm mình bị thương, cắn vào cái khăn này đi.”
Đúng lúc Bạch Phiêu mang khăn choàng nhỏ vào, nghe tiếng kêu thống khổ của mẫu thân, từ bên ngoài bình phong hỏi vọng vào: “Phụ thân, có cần ta hỗ trợ gì không?”. Bạch Lang trả lời: “Ngươi cứ để khăn ở trên bàn đi. Nương ngươi mang thai lần đầu, phỏng chừng sẽ không sinh hạ nhanh như vậy. Ngươi cùng Hà Thức chờ bên ngoài, củi trong bếp không được để tắt, cần liên tục thêm nước. Có việc gì khác ta sẽ gọi.”. Bạch Phiêu đáp ứng liền ra khỏi phòng.
Giờ Tuất, kể từ lúc nước ối vỡ đã được ba canh giờ, Bạch Phiêu cùng Hà Thức ở ngoài cửa lo lắng chờ đợi.
Bạch Ly đã đau đến mồ hôi lạnh đều toát ra, hét to: “Ô… Ta không muốn sinh… Lang… Ta đau quá… A… Lang…”. Bạch Lang đau lòng nói: “Ly nhi, ngươi cố chịu thêm chút nữa. Nghĩ mà xem, bảo bối trong bụng còn cần ngươi chăm sóc a.”
Bạch Ly nước mắt đầy mặt ngẩng đầu nhìn Bạch Lang, thấy trong mắt y cũng hàm chứa nước mắt, cắn răng gật đầu. Đột nhiên, một trận đau nhức truyền đến, Bạch Ly cảm giác có cái gì đó muốn chui ra bên ngoài. “A… Lang… Bảo bối, bảo bối dường như muốn ra rồi… A…”. Toàn thân Bạch Ly cứng lại, cảm thấy hạ thể cũng bị xé rách vô cùng đau đớn.
Bạch Lang vói tay vào hạ thân Bạch Ly, phát hiện nơi đó đã mở ra không sai biệt lắm, đầu đầy mồ hôi khẩn trương nói với Bạch Ly: “Ly nhi, kiên nhẫn một chút, lần sau thời điểm đau bụng dùng sức đẩy bảo bối ra, biết không?”. Bạch Ly thừa dịp không quá đau trả lời: “Hảo… Ta đã biết… Ô… A…”. Lần này bụng còn đau mãnh liệt hơn, Bạch Ly dùng hết sức mình đẩy bảo bối ra ngoài.
Bạch Lang thấy đầu bảo bối đã xuất hiện rồi, vội vàng cẩm lấy một miếng vải màn nâng đầu bảo bối, tiếp theo mặt, bả vai, thẳng đến toàn bộ thân thể ra ngoài hết, Bạch Ly đã xụi lơ trên giường thở. Bạch Lang lấy hết cuống rốn cùng một ít uế vật từ trong người Bạch Ly ra, liền gọi Bạch Phiêu vào: “Phiêu nhi, mau vào giúp ta, nương ngươi đã sinh rồi!”
Bạch Phiêu nhanh chóng chạy vào, ôm lấy bảo bối từ trên tay Bạch Lang, mang ra phía ngoài bình phong, đặt vào chậu nước Hà Thức vừa mang vào tẩy sạch thân thể rồi dùng khăn bao lại để tránh bị cảm lạnh.
Bạch Lang ở phía trong cầm khăn nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán ái thê, nói: “Ly nhi, bảo bối của chúng ta là nữ tử, ngươi đã vất vả rồi…”. Nói xong, nước mắt Bạch Lang cũng rớt xuống. Thay quần áo cho Bạch Ly xong, y nghĩ thầm, không thể để ái nhân phải chịu loại đau đớn này thêm lần nào nữa.
Ra bên ngoài, Bạch Lang ôm lấy bảo bối đang khóc, đặt vào lòng Bạch Ly. Nhìn thấy Bạch Ly suy yếu uy bảo bối uống sữa, Bạch Lang lại cảm động khóc lên.
Bạch Ly mỉm cười, “Ta mới sinh một đứa nhỏ ngươi đã khóc như vậy, nếu lại sinh một đứa nữa chẳng phải ngươi sẽ khóc không ngừng sao?”. Bạch Lang vừa nghe, hai tay vòng qua ôm lấy cái bụng vẫn chưa khôi phục của Bạch Ly, cằm gác lên vai, nhẹ giọng: “Không đâu, ta luyến tiếc để ngươi chịu khổ lần nữa, một bảo bối là đủ rồi.”
Bạch Ly nghe xong vô cùng hạnh phúc, “Một bảo bối là chưa đủ, hai bảo bối mới có bạn bè. Tuy rằng rất đau, nhưng ta vẫn muốn sinh thêm một đứa nữa…”. Lời nói bị chặn lại bởi cái hôn của Bạch Lang, “Ngày mai ta thỉnh mẫu thân lại đây chăm sóc ngươi ở cữ, dưỡng thân thể cho tốt rồi tính sau.”
Bạch Phiêu và Hà Thức ngồi ngoài sân ngắm bầu trời đầy sao, Bạch Phiêu quay sang nói với Hà Thức: “Trong nhà có thêm một thành viên, sau này chắc chắn sẽ rất náo nhiệt. Thực tốt!”. Hà Thức ứng thanh một tiếng “ân” nhưng trong lòng lại nghĩ khác, có thêm một cây củ cải đỏ, không biết có tranh Phiêu nhi với hắn không đấy?
Phiêu sơn thần bí, Bạch gia có thêm một bảo bối mang đến rất nhiều tiếng cười. Vài năm sau bảo bối lớn lên sẽ gặp sự tình gì, đợi đến lúc đó hãy nói!
Toàn văn hoàn