Nếu tên Ngốc Mao là ngốc thật, đương nhiên sẽ không hiểu được chuyện xảy ra tối qua là gì. Suy đi nghĩ lại, chỉ có thể là Tỉnh Bách Nhiên giở trò quỷ.
Hừ, dám chơi hắn? Tiểu hồ ly vẫn chưa đủ đạo hạnh đâu.
Chân vừa bước vào cửa lớn Trầm Hương lâu, tú bà đã nhanh chóng đon đả đi tới:
“Ôi, Trương công tử, ngài lại đến chơi sao? Thật vinh hạnh cho kẻ hèn này……”
“Thôi nói nhảm.” Trương Siêu tuy trong lòng bực bội nhưng vẫn bình tĩnh nói,“Ta tìm Bảo nhi.”
Thấy vẻ mặt Trương đại công tử có vẻ chẳng vui vẻ gì, tú bà vội vàng thu lại nụ cười, thay bằng cảm xúc áy náy, nói:
“Trương công tử…… Ngài tới thật không đúng lúc, Bảo nhi của ngài sáng nay đã được Phó công tử chuộc đi rồi. Thật ra Trầm Hương lâu cũng có rất nhiều tiểu quan rất tốt, như là Điện Phỉ nè, Hiểu Thần nè, Tiểu Kiều chẳng hạn, không biết có hợp với khẩu vị công tử không? A, đúng rồi…… Còn tên ngốc tối qua cùng ngài hưởng thụ đêm xuân…… A nhầm nhầm, là Mao Mao. Nhưng mà hôm nay nó hơi sốt, thân thể không khỏe, sợ là không thể hầu hạ công tử. Thôi thì Tiểu Kiều được không ạ? Cầm kỳ thư họa mọi thứ hắn đều tinh thông, thân hình rất tốt, công tử ngài không ngại……”
“Mao Mao không khỏe?”
Vốn đang bị tú bà làm phiền đến bực mình, nhưng lúc nghe thấy tên ngốc ấy phát sốt, lại có thể khiến hắn chú ý.
Trời ạ…… Hắn phải quan tâm đến chuyện Tỉnh Bách Nhiên bị chuộc đi hơn chứ?
Phát hiện Trương Siêu cực kỳ “để ý” đến Mao Phương Viên, tú bà cảm thấy mình thật anh minh khi quyết định nuôi dưỡng tên ngốc đó.
“Công tử à, Mao Mao của chúng tôi tốt xấu gì cũng là lần đầu tiên, hơn nữa hắn cũng chưa được dạy dỗ, huống chi, đêm qua ngài còn …… lợi hại như vậy. Hắn mệt cũng là chuyện thường. Nhưng công tử cũng đừng quá lo lắng, tiểu nhân đã cọi đại phu xem cho hắn, chỉ cần nghỉ ngơi hai ba ngày là được. Công tử muốn đến thăm hắn không?”
“Ai lo cho hắn?”
Lời này nói ra, lại như có chút chột dạ.
Trương Siêu hất cằm, nói:“Tiểu Kiều đi.”
Tú bà cúi người gật đầu nói:“Vâng, công tử xin đi theo tiểu nhân.”
Trương Siêu đi theo tú bà đi qua sảnh lớn lên lầu.
Gặp dịp thì chơi thôi mà, ai lại đi coi là sự thật chứ?
“Ly nhân lệ biệt sương hoa lạc, tổng thị đan phong tỏa, Tiểu Kiều lưu thủy nhạn dĩ quá, kinh tước biệt chi tử dạ tinh thần không tịch mịch….”
(Lệ tiễn người như hoa rơi, phong bên cửa bao giờ mới đỏ, dòng nước uốn quanh chiếc cầu nhỏ, chim hốt hoảng rời cành, đêm trăng sao tịch mịch…”
(Bạn giơ tay đầu hàng -.-)
Tiếng đàn, tiếng ca quanh quẩn ở bên tai, gió nhẹ màn che mỏng, người đánh đàn như ẩn như hiện.
Trương Siêu khẽ nhếch khóe miệng, thì ra đây là thủ đoạn để tiểu quan hút khách, thật là không đơn giản. Cũng khó trách tú bà lúc nào cũng nhắc đến Kiều Nhâm Lương.
Một khúc tấu xong, Kiều Nhâm Lương tay phải ôm cầm, tay trái vén màn sa, động tác nhẹ nhàng thong thả. Nếu là khách thường, sợ là đã vội chạy tới xem dung nhan mỹ nhân, sau đó bắt đầu giở trò.
Nhưng Trương Siêu đâu phải kẻ háo sắc bình thường. (Vâng, anh khẩu vị nặng hơn ạ =))
Kiều Nhâm Lương thấy hắn bình tĩnh ngồi thì cong khóe miệng, vốn là khuôn mặt câu hồn đoạt phách, nay lại thêm vài phần tà mị.
“Trương công tử.”
Trương Siêu nhìn hắn cười cười, sau đó vỗ vỗ lên chân mình: “Ngồi”
Kiều Nhâm Lương không hề do dự, để cầm lên bàn rồi thoải mái ngồi vào lòng Trương Siêu.
Không bẽn lẽn làm dáng, không dịu dàng như nữ tử, nhưng cũng có thể bày ra vẻ thanh tao như thế. A, Tiểu Kiều này, quả nhiên khiến hắn không thể khinh thường.
“Công tử, mời uống rượu.” Kiều Nhâm Lương châm một ly rượu màu hổ phách, đưa tới trước mặt Trương Siêu.
“Đút cho ta nào.” Trương Siêu thật vui vẻ quấn quấn sợi tóc của hắn.
Kiều Nhâm Lương nhẹ nhàng nở nụ cười, như trào phúng, như dụ dỗ, khiến hắn lại có thêm vài phần mị nhân.
Tối hôm qua gặp phải một tên Liễu Hạ Huệ, cũng là ngồi trên đùi đút rượu, người nọ lại không hiểu được chút phong tình. Hơn nữa từ đó tới giờ Tiểu Kiều luôn tự nhận là chẳng nam nhân nào có thể kháng cự lại sức quyến rũ của hắn. Không ngờ trên đời này lại có một Lý Dịch Phong.
Lý Dịch Phong, tự Tiểu Bạch, thật đúng là tên tiểu bạch…… Dùng nhiều ngân lượng như vậy để mua đêm đầu của mình, lại nói chỉ muốn nghe nhạc, kết quả bây giờ hắn vẫn còn nguyên tem.
Hắn không làm gì, chẳng lẽ không phải là rất tốt sao? Nghĩ nhiều làm gì chứ?
Kiều Nhâm Lương bỏ khuôn mặt lạnh –lùng -tuấn- mỹ -khiến -cho -tim -người -đập -mạnh kia sang một bên, nhanh chóng nâng chén rượu đưa đến bên môi Trương Siêu.
Trương Siêu nhấp môi, nâng ly cạn sạch.
“Siêu Siêu……”
Sao lại thế? Sao lại nghe thấy tiếng của tên ngốc đó? Tránh ra tránh ra……
Nghe nói tên ngốc đó phát sốt …… Đáng đời, ai bảo hắn ngốc, làm xong lại không biết rửa sạch.
Thấy sắc mặt Trương Siêu đột nhiên trầm xuống, Kiều Nhâm Lương khó hiểu:“Trương công tử, sao vậy? Tiểu Kiều hầu hạ có gì không chu đáo sao?”
Trương Siêu lấy lại tinh thần, mỉm cười, nắn nắn cằm Kiều Nhâm Lương:“Đương nhiên không phải, ngươi hầu hạ tốt hơn so với tên ngốc kia cả nghìn lần.”
Tên ngốc? Trương công tử là đang nói ai?
Đang lúc Kiều Nhâm Lương suy nghĩ, Trương Siêu bỗng nhiên gần bên tai hắn, giọng nói khàn khàn ái muội:“Tiểu Kiều, giờ, là lúc chúng ta nên làm chuyện đứng đắn nào.”
Nóng muốn chết……
Sao lại nóng như vậy? Rõ ràng đã uống thuốc của mama đưa cho rồi mà? Sao vẫn còn nóng như vậy?
Cảm giác này thật giống như hôm qua, như có ngàn con kiến bò qua bò lại……
Mao Phương Viên nằm trên giường lăn lộn, sắc mặt đỏ rực, hơi thở gấp gáp, vụng về kéo mở vạt áo của mình, vô tình, quần áo bị rơi xuống.
Làm sao bây giờ? Càng ngày càng ngứa…… Ngày hôm qua có Siêu nhi, hắn làm mới hết ngứa……
Nhưng mà Siêu nhi làm sao ấy nhỉ?
Ma xui quỷ khiến, hai tay Mao Phương Viên đụng vào lồng ngực của mình, sau đó nắm lấy hai đầu ti nho nhỏ tinh xảo bắt đầu xoa nắn.
“Ư~……”
Trong miệng bật ra tiếng rên rỉ thoải mái, Mao Phương Viên bất giác tăng thêm lực.
Hắn hoàn toàn không biết mình đang làm gì, chỉ là xuất phát từ bản năng, khát vọng có người đến ôm hắn, vuốt ve hắn, lấp đầy thân thể hắn.
……
Trương Siêu buồn bực đi dạo trên hành lang
Quần áo cởi xong hết, cũng đã ngã xuống giương, như sao hắn lại không hứng trí nổi?
Không xong! Chẳng lẽ thượng tên ngốc kia một lần đã bị ám ảnh, từ nay về sau không cứng được nữa sao?
Nghĩ như vậy khiến Trương Siêu lạnh cả người.
“Ư ưm…… A……”
Có tiếng rên rỉ thấp thoảng trong vách bên cạnh truyền ra. Ở nơi như Trầm Hương lâu này, nếu không nghe thấy tiếng động như vậy mới là lạ. Chỉ là, tiếng rên này khiến cho Trương Siêu dừng bước
Tiếng rên rỉ này, Trương Siêu cảm thấy thật quen thuộc, rõ ràng là Ngốc Mao!
Còn tên khác không có mắt nhìn trúng hắn?
Tử nhiên một ngọn lửa “bùng” lên trong lòng Trương Siêu, hừng hực cháy, càng cháy càng mạnh, như vĩnh viễn sẽ không tắt.
Gần như là không suy nghĩ, Trương Siêu đẩy cửa đi vào, cuối cùng lại nhìn thấy–
Mao Phương Viên lõa lồ nằm trên giường, da thịt màu bánh mật khỏe mạnh nay vì lửa dục lại trở nên đỏ hồng. Hai đầu gối mở lớn, một tay xoa nắn đầu ti, một tay bỏ giữa hai đùi, an ủi dục vọng đang ngẩng cao đầu.
“Siêu Siêu……” Mao Phương Viên mở đôi mắt ngấn nước,“Chỗ đi tiểu tự nhiên sưng lên…. Siêu Siêu giúp ta với….”
Óc của Trương Siêu như nổ tung.
Xoay người đóng cửa lại, Trương Siêu cảm giác có hai dòng chất lỏng nóng nóng chảy xuống
Đưa tay quệt nhẹ, đỏ.
Đây là lần đầu tiên hắn vì chuyện này mà chảy máu mũi.
Hại bổn công tử thành như vậy…… Ngốc Mao ngươi nhất định phải chết.
“Ưm…… A, con mèo quyên rũ này……”
“A…… Siêu Siêu…… không chịu nổi nữa…… Đừng cắm vào nữa mà…… Bụng hư mất đó……”
Trong phòng không khí dâm mỹ lượn lờ, tiếng rên rỉ lẫn thở gấp cứ quanh quẩn không dứt.
Trương Siêu dán chặt trên người Mao Phương Viên, nửa người dưới nhấp nhô mạnh mẽ. Đôi tay Mao Phương Viên không còn sức buông thõng xuống, ánh mắt mê ly, núm ti sớm đã trở thành hạt đậu đỏ vì bị liếm mút và ngắt nhéo quá nhiều, lại còn bị chảy máu. Chúng đứng thẳng ngạo nghễ đến mê người, như đang đợi người đến hái
Trương Siêu tà nịnh nhéo ngắt, chơi đùa với một cái, vừa tiếp tục cử động hung khí của mình, vừa thở hổn hển hỏi:
“Đừng sao? Đúng là khẩu thị tâm phi…… Lúc nãy ai dâm đãng như vậy chứ? Hửm?”
“Không phải Mao Mao…… Mao Mao không có…… Mao Mao không có dâm…… A…… ưm……”
Tuy rằng không hiểu lắm cái từ này, nhưng Mao Mao cũng biết từ ngữ này không mang ý nghĩa tốt
Siêu nhi sao lại mắt Mao Mao vậy chứ? Hu hu hu….
Tiếng rên rỉ dần dần chuyển thành nức nở, điểm mẫn cảm trong thân thể Mao Phương Viên không ngừng bị đụng chạm, cúc huyệt đột nhiên kẹp nhanh, Trương Siêu kêu lên đau đớn dừng động tác, rồi sau đó rút dục vọng từ trong cơ thể Mao Phương Viên ra.
Bổng nhiên trống rỗng khiến cho hắn thật khó chịu, mở to mắt ấm ức nhìn Trương Siêu, Trương Siêu đột nhiên lật người hắn lại, để mặt hắn úp xuống giường, cái mông vểnh thật cao.
Sau đó, dùng lực xuyên mạnh đến.
“A……” Khoái cảm mạnh mẽ như điện giật chạy từ cột sống lan đến toàn thân, cố nén xúc động muốn bắn ra. Trương Siêu bắt đầu công thằng đoạt đất
“Siêu Siêu…… Siêu Siêu…… A..Ha……” Mao Phương Viên hô, giọng nói đã khàn khàn.
Tư thế tiến từ phía sau, lại khơi dậy dục vọng chinh phục trong Trương Siêu, nghe thấy Mao Phương Viên gọi tên mình. Trương Siêu chỉ cảm thấy tâm đãng thần trì.
Ngươi là của ta…… Hoàn toàn chỉ thuộc về một mình Trương Siêu ta.
Đưa tay tới phía trước vỗ về dục vọng của Mao Phương Viên, Trương Siêu cắn vành tai hắn, hàm hồ hỏi:“Thích ta sờ ngươi như vậy không? Mèo nhỏ.”
“Ưm…… Thích, thích……”
“A, còn nói mình không dâm?Vốn là dâm đãng từ trong xương tủy mà……” động tác Trương Siêu trở nên nhanh hơn nữa,“Bình thường có quyến rũ người khác như thế không hả?”
Hai tầng kích thích khiến Mao Phương Viên căn bản kịp suy nghĩ, hay trả lời Trương Siêu thì đã phóng thích.
Sau khi cao trào Mao Phương Viên thỏa mãn nằm úp lên giường mặc kệ Trương đại công tử muốn làm gì thì làm.
“Tốt nhất là không có.”
Trương Siêu mở bung mông hắn, để mình có thể tiến vào sâu hơn.
Vốn cúc hoa bị thường còn chưa lành, vì luật động quá mạnh mẽ nên càng thêm yếu ớt. Mị thịt đỏ thẫm kẹp thật chặt nhục bổng vĩ đại của Trương Siêu, theo động tác mà bị kéo ra bên ngoài.
Cuối cùng, Trương Siêu cũng tới lúc co rút phân thân, quỳnh tương ngọc dịch được đẩy ra, phun lên vú của Mao Phương Viên, khiến cho thân thể của hắn run rẩy.
Đồ ngốc này, thứ này không thể giữ lại bên trong, nếu không sẽ sinh bệnh, có biết không?
Tú bà ngơ ngẩn đứng ngoài cửa phòng.
Tú bà vốn đang khó hiểu vì sao lúc nãy lại thấy Tiểu Kiều ở sân sau, đáng lẽ ra giờ này hắn phải ở với Trương công tử chứ? Mãi đến khi đưa thuốc cho Mao Mao nghe thấy tiếng rên rỉ và tiếng gầm nhẹ trong phòng mới tỉnh ngộ
Trương công tử, ngài thật quá si tình! Ngay cả Tiểu Kiều đã được dọn sẵn cũng không cần, thân thể Ngốc Mao còn chưa khỏe hẳn, vậy mà ngài cũng không ghét bỏ……
Tú bà lau khóe mắt, lau lau nước mũi, mang theo tâm trạng cảm động rơi lệ, sau đó quay người lắc mông bỏ đi
Vương Truyền Quân vô cùng khiếp sợ nhìn người đang phẩm trà đối diện mình, ngâm nga khe khẽ, khóe miệng đôi khi cong lên chút, rồi cong thêm chút, lại cong thêm chút nữa —– Trương đại công tử.
“Hiền, hiền đệ?”
“Ửm?” Trương Siêu lơ đãng đáp, tay chông lên má
Vương Truyền Quân không thể không thừa nhận, lúc ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng phủ lên nửa khuôn mặt của hắn tạo nên một màu vàng thật dịu dàng, ngay cả chính mình, cũng cũng bị “mỹ mạo” của người anh em nối khố này mê hoặc
“Tâm trạng tốt lắm sao?” Vương Truyền Quân cười hỏi.
“Cứ coi là vậy đi.” Trương Siêu đặt chén trà xuống,“Sao lại hỏi như vậy?”
Vương Truyền Quân nhíu mày:“Bởi vì bây giờ nhìn đệ rất bất bình thường.”
“Có sao? Ta đâu có thấy.” Trương Siêu châm biếm lại,“Nhưng còn Truyền Quân huynh à, hưởng tề nhân chi phúc*, cẩn thận đừng để lật thuyền trong mương**.”
*: phước nhiều vợ
**: (*) [Lật thuyền trong mương: thành ngữ TQ, thuyền đi trong mương chắc chắn không thể bị lật nhưng thế mà lại lật, hàm nghĩa chuyện không thể xảy ra lại xảy ra, ám chỉ xui xẻo, xúi quẩy.] (blue9x)
“Ha ha.” Vương Truyền Quân khẽ cười một tiếng, cũng không tiếp lời của hắn, mà chỉ bỡn cợt nói,“Hiền đệ hôm qua đệ lại đi Trầm Hương lâu?”
Mắt phải Trương Siêu nhảy mãnh liệt:“Thì sao?”
“Tìm Tỉnh Bách Nhiên sao?”
“Khụ…… Nếu không thì tìm ai chứ?”
“Nhưng mà, theo vi huynh được biết, sáng sớm nay Bảo nhi kia không phải được Phó công tử thành tây chuộc ra rồi sao?”
Ý thức được mình bị sập bẫy, Trương Siêu trở nên lúng túng.
“Ta nói hiền đệ, chắn không phải đệ…… Lại……” Vương Truyền Quân cố ý kéo dài.
“A, nãy ta chưa nói rõ, ta là tìm Tiểu Kiều, sao nào?” Trương Siêu không hiểu mình đang chột dạ cái gì chứ.
“Choang” một tiếng, người bàn bên cạnh đánh rơi vỡ chén trà.
Hai người nhìn lại, thì thấy một công tử tuấn lãng mặc đồ trắng, đang ngồi đơ người.
“Tiểu Bạch?” Vương Truyền Quân vui sướng kêu.
“Vương công tử.” Người kia lấy lại tinh thần, nhìn hướng này ảm đạm cười, ánh mắt cố ý vô tình lướt qua Trương Siêu.
Đó là một ánh mắt mang theo địch ý.
“Huynh biết hắn à?” Trương Siêu nhỏ giọng hỏi Vương Truyền Quân.
“Đúng vậy, người nọ đó là Đệ nhất đại tài tử Dương Châu thành, Tiểu Lý Bạch, Lí Dịch Phong. A, đúng rồi.” Vương Truyền Quân nhanh chóng nhớ ra,“Lần trước người mua đêm đầu của Tiểu Kiều cũng là hắn.”
À…… Chả trách người nọ lại dùng ánh mắt đó nhìn minh
Hừ, ra là cùng một giuộc với Phó Tân Bác.
“Lý công tử lại đây cùng uống một chén đi.” Vương Truyền Quân gọi,“Thuận tiện bàn về phương pháp dưỡng cây phong lan luôn, phải dùng mực nước để tưới sao? Thật kỳ lạ……”
Lí Dịch Phong đứng lên, chắp tay chào, nói:“Không được rồi, Vương công tử, tại hạ hôm nay còn có chuyện khác phải làm, chờ hôm nào gặp mặt, sẽ tìm cơ hội chậm tán gẫu.”
Dứt lời, xoay người xuống lầu.
“Quái nhân.” Trương Siêu lắc đầu, sau đó nhìn Vương Truyền Quân,“Còn kỳ lạ hơn huynh nữa.”
“Ta lạ sao?” Vương Truyền Quân khó hiểu hỏi.
Trương Siêu không thèm nhìn hắn, chỉ tiếp tục ẩm trà.
Thật không hiểu Tuyên Hoa các có gì tốt chứ, giá mắc đến kỳ lạ, nhưng vẫn có người nguyện ý ném tiền vào. Có lẽ, chỉ vì mua một cái gọi là mặt mũi.
Thân là ông chủ tương lai, hình như hắn không nên ôm ý nghĩ như vậy.
“Nào, nếm thử xem.” Vương Truyền Quân đặt hai quả trái cây đỏ au tròn tròn lên bàn
“Huynh lại kiếm ra cái thứ đồ chơi gì nữa vậy?” Trương Siêu nhìn kĩ viên tròn tròn,“Nhìn qua cũng không tệ lắm.”
“Này này này, hiền đệ, xin đừng dùng từ “thứ” có tính kinh bỉ nặng nề này được không?” Vương Truyền Quân bất mãn nói,“Ta phải gọi là “trồng”,khác với từ |”kiếm” một trời một vực đó!”
“Có gì khác nhau sao? Truyền Quân huynh, huynh có sở thích soi xét từng câu từng chữ nhỉ?” Thờ ơ bỏ một viên vào miệng, Trương Siêu ngẩn ra, không kiềm được mà khen,“Không tồi, rất ngon.”
“Đó là đương nhiên. Ai, đúng rồi đúng rồi, thứ quả này có chỗ “kiêng kị” đấy nhé.” Vương Truyền Quân vội vàng nói.
“Kiêng kị gì? Chẳng lẽ có độc?”
“Ngươi đây cứ yên tâm đi, ta có độc cũng chẳng đụng tới hiền đệ đáng yêu của ta đâu. Chẳng qua, nó không thể dùng chung với thuốc hạ sốt.”
Trương Siêu thấy khó hiểu:“V ì sao?”
Vương Truyền Quân cười gian tà:“Bởi vì, mấy thứ này mà gặp nhau, sẽ thành thuốc liều mạnh – thuốc kích dục.”
“Hắt xì!” Mao Phương Viên nhảy mũi.
Xoa xoa cái mũi, tiếp tục đi.
Hai ngày này, sao có nhiều chuyện kì lạ xảy ra quá?
Mama không đánh Mao Mao, lại đối Mao Mao thật tốt. Vừa rồi lại cho Mao Mao tiền, bảo Mao Mao ra ngoài mua đồ ăn.
Nhiều tiền như vậy, chắc có thể mua thật nhiều đồ ăn nha……
Một đĩnh vàng tỏa hào quang rực rỡ trên tay Mao Mao.
Người đi trên đường có người nhìn đến đờ đẫn.
Phát hiện tất cả mọi người a cũng nhìn mình, Mao Phương Viên ngượng ngùng cúi đầu bước nhanh hơn, không ngời lại động đến vết thương ở nửa người dưới
Đau!
Vì sao Siêu nhi lần nào cũng đem cái thứ lớn thật lớn ấy đâm vào người Mao Mao? Làm hại Mao Mao ngay cả đi đường cũng không đi nhanh được……
–“Thích ngươi, cho nên mới khi dễ ngươi.”
Ngơ ngác cười một tiếng, Mao Phương Viên dừng lại trước một tửu lâu có bề ngoài rất hào nhoáng.
Ngẩng đầu, trên bảng hiệu có ba chữ to, loè loẹt, Mao Mao lại không đọc được.
Chọn nơi này vậy, Mao Mao nhớ rõ trước kia mama cũng đến nơi này mua đồ ăn, lần đó, Mao Mao chỉ có thể đứng phía sau thèm thuồng nhìn, theo mama chạy đông chạy tây mua đồ, một miếng bánh cũng không động tới.
Nhấc chân, bước vào cửa lớn Tuyên Hoa các.
******
Quy lão lão a~~ quà sinh nhật muộn nà~~~ H bốc lửa luôn nha~~~
*xoa đầu* haiz, dạo này đọc truyện thiếu muối, edit truyện tên ngốc, riết rồi IQ của ta cũng giảm xuống theo~ hảo đau lòng T^T
Ngao~~