không khí nhất thời quỷ dị.
Này Nhạc Khải Phong là muốn bá vương ngạnh thượng cung sao?
Ánh đèn chiếu xuống, lộ rõ nụ cười gượng gạo của Mễ Kiều.
"Em không về Trầm viên. Ở bên ngoài gặp đi."
Nhạc Khải Phong sửng sốt, cô thế nhưng không vì anh nói dối hai người đang kết giao mà giận, chỉ là đổi nơi gặp mặt thôi. Ha ha, đây cũng không phải là tác phong của Mễ Kiều. Nhưng vì sao lại nói khôngmuốn về Trầm viên, cô sợ cái gì? không phải là, cô trốn người đàn ồn đó, mà người đó lại ở Trầm viên?
"đi tắm rửa đi, đừng để cảm lạnh. Nhớ cho thêm nước ấm."
Thấy cô mặc ít quần áo, sắp bị lạnh đến nơi, làm cho Nhạc Khải Phong đau lòng. anh cũng không muốn nhìn thấy cô sinh bệnh. Bởi vì có lần Mễ Kiều ở Mỹ phát sốt, hôn mê bất tỉnh, miệng vẫn kêu tên "Nghê Trần". Tên này, là vướng bận trong lòng Mễ Kiều, nhưng cũng là ác mộng trong lòng Nhạc Khải Phong.
anh hận vì sao không thể sớm một chút quen biết Mễ Kiều, làm cho cô thoát đau lòng, cùng anh sống hạnh phúc.
anh cũng thường xuyên nghĩ, nếu Mễ Kiều không gặp được anh, cô một mình mang thai, lại bị người đàn ông đó bỏ rơi. Cuộc đời cô sẽ bi thảm đến thế nào.
nói đến cũng lạ, bình thường sức tưởng tượng của Nhạc Khải Phong không phải phong phú. Có lẽ là anhlàm trong nghành giải trí, mắt thấy tai nghe đã nhiều, nên có thể dùng ánh mắt của một ngôi sao để nhìn người đàn ông trong miệng Mễ Kiều, Nghê Trần.
Mễ Kiều chưa từng kể cho Nhạc Khải Phong nghe chuyện của mình. Tất cả mọi chuyện đều do Nhạc Khải Phong suy nghĩ ra sau hai năm ở cùng Mễ Kiều. Cho dù không nhất định đúng hoàn toàn, nhưng anh biết chắc một điều: Cách đây mấy năm, Mễ Kiều đã gặp rồi yêu người đàn ông có tên Nghê Trần, sau khi làm cô có thai liền bỏ rơi cô.
Nhớ lại thái độ Mễ Kiều lúc cầm di động tìm kiếm lịch sử cuộc gọi, Nhạc Khải Phong bỗng nhiên cảm thấy một tia cảnh giác.
anh chậm rãi đi lên, lấy di động của Mễ Kiều để trên giường, rồi vào lịch sử cuộc gọi tìm kiếm. anhmuốn tìm số điện thoại của người đàn ông tên Nghê Trần kia.
Nhưng mà, xem đi xem lại ghi chép hai ngày qua của cô, ngoài mẹ cô ra, số còn lại là của cậu nhỏ. Mắt anh nhíu lại, không phải là, nha đầu kia tự mình xóa số điện thoại đi rồi chứ? không có khả năng!
Nghe thấy động tĩnh trong phòng tắm, Nhạc Khải Phong nhanh chóng đem di động để lại trên giường, sau đó xoay người rời đi.
Chờ đợi mẹ con Mễ Kiều hai năm. Từ lúc cô mang thai, sinh con, đến bây giờ, đều là anh chiếu cố. hiệntại, anh cũng lên bắt cô lại rồi. Dù sao anh cũng là thương nhân, buôn bán thì phải có lời. Huống hồ anhlà thật tâm yêu Mễ Kiều, yêu con trai của cô.
Suy đi nghĩ lại, Nhạc Khải Phong quyết định, ngày thứ hai cùng Mễ Kiều gặp mẹ cô ở Trầm viên, khôngthay đổi. anh rất muốn gặp cái người tên Nghê Trần kia, xem hắn có tài giỏi hơn anh hay không!
Tắm rửa xong Mễ Kiều ôm nhu ôm con trai ngủ ngay lập tức.
Hai năm này, vô luận chịu bao nhiêu ủy khuất, chỉ cần ở cạnh con, cô sẽ không còn cảm thấy khổ sở nữa.
Lúc mới đến nước Mỹ, cô vì bảo vệ đứa nhỏ này, định kỳ khám thai, luôn dùng thức ăn bổ dưỡng cho thai nhi, bác sĩ nói, thai nhi có thể hay không bị dị dạng, có thể hay không có chỗ thiếu hụt, mỗi tháng đúng ngày làm các xét nghiệm kiểm tra là có thể biết, nếu thật sự có vấn đề có thể can thiệp luôn.
Bởi vậy, Mễ Kiều liền đánh cuộc với ông trời, đây là con cô, con của cô cùng người đàn ông cô yêu. Chỉ cần kết quả kiểm tra vẫn tốt, cô nhất định kiên trì sinh con ra bằng được.
một đường cắn răng, cố nén phản ứng trong thời gian mang thai, Mễ Kiều kiên trì theo đuổi, kỳ tích rơi xuống, đứa nhỏ phi thường khỏe mạnh.
Hơn nữa, sinh nhật đứa nhỏ cùng Trầm Nghê Trần là cùng một ngày.
Ngày đó, toàn thân Mễ Kiều ướt đẫm mồ hôi, ý thức mơ hồ, lúc đó cô vẫn luôn tự nói trong lòng: Trầm Nghê Trần, anh biết không, đứa con là món quà sinh nhật tốt nhất giành cho anh.
Thở dài, Mễ Kiều lại nghĩ tới lời Nhạc Khải Phong nói cùng mẹ cô, là bọn họ đang kết giao, khóe miệng Mễ Kiều hơi cong, dở khóc dở cười. cô không có phản bác hoặc là không hờn giận, đó là vì, cô cũng hy vọng mượn Nhạc Khải Phong làm lá chắn, để mẹ cô nhắn đến người kia rằng, cô đã có người chiếu cố, hơn nữa cuộc sống rất tốt.
đã làm mẹ, Mễ Kiều biết, trong mắt người mẹ, hạnh phúc của con mình là quan trọng nhất. Nhưng côkhông muốn về Trầm viên, không muốn nhìn thấy Trầm Mạt còn có Trầm Nghê Trần, nhất là khi bên cạnh cô có Nhạc Khải Phong.
cô là sợ Trầm Nghê Trần hiểu lầm sao?
Hít sâu một hơi, rèm cửa sổ rất nặng đột nhiên bị cơn gió cuối mùa thu thổi bay.
Cậu bé đang ngủ trên giường bỗng nhiên giật mình, khẽ gọi mẹ.
Mễ Kiều mỉm cười, ôm con vào lòng, khẽ hôn lên má.
Đây không phải là món quà vô giá mà Trầm Nghê Trần tặng cô sao?
một ngày mới lại đến.
không có công việc, Mễ Kiều ngủ thẳng một giấc đến lúc tự nhiên tỉnh dậy. Hai mắt trợn to, vốn dĩ con trai còn nằm ngủ trong lòng cô lại không thấy đâu nữa. cô nhanh ngồi dậy, nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện Nhạc Khải Phong đang ôm Tiểu Thần Thần ngồi bên bàn ăn, đút cho bé ăn bánh uống sữa.
"Dậy rồi à? Em đánh răng rửa mặt rồi lại ăn sáng. không còn sớm. Chút nữa còn đi gặp mẹ em."
Nhạc Khải Phong nói thật tự nhiên, ánh mắt vẫn dừng lại trên người Tiểu Thần Thần, vẫn chưa nhìn về phía Mễ Kiều.
không nói hai lời, lật chăn ra, Mễ Kiều chọn lấy một bộ đồ mới rồi đi thẳng vào nhà tắm.
Qua một lúc lâu, Mễ Kiều từ phòng tắm đi ra, phát hiện Nhạc Khải Phong đã thay đổi một bộ quần áo mới.
Vóc dáng cao gầy, diện mạo tuấn lãng, không hề thua kém khí chất cao quý của Trầm Nghê Trần, hơn nữa trong ánh mắt còn nhiều hơn vẻ tiêu sái cùng chắc chắc. Màu đen tây trang cắt may tinh tế, là thợ thủ công cắt riêng theo dáng người anh làm lộ ra vẻ đẹp nam tính, đường cong gợi cảm khiến người khác khi nhìn vào mơ màng đến hình dáng bên trong. Áo sơ mi trắng sạch sẽ in họa tiết kẻ chìm, khôngthắt caravat, tự nhiên cởi ra một nút thắt, lộ ra hầu kết nam tínhq.
Mễ Kiều nhịn không được nuốt ngụm nước miếng.
Người đàn ông này lúc nào cũng tỏa ra mị lực xung quanh. Cũng không biết cô làm thế nào mà sống sót đến giờ, khi mà ở cạnh bên anh đã hai năm, hay là cô đã sớm miễn dịch?
Vẻ mặt Nhạc Khải Phong sung sướng nhìn chằm chằm phản ứng của Mễ Kiều, cái nhìn không hề e dè đàng hoàng chút nào.
Mễ Kiều chột dạ, chuyển ngay câu chuyện sang hướng khác. Ngọt ngào hỏi: "Em đẹp không?"
Nhạc Khải Phong nhướng hai đầu lông mày, yên lặng nhìn Mễ Kiều, nhìn nửa ngày mới chậm rì rì phun ra một câu.
"Đẹp, siêu sao quốc tế, như thế nào lại khó coi?"
"Ha ha. Siêu sao quốc tế, còn không phải do anh tạo ra sao hả!"
Mễ Kiều cười đến ngọt, không có nói cảm ơn, ánh mắt bắt đầu tìm con trai. cô nhìn quanh liền thấy cậu bé đang đứng sau lưng Nhạc Khải Phong. Cậu bé ăn mặc cùng một kiểu với Nhạc Khải Phong, trên cơ bản chính là phiên bản tiểu tiên đồng. Mái tóc được tạo kiểu hất sang bên một lộ ra khuôn mặt anhtuấn. một thân lễ phục màu đen nho nhã lễ độ. Cậu ngó đầu ra cười ngọt ngào với Mễ Kiều.
"Mẹ, Bảo Bảo có yêu không?"
Bé từ sau lưng Nhạc Khải Phong nhảy ra, lập tức bổ nhào vào trong lòng Mễ Kiều, phát huy hết sựquyến luyến giữa mẹ và con, ôm mặt Mễ Kiều hôn một cái.
"Ha ha, bảo bối ngoan. Tiểu Niệm Thần của chúng ta là cậu bé đáng yêu nhất thế giới. Sau này trưởng thành rồi, chính là cây rụng tiền cho Tinh Nghệ nha!"
Mễ Kiều vui sướng hài lòng tán dương, chợt nghe tiểu tiên đồng trong lòng nghiêm trang nói: "Mẹ, ba nuôi nói, hôn, thay ba nuôi hôn mẹ, ba nuôi không thể hôn mẹ nên bảo con thay ba nuôi hôn mẹ."
Bầu không khí xấu hổ nhanh chóng lan tràn.
Nhạc Khải Phong ai oán liếc nhìn Tiểu Thần Thần một cái, rồi lại liếc nhìn thấy trên mặt Mễ Kiều ửng đỏ, anh có chút ngượng ngùng xoay người đi, nhưng là trong lòng lại vui sướng.
Cậu con trai nuôi này, thật đúng là không có nuôi không!
Mễ Kiều lúc này chợt nhíu mày, còn thật sự hỏi:
"Ơ, anh ăn mặc cho Niệm Thần như vậy, là muốn đưa con cùng đi sao?"
"Đương nhiên, chúng ta một nhà ba người, như thế nào lại tách ra. Hơn nưã lần này chúng ta về nước đều không đưa theo trợ lý, chẳng lẽ, em để con ở lại khách sạn một mình?"
Nhạc Khải Phong cười cười, tiến lên ôm Tiểu Niệm Thần từ trong lòng Mễ Kiều ra. không hề trưng cầu ý kiến Mễ Kiều.
"Để ba nuôi đưa con đi gặp bà ngoại, có được không?"
"Ư cũng~ Bảo Bảo~ gặp~ bà ngoại~ gặp~!"
Tiểu Niệm Thần vui vẻ ở trong lòng Nhạc Khải Phong hoa chân múa tay vui sướng, bộ dáng hoan hỉ, như được ăn kẹo.
Nhưng mà mặt Mễ Kiều lại đen lại, trông rất nghiêm túc.
"Nhạc tổng, chúng ta cùng đi gặp mẹ tôi không sao, nhưng mà Niệm Thần không thể đi."
Nhạc tổng?
"Ha ha."
Nhạc Khải Phong cười nhạo một tiếng, nhướng mày tức giận.
Ngay lúc Tiểu Niệm Thần được tròn tháng tuổi, Mễ Kiều đáp ứng anh, chỉ cần không phải vẫn đề quan trọng, đều trực tiếp gọi tên anh. Cũng chính từ lúc đó, Mễ Kiều ở trước mặt anh bỗng nhiên trở nên có chút không kiêng nể gì hết.
Xem ra, là anh rất sủng ái cô mới đem cô làm hư.
"Vì sao?"
Ngữ điệu Nhạc Khải Phong du dương.
không biết là anh hỏi cô vì sao gọi anh là "Nhạc tổng", hay là đang hỏi cô vì sao Tiểu Niệm Thần khôngthể đi cùng.
Làm sao lại có con gái nào nhẫn tâm, hai năm không có gặp mặt mẹ mình, ở bên ngoài sinh con, còn không cho mẹ mình gặp cháu ngoại, huống chi, bộ dạng Tiểu Niệm Thần như vậy đáng yêu, như vậy thảo hỉ!
Mễ Kiều quay đầu đi chỗ khác, không muốn dài dòng, càng không muốn giải thích nguyên nhân, trực tiếp đưa ra đòn sát thủ.
"Nếu mang theo Niệm Thần, chúng ta cùng đi khu vui chơi một ngày. Nếu không mang theo, chúng ta sẽ đi gặp mẹ em!"
Dù sao, khuôn mặt Tiểu Niệm Thần rất giống Trầm Nghê Trần, chỉ cần ai đã gặp qua Trầm Nghê Trần, khi gặp Tiểu Niệm Thần nhất định sẽ nghĩ ra.
Mễ Kiều không thể mạo hiểm như vậy!
Sắc mặt Nhạc Khải Phong xẹt qua một tia bất mãn.
Mang Tiểu Niệm Thần cùng nhau đi chơi khu trò chơi? Mệt cho cô nghĩ ra! Hai người, một người có địa vị xã hội, một người là ngôi sao quốc tế, đều là người của công chúng, cùng nhau xuất hiện ở nơi đâu người được sao?
"Toàn thế giới, dám uy hiếp ông chủ của mình như vậy, sợ là trừ em ra, không còn người nào khác!"
Mễ Kiều trong lòng hơi hơi dung động, rũ mắt xuống.
"Thực xin lỗi. Nhưng mà, em thật sự......"
"thật sự cái gì?!"
Thân hình tôn quý của Nhạc Khải Phong hơi hơi cúi xuống, giống như muốn từng bước ép sát, ép buộc Mễ Kiều nói ra nguyên cớ!
Ánh điện sáng rỡ chiếu xuống, chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn che kín ưu thương của Mễ Kiều, một đôi con ngươi ngập nước, tựa hồ thời khắc đều có thể rơi lệ.
"Em......"
Thanh âm khàn khàn. Chỉ một chữ, nhưng lại lộ ra chua xót cùng bất đắc dĩ, làm cho cô không thể nào mở miệng, vô lực nói ra.
Tâm Nhạc Khải Phong co rút mạnh một chút, anh tiến lên từng bước một, kéo Mễ Kiều ôm vào lòng. Nhắm mắt lại, có thể cảm nhận được nỗi đau trong lòng cô.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, là anh không tốt. Mễ Kiều, thực xin lỗi."
Nhạc Khải Phong ôm lấy Mễ Kiều tràn đầy tự trách, rõ ràng anh biết cô cả người mang đầy thương tích, lại còn muốn cường ngạnh bức cô nhớ lại?
Nhạc Khải Phong hận không thể tát chính mình một cái cái. anh thừa nhận, anh bị ghen tuông làm mờ lý trí.
Cũng vì vậy nên anh quyết định, đợi chút nữa nhất định phải cho người đàn ông đó chịu thương tích đầy mình như Mễ Kiều!