Cả một đêm nằm mơ, mãi đến giờ phút này, dường như vẫn chìm đắm trong cảnh mộng ấy, dì Lý chỉnh lại gối đầu giường để cô ngả người được thoải mái hơn, dì hỏi: “Cô muốn ăn chút gì không ạ?”
Cổ họng Châu Tiểu Manh đau rát, giọng khàn khàn, chẳng rõ là do di chứng của thuốc mê từ hôm qua, hay do cơn sốt nữa: “Mấy giờ rồi?”
“Mười giờ rưỡi rồi ạ.” Dì Lý đã quá rõ thói quen của cô, bà liền bước đến bên cửa sổ, kéo mở tấm rèm vừa dày vừa nặng đang chắn che ánh sáng mặt trời, nhưng chỉ he hé rồi bảo: “Cô vừa mới hạ sốt, tốt nhất chớ nên ra gió.”
Toàn thân Châu Tiểu Manh nhũn ra như sợi bún, cô dựa vào đầu giường, khẽ bảo: “Tôi phải lên lớp.”
“Cậu Tiểu Quang gọi điện xin phép cho cô nghỉ hai ngày rồi ạ.”
Châu Tiểu Manh uể oải toan nhắm mắt. Căn phòng cô nằm quay ra góc tường đông nam của sân vườn, có thứ gì đó xanh xanh đỏ đỏ nằm mắc trên ngọn cây chìa ra ngoài bờ tường – vô tình lọt vào mắt cô, cô hỏi: “Ngoài kia có cái gì thế?”
Dì Lý nhô đầu ra nhìn, đáp: “Chẳng rõ bóng bay của ông tướng nhà nào lạc đến đây, rồi mắc ở cây nhà mình cô ạ.” Vừa quay vào, bà đã thấy Châu Tiểu Manh dợm rời giường, bà vội vội vàng vàng chạy đến dìu cô: “Cô ơi, cô cứ nghỉ thêm một lúc nữa đi.”
Châu Tiểu Manh thấy quả bóng bay có hình Cừu Vui Vẻ mắc kẹt trên cành cây đang rung rinh trong gió. Cô chớp mắt rồi bảo: “Không sao, tôi đổ mồ hôi nên muốn đi tắm một cái.”
Dì Lý nghĩ cô mà tắm thì lâu phải biết, bà bèn đi lấy khăn tắm rồi cũng lui ra ngoài. Châu Tiểu Manh khóa trái cửa phòng, khóa luôn cả cửa nhà tắm, cô mở vòi xả nước vào bồn, thấy ổn rồi cô mới dám bốc máy gọi cho Tiêu Tư Trí.
“Thưa thầy Tiêu, em bị ốm, gia đình đã xin phép cho em được nghỉ hai ngày, em gọi điện báo thầy biết.”
“À được. Em đã thấy đỡ hơn chưa? Tối qua tôi đi ăn cơm tình cờ gặp em bị giật túi, bọn chúng đông quá mà tôi chỉ có một mình, lúc đó đành hô hoán báo cháy, may có nhiều người chạy tới giúp nên bọn du côn kia mới tản ra.”
Châu Tiểu Manh biết anh đang lấy lý do thoái thác nên đành bảo: “Em cảm ơn thầy Tiêu ạ, may lúc đó có thầy đi ngang qua.”
“Đừng khách sáo thế, tối qua anh trai em đã cảm ơn tôi rồi.”
Châu Tiểu Manh sửng sốt, Châu Diễn Chiếu ư? Gã đã gặp Tiêu Tư Trí rồi? Liệu đây có phải mục đích khiến Tiêu Tư Trí thả bóng bay không? Xưa nay Châu Diễn Chiếu chẳng bao giờ bận tâm tới những chuyện này, sao gã lại đi gặp Tiêu Tư Trí?
“Anh trai em quan tâm đến em lắm đấy, anh ấy hỏi thăm rất nhiều việc về em, bao gồm thành tích thế nào, quan hệ qua lại bạn bè ra sao, à, còn nữa, bình thường ngoài giờ học hay đi với ai nhất?” Tiêu Tư Trí ngưng một lúc, lại bảo: “Anh trai em nói, không ngờ ngay gần trường mà vẫn bị cướp giật, mong nhà trường quan tâm hơn đến vấn đề an toàn của sinh viên. Thế này vậy, bao giờ khỏi bệnh, em nhớ ghé văn phòng tôi.”
Rõ ràng Tiêu Tư Trí vẫn có chuyện muốn nói với cô, nhưng anh lo cô ở nhà bị quản chế, nên đành úp úp mở mở như vậy cái đã.
“Vâng ạ, em cảm ơn thầy.”
“Em cứ yên tâm dưỡng bệnh đi nhé. Tạm biệt em.”
“Em chào thầy ạ.”
Cô tắm rửa rồi khoác lên mình một chiếc áo bông sạch sẽ, tự nhiên cảm giác nhẹ nhõm hơn bao nhiêu. Trên kệ đầu giường có bày sẵn thuốc và cốc nước, cô nhấc lên xem, thấy chúng chỉ là thuốc cảm cúm và thuốc giảm sốt đã được dùng vơi phần nào, thế mà bản thân cô chẳng nhớ gì cả. Có lẽ đêm qua ngủ say quên cả trời đất, thậm chí dì Lý vào phòng lúc nào mà cô cũng chẳng hay.
Tuy đã hạ sốt nhưng vẫn thấy người ngợm uể oải rệu rã, cô vén chăn, định bụng ngủ bù, đột nhiên một sợi tóc ngắn củn vừa đen vừa cứng vương trên chiếc gối trắng muốt lọt vào mắt cô.
Cô là người “cuồng sạch sẽ”, ga giường ngày nào cũng phải thay mới. Sợi tóc này hiển nhiên không thuộc về cô rồi. Cô vươn tay nhón sợi tóc ấy lên, ngơ ngác nhìn một lúc rồi nhấc điện thoại, gọi cho Châu Diễn Chiếu.
Nghe giọng Tiểu Quang qua điện thoại, cô liền hỏi: “Anh tôi đâu?”
“Anh ấy có việc, đang bận.”
“Bảo anh ấy nghe máy đi.”
Tiểu Quang vẫn rắn như đá, hắn nhắc lại lời mình: “Anh Mười đang bận.”
Cô gác máy, tự nhiên thấy thất vọng não nề. Cô mở tủ, vớ luôn một bộ quần áo để thay, rồi xuống lầu.
Dì Lý thấy cô xuống thì ngạc nhiên lắm: “Thưa cô? Cô xuống rồi đấy ạ, cô có muốn ăn gì không?”
“Tôi muốn ra ngoài.”
“Thế để tôi gọi lái xe.”
“Để tôi tự gọi xe.”
Dì Lý bảo: “Cậu Mười đã dặn rồi ạ, cậu ấy nói dạo này ngoài đường phức tạp lắm, để tài xế đưa cô đi thì hơn.”
“Anh ấy nói lúc nào?”
Dì Lý sững lại một lúc, sau bảo: “Mấy ngày trước ạ…”
“Mấy giờ đêm qua anh ấy về?”
Dì Lý cười gượng: “Tối qua tôi đi ngủ sớm quá, cũng chẳng rõ cậu Mười có về không nữa.”
“Thôi, dì đi gọi lái xe đi.”
Thực lòng cô chẳng muốn ra ngoài, nhưng càng không muốn quẩn chân trong nhà. Vừa ngồi lên xe, tài xế hỏi cô: “Thưa cô muốn đi đâu ạ?” Lúc này Châu Tiểu Manh mới nhận ra đây là tài xế của Châu Diễn Chiếu chứ không phải anh Dương vẫn đưa đón mình thường ngày. Châu Tiểu Manh chỉ biết anh ta họ Giả, tính kiệm lời giống Tiểu Quang.
“Đến bệnh viện.”
Nhiều ngày rồi cô chưa hề ghé qua bệnh viện, hằng tháng cô chỉ được phép đảo qua thăm mẹ hai lần, nếu như dám vụng trộm ghé thăm hoặc vượt quá số lần quy định ấy dẫu chỉ một lần thì Châu Diễn Chiếu sẽ có biện pháp khiến cô phải cảm thấy hối hận bằng được thì thôi, thành thử cô cũng không dám trái lời. Tháng nay còn một lượt thăm viếng nữa, xong hôm nay là coi như hết.
Bệnh viện vẫn vậy chẳng có gì thay đổi, phòng bệnh của Diệp Tư Dung sạch sẽ gọn gàng, chỉ có tiếng máy móc vận hành đều đều. Y tá vừa giúp bà lau người, từ ngày làm phẫu thuật mở hộp sọ đến nay, đầu bà luôn trong tình trạng sưng phù, khuôn mặt méo mó dị dạng, chẳng còn nhìn ra nét đẹp năm nào.
Châu Tiểu Manh nắm chặt chiếc túi rồi ngồi xuống cạnh giường, cô se sẽ gọi: “Mẹ ơi.”
“Con vẫn khỏe, ở trường rất vui… có bạn nam học khoa dược theo đuổi con, nhưng con chưa vội trả lời cậu ấy. Con thấy mình vẫn nhỏ… mẹ ơi, bây giờ mẹ tỉnh dậy cho con lời khuyên thì tốt biết mấy. Kỳ này con chọn dôi ra hai môn, nhưng khoa của con phải năm năm mới tốt nghiệp được, tốt nghiệp xong con sẽ tự tay chăm sóc mẹ… Chẳng rõ y tá mới có được không, cô ấy có làm mẹ bị đau không…”
Cô nói rất nhiều cho đến khi mồm miệng khô rát, mà chủ yếu toàn những câu chuyện bịa đặt, thỉnh thoảng không rõ phải kể gì tiếp theo nên cô thường ngừng lại giữa chừng. Thực tình cô không muốn kể ra những sự thật sờ sờ kia, trước đây bác sỹ từng nói, vỏ não của mẹ cô đã chết, phải sống đời sống thực vật, tuy tim vẫn đập nhưng đành dựa vào các thiết bị duy trì hô hấp.
Trên đời này dễ chừng chỉ có mình cô là vẫn mong Diệp Thận Dung có thể nghe thấy.
Cô ngồi bên giường mẹ rất lâu, mãi đến khi sắc trời sụp tối, y tá bước vào thay bình dịch dinh dưỡng, thấy cô liền đánh tiếng chào hỏi: “Cô Châu lại đến thăm mẹ đấy à?”
“Vâng ạ.”
“Tiền viện phí tháng này đã chuyển khoản rồi, nhưng có mấy loại thuốc vừa tăng giá, viện phí của tháng sau có khả năng sẽ nhiều hơn mấy trăm. Bác sỹ Từ có dặn, bảo tôi nói trước với cô.”
“Vâng, cảm ơn chị.”
Y tá ra khỏi phòng cũng là lúc cô đứng dậy. Cô nói với người mẹ đang nằm im lìm trong vô thức của mình: “Mẹ ơi, con đi đây, một thời gian nữa con lại đến thăm mẹ.”
Từ trước đến nay, mỗi lần rời bệnh viện, chưa bao giờ cô muốn về nhà ngay, cô bảo tài xế đưa mình đến một quán ăn nhanh, mua một suất hamburger ăn lót dạ. Gã họ Giả hiếm khi đưa đón cô, thấy cô vào tiệm ăn nhanh thì lấy làm ngạc nhiên lắm, song người của Châu Diễn Chiếu luôn có quy củ phép tắc, những thứ không nên hỏi thì không bao giờ hỏi. Ăn uống xong xuôi, cô lại bảo tài xế đưa mình đến trung tâm mua sắm. Xem chừng Châu Diễn Chiếu đã dặn dò là phải bám sát nhất cử nhất động của cô, nên mới có chuyện gã bám theo cô nhằng nhẵng như một cái đuôi vào bất cứ nơi đâu, kể cả là cửa hàng đồ lót.
“Anh ra cửa đứng đợi tôi.”
Tài xế không nói cũng dở, gã đành bảo: “Anh Quang đã dặn tôi rồi ạ.”
Nhớ tới khuôn mặt lạnh như tiền của Tiểu Quang, Châu Tiểu Manh có cảm giác như tông phải một bức tường vừa lạnh vừa cứng. Cô bấm bụng chọn vài bộ áo ngủ mang ra quầy thanh toán.
Tài xế định đỡ túi hộ cô nhưng cô nhanh tay ôm cái túi vào lòng mình, gã tài xế đành lẽo đẽo theo cô ra bãi đỗ xe. Đột nhiên từ đằng xa thấy có bóng người đứng cạnh ô tô của bọn họ, phản ứng đầu tiên của gã là kéo cô giấu ra sau lưng. Thoạt đầu, người nọ đang đứng hút thuốc cạnh chiếc xe, vừa thấy bọn họ liền quẳng đầu thuốc đi, tài xế thở phào nói: “Anh Mười ạ.” Rồi ngay lập tức đã hỏi: “Sao anh lại ở đây một mình?”
Cách đó không xa có một chiếc Mercedes nháy đèn thay cho câu trả lời, chính là chiếc xe chở vệ sĩ đây rồi. Châu Diễn Chiếu châm thêm một điếu thuốc, chiếc hộp quẹt tóe lửa, rót sáng lên khuôn mặt nghiêng nghiêng của gã, chẳng thể nhận ra khuôn mặt ấy đang giận hay đang vui. Tài xế tiến lên mở cửa xe, Châu Tiểu Manh ngoan ngoãn ngồi vào ghế sau.
Nom Châu Diễn Chiếu uể oải, mà không hề có hơi rượu, song người cũng chẳng thiết nói chuyện. Vừa ngồi xuống, gã đã nhấc tay gác lên lưng ghế, Châu Tiểu Manh nhét đống túi xuống dưới chân mình, gã nói: “Quần áo mặc hằng ngày cũng là tiền của tôi, em tiêu không thấy xót à, một lần mà mua nhiều thế.”
Châu Tiểu Manh không đáp, cô ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Xe rời khỏi bãi đỗ của khu bách hóa vào lúc phố phường đương tầm tấp nập, ánh đèn đường rọi vào khoang xe chỉ thấy toàn khói thuốc mịt mù mà Châu Diễn Chiếu phì phèo nãy giờ. Vì không được phép mở cửa sổ, tài xế đành bật quạt thông gió, cộng thêm hơi hé cửa sổ trần chừng một đốt tay thì mới thoáng hơn chút đỉnh. Châu Tiểu Manh trầm ngâm suốt quãng đường, mãi đến khi về nhà họ Châu, người làm mở cửa xe, định đỡ túi hộ cô nhưng cô vẫn khăng khăng đòi tự mình cầm.
“Gì mà báu thế?” Châu Diễn Chiếu cười khảy, đoạn giằng lấy xem, thế rồi cái áo lót bằng ren nửa trong suốt treo lủng lẳng trên ngón tay gã, thậm chí còn không to bằng một chiếc khăn mùi soa gấp lại. Thoạt đầu Châu Diễn Chiếu hơi sững sờ, kế đó liền phá lên cười. Tài xế và người làm đứng cạnh bên đều giữ cho mình vẻ mặt nghiêm túc coi như không thấy gì. Châu Tiểu Manh vừa bực vừa cuống, trong khi Châu Diễn Chiếu lại coi điều đó như một trò đùa, ánh mắt gã nhìn cô đầy xoi mói: “Ôi giời ơi thẩm mỹ, nhìn cái màu này mà xem, em mặc á? Xấu điên lên được!”
Châu Tiểu Manh giật phắt cái áo từ tay gã, quơ đống tủi rồi hổn ha hổn hển chạy biến lên lầu, vừa đặt chân vào phòng, toan sập cửa thì bị Châu Diễn Chiếu nhanh tay chặn lại: “Đã mua cả rồi, giờ không định mặc cho tôi xem à?”
“Ai bảo em mua để mặc cho anh xem?”
“Vậy để ai xem?”
“Chẳng ai cả, thích thì mua!”
Châu Diễn Chiếu giằng lấy đống túi từ tay cô, gã dốc hết xuống giường, đắn đó chọn lựa hồi lâu rồi chỉ vào một bộ: “Mặc bộ này vào.”
“Không!” Châu Tiểu Manh vơ lấy đám quần áo nhét vội vào chiếc tú. Châu Diễn Chiếu phá lên cười, tiện thể ngả lưng xuống chiếc giường của cô, giọng từ tốn bảo: “Hôm nay vừa đi thăm mẹ về đã mua ngay đống này, giờ định làm hàng cái nỗi gì nữa? Muốn nhử trai cũng là cả một nghệ thuật, làm không khéo lại khiến người ta phát ngấy, mất cả chì lẫn chài, giờ lại đứng ngây ra đó.”
Châu Tiểu Manh lạnh nhạt bảo: “Thì em đâu hiểu sở thích của đàn ông, nói chính ra, đã yêu đương bình thường bao giờ đâu mà bằng được anh, số đàn bà anh qua lại còn nhiều hơn cả số phụ nữ em từng gặp trong đời ấy chứ.”
Châu Diễn Chiếu có vẻ khoái chí bảo: “Có tiến bộ đấy, giả đò cũng giống ra trò, ít ra cũng khá hơn lần trước.”
—
Tác giả tâm sự: sắp có màn giường chiếu, nhưng mệt quá, không viết nổi. Lưng đau tay mỏi, toàn húp cháo xong đi ngủ. Hôm nay bận nên update muộn xíu. Chúc mọi người ngủ ngon.