"Bạch Nhược Hạ!"
"Xưa nay em cứ lo sợ rằng, một ngày nào đó chúng ta sẽ xa nhau. Bây giờ nghĩ lại, ý nghĩ đó thật điên rồ"
"Em có biết mình đang nói gì không?"
"Thật ra em không còn yêu anh từ lâu rồi. Em có người mới, tình cảm của bọn em rất tốt, sẽ tổ chức đám cưới vào đầu tháng sau. Em nghĩ là anh cũng không muốn có mối quan hệ tình cảm dây dưa với người có chồng đâu. Vậy nên... Chúng ta chia tay đi"
---
Thế Cảnh giật mình mở mắt ra.
Là mơ.
Hình ảnh trong mơ vẫn cứ hiện ra trước mắt. Thế Cảnh cứng đơ người, mãi một lúc lâu mới tỉnh hẳn, hình ảnh kia mới tan đi trong mơ hồ. Anh giơ tay lên gạt đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.
Nhìn thấy đồng hồ treo tường hình thoi bằng gỗ đang điểm là bốn giờ.
Thế Cảnh rời giường.
Anh mặc một chiếc quần ngủ dài rộng màu xám và chiếc áo thun ôm trơn màu trắng. Giờ này cả thành phố đang ngủ say, gió lành lạnh thổi vào người anh, cùng với nhiệt độ từ chiếc máy điều hòa phả ra cũng không làm cho anh cảm thấy lạnh. Nhưng sao lòng anh lạnh quá, đứng dưới khung cửa sổ trong màn đêm tĩnh mịch, ánh đèn ngủ yếu ớt phản chiếu cả căn phòng rộng của khách sạn, anh cảm thấy thật cô đơn, cô đơn ngay chính trên quê hương của mình.
Anh còn nhớ rất rõ... Nhớ rõ vì sao mình lại rời nơi này...
Hôm đó đang trong bệnh viện, còn chưa thể chấp nhận sự thật được là ba anh đã qua đời, mẹ anh vì thế mà tai biến cũng mất luôn. Trong lúc khủng hoảng đó anh lại nhận được cuộc gọi từ bạn nói là Bạch Nhược Hạ kết hôn.
Trên gương mặt lúc đó của Thế Cảnh rất tĩnh lặng, dường như không ai thấy được sự đau khổ nào từ bên ngoài của anh. Chỉ là lòng anh đã chết lặng từ giây phút ấy.
Sau khi chôn cất cho ba mẹ anh xong. Tự nhiên anh cảm thấy cô đơn lạc lõng giữa cái thành phố mà anh thân thuộc từng ngõ ngách đến nỗi có thể nhắm mắt mà đi này. Anh cần cái ôm của Bạch Nhược Hạ, cần câu nói "Không sao đâu, rồi sẽ ổn thôi" của Bạch Nhược Hạ. Nhớ lúc đó anh đã cười nhưng lại có giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, anh đã nói một câu "Bạch Nhược Hạ, tôi chúc em hạnh phúc viên mãn"
Rồi sau đó, không ai có bất cứ tin tức gì về anh nữa, không một ai...
Lồng ngực của anh chợt đau nhói khi nhớ đến ngày hôm đó, trái tim như bị ai đó đâm thật mạnh, từ từ rỉ máu, hơi thở cũng trở nên rối loạn.
Thế Cảnh cố ấn mạnh vào lồng ngực, mở miệng ra cho thoát đi sự ngột ngạt bí bách để dễ thở hơn. Anh trầm mặt xuống, nét mặt âm u đau khổ tột cùng.
Sáng sớm anh đã lên máy bay trở về Lục Bắc. Lúc anh lên máy bay cũng là lúc Bạch Nhược Hạ bắt xe đi đến Lục Bắc để bắt đầu cho cuộc hành trình thuyết phục vị đầu bếp trứ danh kia.
Bạch Nhược Hạ chọn cho mình một chiếc áo thun ôm tay dài màu trắng phối với chiếc quần yếm màu kem thật nhẹ nhàng và thoải mái, cô còn mang đôi giày conversation màu xanh đen, đeo đôi kính giả cận, không khác gì là một cô sinh viên.
Bạch Nhược Hạ chọn cho mình một chỗ có bàn gỗ bề ngang rộng khoảng 20 cm, dài 5 m chỉ có một hàng 5 chiếc ghế, được xoay ra ngoài để nhìn phong cảnh sân vườn bị cách bởi một lớp kính thủy tinh dày cộp.
Cô đến xin gặp Thế Cảnh nhưng không nói là phóng viên, cô mạnh miệng nói với người chuyển lời giúp là "bạn học"
Thế Cảnh bước đến đứng sau lưng của Bạch Nhược Hạ. Anh không lên tiếng, chỉ là... Càng nhìn càng không thấy giống người bạn học nào của anh cả.
Trong lúc đang suy nghĩ thì Bạch Nhược Hạ quay người lại, vô tình nhìn thấy anh nên trong giây lát có hơi hoảng loạn đứng lên.
Thế Cảnh cũng không khỏi sững người nhìn cô trong bộ dạng này. Là cô đang cố tình hay vô tình để làm anh nhớ đến Bạch Nhược Hạ của thời thanh xuân?
Anh bình tĩnh bước tới gần hơn một chút, nhếch môi nói "Cô nói cô là bạn học của tôi?"
Bạch Nhược Hạ hơi cuối thấp đầu xuống, chân phải cô chà chà dưới sàn nhà, hai tay vịn sau mép bàn. Cô biết mình đã nói dối nên lí nhí đủ mình nghe "Chung trường cũng là bạn học"
Thế Cảnh lại bước tới gần thêm, hai tay chắp sau lưng. Hôm nay anh mặc bộ đồ vest màu đen trông rất hợp với dáng của anh. Anh hơi ngước đầu lên, nhíu mày lại, trầm giọng nói "Tôi nhớ không lầm thì mình không học cùng với cô Bạch đây bộ môn nào cả?"
Thế Cảnh bước tới ngồi xuống cách Bạch Nhược Hạ một chiếc ghế ở giữa, gật gật đầu, đặt bàn tay phải lên mặt bàn, các ngón tay gõ nhè nhẹ không tạo ra âm thanh nào cả.
Anh mím môi rồi nói tiếp "Nếu nói là bạn học, vậy thì được thôi. Chúng ta cùng ôn chuyện thời đi học nào, cô bạn học" anh cố tình nhấn mạnh ba chữ "cô bạn học"
Bạch Nhược Hạ trầm mặt ngồi xuống ghế, hai tay nắm chặt vào nhau.
Cô hiện giờ giống như: "Dù bạn là người nói luyên thuyên đến đâu đi nữa, khi gặp lại người yêu mình khắc cốt ghi tâm nhưng bị mình làm tổn thương sâu sắc thì bản thân sẽ trở nên trầm lặng không sao thốt được lời nào"
Mãi một lúc lâu cô mới dám lên tiếng "Thế... Bếp trưởng Thế, tôi xin lỗi vì... "
Thế Cảnh lại cười, cười cho câu nói của cô. Anh cảm thấy trong miệng mình tự nhiên có một vị đắng ngắt.
Anh cắt ngang lời cô "Cô Bạch à, nảy giờ cô có làm gì, tại sao lại xin lỗi?... Có những chuyện khi người ta lầm lỗi, không phải cứ xin lỗi là giải quyết được vấn đề" anh cười lạnh một cái rồi nói tiếp "Đối với tôi, tôi chỉ quan tâm đến kết quả, không cần lời thừa thãi như vậy"
Bạch Nhược Hạ nghẹn ứ ở cổ họng, những lời chưa được thốt ra, cô đành nuốt ngược lại vào trong. Những lời này là anh ấy đang nói đến chuyện gì?
Thế Cảnh im lặng. Bạch Nhược Hạ cũng im lặng. Anh ngồi một cách thoải mái, kiêu ngạo mà ngước nhìn ra ngoài. Cô ngồi rụt rè, đến hơi thở cũng không dám thở thoải mái. Không khí ngột ngạt, sự yên tĩnh đến đáng sợ khiến cô lo rằng hơi thở của cô sẽ bị ai đó nghe thấy.
Thế Cảnh đột nhiên lên tiếng phá tan đi sự im lặng giữa hai người.
"Nếu không phải vì chương trình, cô sẽ không đến tìm tôi" Thế Cảnh đột nhiên hơi nghẹn ở cổ, anh im lặng một lúc mới nói tiếp "Tôi nói tôi không tham gia chương trình của cô, cô nhất định không bỏ cuộc mà vẫn tìm đến. Cô chính là như vậy" nói đoạn anh quay sang nhìn cô, ánh mắt lạnh đến đáng sợ, thanh âm của anh bắt đầu nhỏ lại, chứa hàm ý trách hận cô "luôn làm những việc theo ý mình, không quan tâm đến cảm nhận của người khác"
Dù là thanh âm có nhỏ nhưng cô hoàn toàn đã nghe rõ mồn một những lời này.
Những lời anh nói giống như một tấm kính thủy tinh đang yên ắng bỗng nhiên bị ai đó lấy búa đập thật mạnh, vỡ thành những mảnh vụn, cứa vào da thịt của cô, đau buốt và nhức nhói tận xương tủy.
Bạch Nhược Hạ lí nhí "Thế Cảnh. Thật ra... Thật ra tôi... "
Cô không biết nên bắt đầu từ đâu, phải giải thích như thế nào, liệu anh có muốn nghe hay không, có quan tâm hay không?
Mười năm rồi, có lẽ... Anh ấy đã có vợ, có con, mình cũng không nên nhắc lại, chỉ làm trò cười, mà chắc gì anh ấy cần nghe!
Bạch Nhược Hạ nuốt chửng những lời còn đang ở cổ họng chưa thốt thành lời. Cô ngước lên nhìn anh thấy anh đang nhìn cô liền quay đầu đi.
Thế Cảnh cười như không cười, nói "Muốn tôi tham gia chương trình cũng được... "
Bạch Nhược Hạ bất ngờ cười tươi ngước lên nhìn anh "Thật sao?"
Nụ cười này của cô những tưởng cả đời này anh sẽ không còn trông thấy nữa. Vậy mà...