Việc này càng chọc giận giám đốc tài vụ hơn.
"Vậy thì sao? Nó là con tôi, cậu quá kiêu ngạo rồi, tôi cho cậu biết, chủ tịch chưa chắc đã giao lại vị trí đó cho cậu, mấy ông già cổ đông chúng tôi đều đứng về phía dì cả của cậu, chúng tôi sẽ nói với chủ tịch cậu rất bảo thủ, còn chưa trưởng thành, chưa hiểu chuyện.”
Giám đốc tài vụ tức điên lên vòng qua bàn làm việc xông về phía Trịnh Bang Duệ, đầu của ông đã không thể suy nghĩ thêm được nữa, một lòng muốn đánh tan vẻ mặt kiêu ngạo cao cao tại thượng kia.
Ông ta vung nắm đấm không đánh trúng Trịnh Bang Duệ, ngược lại thiếu chút nữa đánh tới Trình Kỳ Khiết đột nhiên xông về phía trước định bảo vệ Trịnh Bang Duệ, thật may là Trịnh Bang Duệ kịp thời kéo cô về phía sau.
"Chết tiệt, em ra đây làm gì?"
Trịnh Bang Duệ không sợ nắm đấm kia mà bị dọa sợ bởi hành động của Trình Kỳ Khiết.
Cô điên rồi sao? Thế nhưng muốn chắn cú đấm cho anh? Người phụ nữ yếu đuối như cô, trời mới biết nếu vừa rồi anh không kéo cô lại thì cô sẽ bị thương nặng đến thế nào.
Trình Kỳ Khiết không trả lời anh, cũng không có ra bộ dạng sợ hãi chút nào. Cô nhìn chằm chằm giám đốc tài vụ, trong mắt toát ra lửa giận. “Trợ lý Vương, gọi bảo vệ vào đuổi người này ra ngoài.”
"À? Vâng, phải . . . . ." Dường như bây giờ mới tỉnh lại, trợ lý Vương vội vàng chạy ra ngoài gọi điện thoại.
"Cô là ai? Người đàn bà mới được cưới vào gia tộc họ Trịnh, không biết rõ đầu đuôi, cô cho rằng Trịnh Bang Duệ có chỗ đặc biệt hơn người sao? Nếu như đám lão già chúng ta không duy trì cậu ta còn ngồi đây mà nói được nữa sao”.Không thể nhẫn nhịn bị bọn trẻ tuổi xem thường lần nữa, giám đốc tài vụ gầm thét.
"Không cần các ông duy trì." Trình Kỳ Khiết dùng giọng nói lạnh lùng giống với Trịnh Bang Duệ cắt đứt lời ông ta nói."Chồng của tôi thì tôi sẽ duy trì, có cả gia tộc họ Trình duy trì cùng, hơn nữa có lẽ ông nhầm rồi, ông nội không phải người dễ bị che mờ mắt như vậy, ông nội sẽ không nghe lời gièm pha của loại tiểu nhân bỉ ổi như ông".
"Cái... cái gì. . . . . ." Giám độc tài vụ khiếp sợ trước khí thế của Trình Kỳ Khiết, có lẽ không ngờ cô gái nhìn mảnh mai như vậy lại có mặt này, trong chốc lát không thể nói trả.
Lúc này bảo vệ đi vào.
"Mời người này đi ra ngoài".
Trình Kỳ Khiết nói với hai người bảo vệ lực lưỡng, hai người kia nhanh chóng nghe lệnh, đưa người ra ngoài, cho đến khi tiếng kêu gào của giám đốc tài vụ biến mất ngoài hành lang thì trong phòng làm việc mới trở nên yên ắng.
Các nhân viên cũng bị hù dọa, không chỉ vì xảy ra chuyện này mà càng bị biểu hiện của Trình Kỳ Khiết dọa sợ.
"Các người cũng đi ra ngoài đi". Trịnh Bang Duệ mở miệng, mọi người mới như đột nhiên tỉnh lại, lần lượt đi đi ra ngoài.
Phòng làm việc chỉ còn lại hai người cô và anh.
Trịnh Bang Duệ dùng ánh mắt nhìn người xa lạ nhìn cô chăm chú, suy nghĩ mở lời như thế nào, cuối cùng anh nói: "Em ổn chứ? Không phải ông ta đánh trúng em chứ?"
"Ừ"
Anh nhớ lại toàn bộ, lắc đầu một cái không thể tin.
"Anh không ngờ em biết xử lí như vậy. . . . . . Em không phải kiểu người khôn khéo, tin tưởng dĩ hòa vi quý sao*?” (*Dĩ hòa vi quý: là thái độ coi trọng hòa thuận, êm ấm, bỏ qua tranh chấp, hòa bình trên hết)
Anh tận mắt thấy cô tốn rất nhiều thời gian sức lực thu phục lòng người, bao gồm nhân viên, ông nội thậm chí cả dì cả anh, hôm nay lại phẫn nộ đến đuổi người đi.
Trình Kỳ Khiết trợn to đôi mắt, trong mắt còn tức giận chưa hết.
Cô ấy siết nắm đấm, bộ dáng lửa giận ngút trời làm anh phút chốc thất thần, tóc cô như dựng hết lên, gương mặt do tức giận mà đỏ ửng, trong mắt lóe ra lửa giận nhưng anh cảm thấy cả người cô như phát sáng, hoàn toàn khác với lúc dịu dàng hàng ngày, ánh sáng kiên cường bảo vệ gì đó của cô cực kì hấp dẫn anh.
Đây là bộ dáng lần đầu tiên cô nổi giận là vì anh.
Trong lòng ấm áp, anh không nhịn được cong lên khóe miệng, nói ra suy nghĩ bản thân, "Em giống như con sư tử cái".
Vì bảo vệ lãnh địa mình mà sư tử cái nổi giận, dũng cảm, kiên cường, xinh đẹp.
"Sư tử cái?" Trình Kỳ Khiết lấy lại tinh thần, có chút lo lắng.
Huhu. . . . . . Hình tượng dịu dàng ưu nhã mà cô thể hiện rất lâu đều bị phá hủy ở trước mặt anh.
Cắn môi, cô nói: "Em bị anh phát hiện bộ mặt thật. . . . . . Anh chán ghét không?"
"Không, anh thích".
Cô kinh ngạc đột nhiên ngẩng đầu.
Nghe lầm sao? Trong lòng mới dâng lên câu nghi vấn này, một giây kế tiếp cô liền bị anh ôm vào trong ngực, cảm xúc ấm áp truyền đến từ trên trán, anh hôn cô.
"Anh thích. . . . . ."
Âm thanh trầm thấp mà khàn khàn vang vọng trong tai cô, dịu dàng làm cô tưởng giấc mơ nhưng không phải mơ, bây giờ cô đúng thật là bị ôm.
Một lúc lâu sau anh mới buông cô ra.
Cô có chút chóng mặt, hơi giật mình nhìn anh.
Trịnh Bang Duệ phát hiện cô nhìn mình chăm chú, mới tỉnh cơn mơ, lúng túng mở to mắt."Tóm lại, chuyện vừa rồi. . . . . . cám ơn nhưng lần sau em đừng xúc động thế, loại người như vậy anh sẽ tự mình đối phó, em bị thương sẽ không tốt".
"Ừ".
Sau khi Trình Kỳ Khiết đi ra khỏi phòng làm việc, anh ôm đầu rên rỉ một tiếng.
Hỏng bét, không thể dừng được ngực trái rung động, tất cả đều mất khống chế, anh nằm mơ cũng không nghĩ đến anh sẽ đối với quan hệ vợ chồng vốn chỉ tính toán duy trì bề ngoài. . . . . . sinh ra cảm giác động lòng.
Kết quả của sự việc giám đốc tài vụ cáo trạng Chủ tịch là bị Trịnh Chính Đường cho nghỉ việc.
Cách giết gà dọa khỉ khiến mấy ông già cổ đông trong công ty nghĩ ra chuyện lão Chủ tịch coi trọng Trịnh Bang Duệ nên đều trở nên biết nghe lời hơn cũng không dám đối đầu với anh nữa.