Lục Diệc Thâm dùng lực quá mạnh, khiến Từ Mạn suýt nữa ngã xuống, liền theo bản năng ôm chặt lấy anh.
Từ Mạn áp sát mặt vào ngực anh, hơi thở của cả hai như hòa quyện vào nhau, không thể tách rời, Lục Diệc Thâm lúc này mới cảm thấy thỏa mãn, bởi đã nhìn thấy Từ Mạn chủ động ôm mình.
Anh lại càng không muốn buông cô ra, cứ muốn ôm chặt lấy cô trong tư thế cheo leo thế này.
Cho đến khi Từ Mạn liên tục van xin, anh mới dần dần thả lỏng người, buông cô ra.
Sau trận giằng co, cả hai người đều tốn không ít sức lực, Lục Diệc Thâm cảm thấy hài lòng, ôm lấy Từ Mạn nằm xuống giường.
Từ Mạn nằm trong lòng anh, ngắm nhìn gương mặt của anh. Tuy hai người cùng học đại học, nhưng anh học năm ba, còn cô học năm nhất, lần đầu tiên họ gặp nhau là ở thư viện của trường, Từ Mạn suýt nữa đã đụng đổ giá sách, cũng may Lục Diệc Thâm đã một tay giữ lấy người cô, tay còn lại thì giữ giá sách mới giúp cô không bị ngã, đó là lần đầu tiên cô tiếp xúc thân mật đến thế với một người đàn ông.
Cũng là lần đầu tiên cô biết thế nào là cảm giác rung động.
Chính khoảnh khắc ấy, cô đã thích Lục Diệc Thâm.
Cho nên bảy năm trước, cô mới dũng cảm đến thế, thậm chí bất chấp luôn cả mạng sống của mình.
Nhưng người mà anh thích lại là Thẩm Tâm Noãn.
“Diệc Thâm, anh có biết không? Tôi thấy mệt mỏi lắm.” Cô lạnh lùng nói, cảm thấy tình yêu của mình quá khổ sở, khiến cho cô mệt mỏi.
Mấy ngày này, cô cứ liên tục hỏi bản thân không biết có phải đã sai rồi không, ngay từ đầu đáng lẽ không nên ảo tưởng rằng anh sẽ yêu cô.
Cô đưa tay nắm lấy cằm anh rồi chủ động hôn nhẹ lên môi anh.
Rồi cô ngẩng nhìn ra ngoài cửa sổ, đây là lần cuối cùng mà cô muốn cho họ một cơ hội, cũng là một cơ hội cho bao nhiêu năm khổ sở của mình.
Cô lại quay người nằm vào lòng anh, lắng nghe tiếng tim đập trong lồng ngực anh rồi nhẹ nhàng nói: “Bao nhiêu năm nay, anh có từng thích tôi chút nào không?”
Anh thấy giật mình, tim chợt nhói lên, nhưng nghĩ đến việc mà bảy năm trước Thẩm Tâm Noãn đã làm vì mình, anh bình tĩnh trở lại, vỗ nhẹ vào lưng cô: “Mau ngủ đi.”
Cuối cũng cũng không hề yêu.
Từ Mạn nhẹ nhàng nhắm mắt, cố vùi đi tất cả cảm xúc, cô nắm lấy tay anh đặt vào lòng mình, một giọt nước mắt bất chợt lăn xuống.
Có lẽ ngay từ đầu là cô đã sai, không nên cố níu kéo tình yêu của anh, có lẽ thế thì đã không đau thế này.
Đêm đó, Từ Mạn chợt ngủ được một giấc thật ngon, sáng thức dậy đã là chín giờ, Lục Diệc Thâm đã đi mất.
Cô ngồi dậy khoác áo lên người, đúng lúc định bước xuống giường thì chiếc điện thoại nằm bên cạnh chợt vang lên.
Cô cầm lên, nhìn thấy mẹ gọi đến liền lập tức bắt máy, mẹ hỏi cô có đến bệnh viện không.
Lúc này cô mới nhớ ra rằng hôm nay bố cô xuất viện, cô bèn vội vàng đánh răng rửa mặt rồi lái xe đến bệnh viện.
Khi cô đến nơi thì thủ tục xuất viện đã làm xong xuôi, mẹ cô đã về trước để chuẩn bị bữa tiệc tẩy trần cho bố cô.
Từ Mạn lái xe chở bố về.
Từ Đình Nghị ngồi bên cạnh, đột nhiên nhận được cuộc điện thoại do thư kí gọi đến.
“Công trình mà chúng ta đang xây, phía trên yêu cầu chúng ta phải dừng lại, nói chúng ta đã vi phạm…”
“Chúng ta đã được duyệt rồi kia mà.”
“Duyệt cái gì thế bố?”
“Chính là công trình mà công ty sắp hoàn công ấy…”
Từ Đình Nghị còn chưa kịp dứt lời thì vô lăng của Từ Mạn chợt xoay mạnh…
Một chiếc xe đột nhiên lao thẳng vào xe của họ.
Rầm!
Một tiếng động lớn vang lên, hai chiếc xe đâm sầm vào nhau, do góc độ va chạm nên xe của Từ Mạn bị hất tung lên trời, xoay mấy vòng rồi rơi xuống chênh vênh nơi vách núi, gầm xe lật ngửa lên.
Chiếc xe đã tông vào họ thì bị đẩy ra xa hơn mười mét, nhưng bánh xe ma sát với mặt đất khiến chiếc xe kịp dừng lại.
Ngoài một vài vết xước ra, chiếc xe ấy không bị gì nghiêm trọng.
Người ngồi bên trong chính là Thẩm Tâm Noãn, sau khi thấy xe của Từ Mạn bị xoay mấy vòng thì liền nhanh chóng đạp chân ga rời khỏi hiện trường.
Lúc này, xe của Từ Mạn đang nằm chênh vênh bên vách núi, rung lắc đáng sợ, có thể rơi xuống bất kì lúc nào.
Những người trong xe đều bị thương không nhẹ, Từ Đình Nghị chỉ mới cử động một chút đã đau đến nhăn nhó mặt mày, khó khăn lắm mới quay sang nhìn được con gái đang hôn mê của mình.
“Mạn Mạn… Tiểu Mạn…” Từ Đình Nghị cất giọng yếu ớt, cố nén cơn đau vỗ vào mặt của Từ Mạn gọi cô dậy, nhưng lại khiến chiếc xe bị rung mạnh hơn.
Từ Mạn nửa mê nửa tỉnh, vết thương trên đầu khiến ánh nhìn của cô trở nên mơ hồ, “Bố…”
“Mạn Mạn, con tháo dây an toàn ra rồi leo lên đi.”
Cánh tay của Từ Mạn không còn chút sức lực nào, cố gắng ấn nút nhưng dây an toàn lại bị kẹt.
Từ Đình Nghị liền chộp lấy một mảnh kính vỡ gần đó, định giúp con gái cắt dây an toàn.
“Bố đừng giúp con, mau ra ngoài trước đi!”
“Con đừng lo, chúng ta có thể cùng thoát được mà.” Từ Đình Nghị chỉ lo cắt sợi dây an toàn mà không quan tâm đến việc chân mình đang bị gãy, chảy rất nhiều máu.
Cuối cùng thì dây an toàn cũng bị cắt đứt.
Đúng lúc này thì chiếc xe rung mạnh rồi trượt xuống dưới, khiến hai người kinh hãi hét lên.
“Mạn Mạn, chiếc xe đang trượt xuống, bố đếm đến ba, chúng ta cùng trèo ra khỏi xe thì mới an toàn.”
Từ Mạn biết rõ hai người cần phải giữ sự cân bằng, thoát ra cùng lúc thì mới thành công, thế nên cô liền gật đầu.
Nhưng cô không ngờ rằng, khi đếm đến tiếng thứ ba, trong lúc cô định leo ra ngoài thì Từ Đình Nghị lại dùng hai tay đẩy mạnh vào người cô…
Từ Mạn vừa thoát ra ngoài cũng là lúc chiếc xe kêu rầm một tiếng rồi rơi xuống dưới núi.
Chiếc xe lăn mấy vòng mới dừng lại, lúc này đã hoàn toàn bị tàn phá, Từ Đình Nghị nằm trong xe cả người bê bết máu, hơi thở yếu ớt…
Từ Mạn cố lết đến bên cạnh, dùng hết sức mình để kéo cửa xe đã vỡ nát ra, “Bố, bố tuyệt đối không được xảy ra chuyện…”
“Con hãy chăm sóc tốt… cháu ngoại của bố…”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK