Thành quả ban đầu là khê, mặn, nhạt,... Dần dần có hình dạng, mùi vị. Ngày Trung Thu ấy, đã định mang bánh đến cho hắn ăn, thế nào lại xảy ra chuyện, cho đến bây giờ vẫn chưa gặp lại. Không biết nếu hắn ăn được bánh của mình, có cảm nhận được..mình nhớ hắn như thế nào không...: sợ rằng nơi xa hoa phú quý đã làm hắn thay đổi, sớm đã tìm được tình yêu chân chính của đời hắn, chắc gì còn nhớ Diệt Vân nhỏ bé nàng. Chỉ nghĩ thôi, đã thấy tim như vụn vỡ vậy.
Không biết qua bao lâu, đã chập tối rồi. Phòng các nàng lục tục dùng bữa tối. Các cô nương khác thì lo lo lắng lắng cho ngày mai, chỉ mình nàng háu ăn gắp lấy gắp để, chợt thấy lạnh sống lưng, a, thì ra các tỷ muội lại chăm chú nhìn ta?Ánh mắt ấy à, ngạc nhiên có, thú vị có, khinh thường cũng có.
“Sao vậy, không mau ăn đi lại nhìn ta, haha -_-...”
“Chẳng biết thường ngày cha mẹ dạy dỗ ra sao, thế đến đây lại làm hổ thẹn nữ nhi à? Nhìn xem, ăn uống đi đứng chả khác gì thằng đứa vô học!”Lạc Hoa Tiên - nữ tử khác chung phòng với nàng - lên giọng.
“Này, ta như vậy thì có làm sao không, liên quan đến ngươi á? Vớ vẩn...”
“Lại nhìn xem, ăn nói lại chẳng chút qui củ, xem người còn bò đến đâu trong hoàng cung này, hừ...” nói xong liền bỏ đi một mạch, cuộc đấu khẩu đầu tiên của nàng trong cung cấm cứ thế kết thúc.
“Lắm chuyện, bổn cô nương thế thì đã làm sao...” nói rồi cũng ngơ ngáp vài cái liền trèo lên giường ngủ... (bẩn thế, k thèm uống nước, đánh răng...)
Lại nói đến Thái Thiên, đang bất giác chuẩn bị chiếu văn, mai còn cùng vua cha thiết triều sớm. Bỗng nhớ đến nụ cười trong sáng thuần khiết của Diệt Vân, nhớ lại ngày nhỏ, hai người bên nhau vui vẻ biết mấy. Hắn từ khi trở cề hoàng cung, được vua cha an bài làm Thái Tử đương triều, khiến các huynh đệ còn lại không khỏi ganh tỵ luôn luôn tìm cách hãm hại. Thái Thiên nhiều lần muốn buông xuôi, trốn khỏi chốn thâm cung hiểm ác, về làm một ca ca nhỏ bé an phận cạnh Diệt Vân, chăm sóc cho nàng, nhưng bỏ lại Hoàng A Mã, hắn cũng không an lòng. người dù là thiên tử nhưng tuổi cao sức yếu, nếu không có hắn bên cạnh đốc thúc, giúp đỡ thì ngai vàng sợ đến bây giờ cũng khó giữ vững. Khổ nổi hai chữ Thiên Hạ!