Thẳng đến ba tháng sau, Văn Tùng mới thi xong tại bốn trường có giấy báo gửi đến. Về đến nhà, cha mẹ đều đã ra ngoài công tác, Văn Tùng tiện tay bật CD, là ca khúc 《 MOTHER 》 bản hát live, nhưng khúc nhạc dạo đầu lại vô cùng chán nản, là lời cầu xin tình yêu, Văn Tùng đột nhiên cảm thấy mệt mỏi. Bốn cái trường học cũng không tính là nhiều, nhưng “chiến tuyến” lại tương đối xa, thậm chí buổi sáng từ thành phố này thi vòng sơ khảo, buổi chiều lại bay đến thành phố khác tham gia vòng thi thứ hai thật đúng là ” Hành hạ người “, năm ngày nhưng chỉ một thân một mình ở tại tòa thành thị may mà trải qua vô sự, lại vì mất khả năng nói, Văn Tùng nhận ra rằng một mình thật không dễ dàng.
Nhưng Mạnh Vũ Phàm đâu a?! Văn Tùng nghĩ cậu ấy so mình hẳn là tốt hơn một chút, bởi vì là đánh đàn chuyên nghiệp, trường học đều cung cấp Piano, còn mình phải vác một cái giá vẽ thì thuận tiện hơn, hơn nữa Văn Tùng cho rằng Mạnh Vũ phàm sẽ có được chiếu cố của người khác, như vậy đối với cậu ấy cũng không đến nỗi nào. Thật lâu sau, Văn Tùng mới biết được cuộc thi Piano chuyên nghiệp mà không có đàn của mình, sẽ không quen mà thường xảy ra sai sót, mà Mạnh Vũ Phàm ở phương diện này suýt chút nữa thất bại.
Năm nay, đi kèm với mùa xuân là sự tàn sát bừa bãi trên toàn cầu do bệnh truyền nhiễm mang đến.
Văn Tùng mới bước chân vào tầng lầu lớp học, mùi nước trị độc liền tràn ngập toàn bộ khoang mũi, khiến cậu không tự chủ được mà nghĩ đến bệnh viện, thập phần chán ghét. Chính vì loại virus này, năm nay kỳ thi Đại Học đến sớm một tháng, làm cho Văn Tùng vội vàng không kịp chuẩn bị, bởi lúc trở lại trường thì thời gian còn chưa đến mười ngày. Lại vì loại virus này nguy hiểm, khiến cuộc thi nghệ thuật lại tiến hành sau kỳ thi Đại Học, Văn Tùng lại vô cùng may mắn với quyết định sáng suốt năm sau đi học tại cơ sở.
Thời gian chỉ còn có ba ngày, Mạnh Vũ Phàm rốt cuộc cũng xuất hiện ở chỗ ngồi bên trái Văn Tùng, mà lúc này, chừng năm mươi người của ban nghệ thuật cũng cơ bản đến đông đủ. Mọi người đối với kỳ thi nghệ thuật bị trì hoãn, kỳ thi Đại Học đến sớm thì tỏ ra vô cùng cảm khái, nhưng bởi vì dù nhiều hay ít đều tham gia mấy cuộc thi ở bên ngoài, trong nội tâm đã nắm chắc, nên cũng không quan trọng.
Buổi chiều nọ vốn là hai tiết toán học, lại được giáo viên Sử trưng dụng một tiết để nói đến đề thi. Còn khoảng hai phút là đến giờ học, Mạnh Vũ Phàm dùng ngón tay thon dài gõ gõ bàn Văn Tùng một cái, “Buổi chiều hôm nay trốn học không.” Văn Tùng bất ngờ, không khỏi cảm thấy hấp dẫn.
Như vậy, lần đầu tiên trong đời Văn Tùng trốn học, ngoại trừ cầm theo cuốn sổ và bút máy, bên cạnh còn có thiếu niên Mạnh Vũ Phàm làm bạn.
Trường học được xây gần chợ, xe tới xe đi nhưng cũng không náo nhiệt. Văn Tùng hỏi Mạnh Vũ Phàm chỗ muốn đến, Mạnh Vũ Phàm cười lắc đầu, Văn Tùng có chút ngẩn ngơ mà nhìn cái nốt ruồi nho nhỏ màu nâu dưới mắt trái Mạnh Vũ Phàm, bỗng nhiên nghĩ Mạnh Vũ Phàm thật có khả năng mê hoặc lòng người.
Khi bọn họ xuyên qua một mảnh đất hoang, Mạnh Vũ Phàm chỉ chỉ trạm trung chuyển xe lửa cách đó không xa, Văn Tùng gật đầu, cùng nhau trèo lên gò đất cao, ngồi ở sát vách đung đưa chân.
Mạnh Vũ Phàm cho rằng mình điên rồi, trước kia cậu hay đến đây ngẩn người, nhìn xe lửa cuốn theo khói bụi chạy qua đường ray, cảm thụ tiếng gào thét khi chạy xuyên qua gió, nhưng cậu cũng chưa từng trốn học đến nơi này, chẳng qua trong tiết trước thấy Văn Tùng nhíu mày, đột nhiên rất muốn cùng cậu đến chỗ này tạm thời thoát ra khỏi cái ***g kia.
Văn Tùng cùng Mạnh Vũ Phàm vẫn chẳng nói gì chỉ ngồi ở đó, nhìn xem một tiết đoạn xe lửa kéo toa xe chạy qua. Sau buổi chiều, ánh mặt trời sáng lạn đến hạt bụi cũng không
có chỗ che dấu.
Mạnh Vũ Phàm cầm lấy cuốn sổ và bút máy Văn Tùng để một bên, ghi: Mới đầu cùng cậu tiếp xúc, là tôi ích kỷ. Ít nói cũng được, nói ngọng cũng được, chung quy vẫn có thể nói chuyện, muốn ở trước mặt cậu mà có chút ít tin tưởng. Về sau cảm thấy thật đáng giá khi được làm bạn bè cả đời với cậu. Mạnh Vũ Phàm đem hai chữ bạn bè viết đè xuống, dứt khoác đưa cho Văn Tùng.
Mặt Văn Tùng trắng đến dọa người, ánh mắt dừng lại hai chữ “Bạn bè”, mâu thuẫn giữa hai cảm xúc vừa cảm động lại vừa không cam lòng, rồi cuối cùng lại bị hai chữ “Cả đời” khiến cho tan vỡ. Cậu kinh ngạc mà nhìn về Mạnh Vũ Phàm, Mạnh Vũ Phàm vẫn như cũ mặt không biểu tình, ánh mắt lại khiến cho cậu một hồi tim đập nhanh, đó là ánh mắt xinh đẹp không lời nào diễn tả được.
Chuyện phát sinh kế tiếp lại khiến cho Mạnh Vũ Phàm sợ ngây người, Văn Tùng hơi cúi đầu, “Ừ” một tiếng.
Mạnh Vũ Phàm thoáng cái bắt lấy hai vai Văn Tùng, “Cậu có thể nói chuyện rồi?” Văn Tùng sửng sốt khi thấy Mạnh Vũ Phàm vui mừng, dùng quyển sổ trả lời lại: Vẫn không thể, đang trong quá trình rèn luyện khôi phục thanh âm, chỉ có thể ngẫu nhiên nói ra mấy âm đơn! Mạnh Vũ Phàm xem hết, tạm thời khôi phục tỉnh táo, cũng không quên an ủi:” Đã rất khá, vẫn còn có hi vọng.” Văn Tùng đột nhiên rất muốn khóc, tuy rằng mất mặt, nhưng mất mặt trước Mạnh Vũ Phàm cũng không sao, vì vậy mà yên lặng dựa ở hõm vai Mạnh Vũ Phàm khóc thút thít, Mạnh Vũ Phàm vẫn không nhúc nhích. Văn Tùng lại ngẩng đầu nhìn Mạnh Vũ Phàm cười một cái, Mạnh Vũ Phàm hạ thấp đầu, trên giấy lại viết thêm thứ gì đó. Đưa vở đến tay Văn Tùng, thêm mấy nét bút tinh xảo: Tôi trời sinh amidan sưng to, đối với thân thể không tốt, bởi vì lúc nói chuyện không tự chủ được việc nuốt, rất giống nói ngọng nên bị mọi người cười nhạo. Về sau không nói là được rồi, vẫn dùng được ngôn ngữ bằng tay. Về sau thì cắt bỏ amidan, cũng không thay đổi được gì.
Văn Tùng nhẫn nhịn cả buổi, quay qua nói một câu: Cậu thật ngây thơ! Mạnh Vũ Phàm đột nhiên cười ra tiếng, tiếng cười phát ra từ nội tâm khiến Văn Tùng cảm thấy thoải mái, cũng nhịn không được hướng cậu ta tươi cười.
Cứ như vậy, tại nhà ga cũ kĩ, vào mùa xuân sau giờ ngọ, hai thiếu niên đã học được cách để hiểu lẫn nhau.
Bởi vì khi đó còn trẻ, cho nên không quan tâm đến điều gì.
Giờ tự học buổi tối luôn được kiểm tra nghiêm ngặt, càng tới gần kỳ thi Đại Học, nghiêm khắc càng thăng cấp bất thường. Lúc Mạnh Vũ Phàm cùng Văn Tùng đúng 6:30 tới trường học, chứng kiến phòng học của khối năm ba trên lầu náo nhiệt thành một mảnh, trong lòng không khỏi lo lắng.
Đến phòng học, Đinh Đinh đem Văn Tùng kéo lại,” Thời điểm hai cậu ra ngoài tớ còn lo lắng thầy giám thị cùng cô chủ nhiệm vào lớp kiểm tra, kết quả, các cậu gặp may mắn a!? Văn Tùng nghe xong, lập tức an tâm, đồng thời liên tục hướng Đinh Đinh nói lời cảm ơn, nhưng là càng nghi hoặc: Nếu như không phải vì mình cùng Mạnh Vũ Phàm trốn học bị phát hiện, tại sao lầu trên khối năm ba lại khác thường như vậy? Đinh Đinh vỗ vỗ bả vai Văn Tùng, chẳng biết lúc nào đã đứng cạnh bên Mạnh Vũ Phàm, vẫn mở miệng nói: “Phan Huệ Thanh ban hai nhảy lầy tự sát!”
Phan Huệ Thanh là ai, Văn Tùng cũng không rõ lắm, nhưng lại biết ban hai là lớp trọng điểm khoa văn, học sinh để ý như thế cũng không có gì lạ. Thế nhưng Văn Tùng nghĩ nhảy lầu tự sát thật là làm cho người ta sợ hãi. Lúc mới biết chính mình không thể nói chuyện, cũng không chỉ một lần nghĩ đến cái chết, có thể cuối cùng vẫn còn nhiều lưu luyến đối với thế gian này làm cho cậu thu hồi lại ý nghĩ. Lại nói cũng không phải là không có cơ hội mở miệng nói chuyện, liền tại thời điểm tử vong mà dừng lại.
Ý thức được Văn Tùng trầm mặc, Đinh Đinh có chút luống cuống, cô tự nhiên minh bạch Văn Tùng nghĩ tới điều gì, vì cái miệng nói mà không lựa lời này hối hận muốn chết.
Lúc này, Mạnh Vũ Phàm ngoài ý muốn thêm một câu:” Phan Huệ Thanh là con thứ hai của thầy coi thi.” Thanh âm Mạnh Vũ Phàm rốt cuộc cũng kéo lại thần trí Văn Tùng đang đi vào cõi tiên,” Bạn ấy là vì học tập áp lực sao?” Đinh Đinh xem hết ký hiệu tay của Văn Tùng, gật đầu rồi lại lắc đầu,” Mọi người đều cảm thấy như vậy, nhưng tớ lại nghe một đồng học nói, Phan Huệ Thanh có tiền sử bệnh tâm thần.” Nói xong, Đinh Đinh le lưỡi. Mạnh Vũ Phàm đột nhiên chỉ chỉ cửa ra vào,”Chủ nhiệm lớp.” Vì vậy ba người liền tản ra.
Giờ tự học buổi tối sắp kết thúc, Mạnh Vũ Phàm đưa cho Văn Tùng một mảnh giấy: Tại bệnh viện tâm thần cha tôi làm việc đã từng gặp mẹ của Phan Huệ Thanh. p/s: Tôi không muốn nhiều chuyện.
Lần thứ hai hình tượng của Mạnh Vũ Phàm với Văn Tùng nhất thời bị phá vỡ.