Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi rời khỏi nhà A Quế, Triệu Duẫn Anh quay lại chợ, lúc đi ngang qua mấy quán hàng rong bán ngọc các loại, nàng đột nhiên chú ý đến một chiếc ngọc bội hình uyên ương.

“Vị công tử đây thích ngọc uyên ương này sao?” Người bán hàng rong là một Hán nhân.

“Ân, giá bao nhiêu?” Dắt chiếc tiêu vào một bên thắt lưng, nàng cầm ngọc bội lên ngắm.

“Giá ngọc uyên ương này chỉ cần một trăm năm mươi lượng bạc là tốt rồi.”

Ngọc bội tinh khiết, gia công tinh tế, một trăm năm mươi lượng bạc quả là rất rẻ, cùng là loại ngọc này, nếu ở Đại Tống chắc chắn ít nhất cũng phải năm trăm lượng. Bởi vậy nàng không có cò kè mặc cả, cầm lấy tiền trả cho người bán hàng rong, đang định cất ngọc uyên ương thì bất ngờ bị một tên giữa đường chặn lại, cướp đi ngọc của nàng.

“Ngươi làm cái gì?” Nàng tức giận, quay lại thấy một nam nhân to lớn da ngăm đen đang giữ ngọc bội.

“Chủ tử nhà ta vừa mới đi ngang qua đây, đúng lúc nhìn thấy ngọc uyên ương, nghĩ cũng không tệ lắm nên muốn có nó.” Nam nhân tráng kiện kia nói. Đúng là chử tử của hắn vừa rồi ở trong kiệu thấy một Hán nhân cầm trong tay ngọc uyên ương liền sai hắn đến mua.

“Nhưng là ta thấy nó trước.” Nàng lạnh lùng nói “Tiền cũng đã thanh toán rồi, ngọc uyên ương bây giờ đã thành của ta, thỉnh ngươi trả nó lại cho ta.” Nhìn phía bên đường có một cỗ kiệu cùng ba mươi tên hộ vệ, nàng biết đối phương chính là danh môn vọng tộc, tuy rằng không thể nói đạo lý với bọn chúng, nhưng nàng quả thực rất thích chiếc ngọc bội, không muốn bỏ đi một thứ như vậy.

“Tử Oa công chúa thích nó, ngươi có gan gì mà dám đòi lại?”

Nguyên lai đối phương chính là công chúa, tại cái địa phương này, địa vị của Đại Liêu công chúa tất nhiên là cao hơn nhiều sao với Đại Tống công chúa.

“Đường đường là công chúa vậy mà lại đoạt đồ của người khác, đúng là chuyện thị phi.” Nàng hừ lạnh.

“Làm càn! Cái gì mà đoạt đồ của người khác, là công chúa phân phó ta đến ‘mua’ nó.” Hắn ta móc ra một thỏi bạc “Đây là năm mươi lượng bạc coi như là phần thưởng của ngươi, biết điều thì mau cầm lấy bạc mà ngậm miệng lại, nếu không thì cái lưỡi trong miệng ngươi chắc chắn sẽ không còn. Hiểu rõ chưa!”

Nàng nhếch môi, nếu bây giờ nàng muốn chỉ cần một phẩy tay là có thể cướp lại được ngọc, hơn nữa sau đó còn vô cùng dễ dàng thuận lợi mà thoát thân.

“Vị công tử này, nghe lời hắn đi a!” Người bán ngọc cả kinh kéo lấy tay áo nàng, ngăn nàng muốn xảy ra xung đột.

Nghe thấy vậy, nàng bất đắc dĩ chỉ có thể mở trừng mắt nhìn nam nhân Đại Liêu kia đi xa, trở lại kiệu, hắn tiến đến cửa sổ dâng ngọc uyên ương cho nữ nhân ngồi bên trong.

Một lát sau “Hừ, nguyên lai chỉ là một viên ngọc rẻ tiền!” Một tiếng nói nũng nịu vang lên, ngay sau đó viên ngọc bị ném mạnh xuống đất vỡ nát.

Triệu Duẫn Anh nắm chặt tay, quả thực là một ả công chúa dã man! Đã cưỡng đoạt đồ của người khác, trong chớp mắt liền huỷ nó đi, thật ghê tởm!

Mắt nàng từ từ rời khỏi cỗ kiệu, cố nén nộ khí xuống, nàng sẽ nhớ kỹ cái tên Tử Oa công chúa này. Nàng tin tưởng, các nàng sau này nhất định có cơ hội gặp lại nhau.

“Vị công tử này, số bạc đó…ta trả lại cho ngươi.” Người bán ngọc khẽ nói.

“Không cần, ngọc là ở trên tay ta mà bị đoạt mất, không liên quan đến ngươi.” Nàng lắc đầu.

Người bán ngọc cảm kích nhìn nàng nói lời cảm tạ “Vậy công tử, ngươi thử nhìn qua một lượt, nếu thấy thích cái gì ta xin tặng luôn cho ngươi.”

“Hảo ý của ngươi ta xin nhận.” Triệu Duẫn Anh nói một câu rồi xoay người bỏ đi, sự hăng hái muốn đi dạo phố đã biến đi đâu mất.

Thôi quên đi, cũng đến lúc nàng trở về rồi, chơi lâu như vậy các ca ca hẳn đang rất lo lắng. Nhất là tam ca thế thân cho nàng hiện chắc đang bị nhốt trong phòng, sợ rằng gặp phải khó khăn, cho nên nàng chính là phải trở về sớm một chút.

Ở cách đó không xa, Da Luật Chân Hy trên đường quay về từ kinh thành cùng lúc gặp Đỗ Liệt Cổ, Lý Tích Nã cũng vừa đến trung kinh, ba người ba ngựa, nhìn thấy một màn của Triệu Duẫn Anh cùng Tử Oa thì không ai nói lời nào.

Trầm ngâm một lúc, Lý Tích Nã lên tiếng “Không ngờ Tử Oa công chúa cũng đã tới rồi.”

“Tử Oa công chúa vừa đến đây đã gây sự, hành vi đoạt đồ của nàng ta thật chẳng khác gì bọn thổ phỉ, thậm chí còn hơn cả thổ phỉ, đoạt được rồi thì lập tức phá huỷ, đúng là gây tổn hại trầm trọng đến tôn nghiêm hoàng thất.” Đỗ Liệt Cổ không nhịn được phê bình.

“Chính xác.” Lý Tích Nã lắc đầu.

“Không biết nàng đến nơi này làm cái gì? Tham dự hôn lễ của Chân Hy sao?” Đỗ Liệt Cổ hắn thật không thể giải thích nổi.

“Nàng? Ách, ta nghĩ giống như muốn đến phá huỷ hôn lễ thì đúng hơn.” Lý Tích Nã trào phúng cười.

“Lần này có cả hoàng thượng lẫn hoàng hậu đều đến, ta nghĩ nàng ta không có cái gan đó đâu.” Da Luật Chân Hy lạnh nhạt nói, kỳ thực hắn cũng không chú ý lắm tới Tử Oa, điều hắn quan tâm chính là Triệu Duẫn Anh nàng, hắn căn bản lo lắng sợ nàng sẽ xông đến đòi tính sổ với Tử Oa, may mắn nàng không có hành động gì đáng lo ngại.

“Bây giờ làm gì? Ngươi phải về Vương phủ sao?” Đỗ Liệt Cổ quay sang hỏi.

“Ngày mai là hôn lễ, Chân Hy không trở về vương phủ còn có thể đi đâu?” Lý Tích Nã cười khẽ.

“Biết là nên trở lại, nhưng còn một ngày nữa ngươi không sợ bị Tử Oa công chúa quấy rầy sao?” Đỗ Liệt Cổ nói không nhìn Da Luật Chân Hy.

“Thế nhưng nếu không về vương phủ, đến lúc đó người bị làm phiền sẽ là Nhược Tâm công chúa. A, nhưng mà Tử Oa công chúa không chừng lại nhân cơ hội này làm khó Nhược Tâm công chúa, không cho phép nàng cùng Chân Hy thành thân nữa.” Lý Tích Nã trong giọng nói rõ ràng có chút hả hê.

Da Luật Chân Hy cau mày lại, Tử Oa chắc chắn không dám giữa ban ngày ban mặt chính tại trong vương phủ của hắn mà đả thương người.

“Ba vị ca ca của Nhược Tâm công chúa hẳn sẽ không cho phép Tử Oa khi dễ nàng, Ba Cổ Đạt cũng đang giữ lệnh bài của ta, đủ quyền lợi để ngăn cản Tử Oa ở trong phủ dương oai.”

“Ý của ngươi là không trở về Vương phủ?”

Hắn còn đang lo lắng, bởi vì hắn không thể gặp Triệu Duẫn Anh lúc này, hắn sợ thân phận mình bị bại lộ.

“Chân Hy, nếu như ngươi không muốn quay về vương phủ thì đến nhà Tích Nã ở tạm đi, ngày mai trước khi bái đường về cũng không muộn.”

“Vì sao lại đến chỗ ta? Không phải là nhà ngươi tương đối gần với vương phủ sao?” Lý Tích Nã nghi hoặc hỏi. Hắn không phải không muốn mà là không thể giải thích được, Da Luật Chân Hy đúng lúc cũng thấy khó hiểu như hắn.

“Bởi vì muội muội ta hiện đang ở chỗ này, ta nghĩ Chân Hy hẳn là sẽ không muốn gặp muội muội ta.” Đỗ Lâm Tô là cô nương mười sáu tuổi, từ lâu đã mê luyến Da Luật Chân Hy.

“A! Ta quên còn có sự tồn tại của nha đầu Đỗ Lâm Tô kia.” Lỹ Tích Nã ngộ ra, hắn chuyển hướng sang Da Luật Chân Hy “Quyết định thế nào? Bây giờ đến chỗ ta chứ?”

Da Luật Chân Hy trầm ngâm một hồi “Không được, ta quay về vương phủ.”

~*~

Rất nhiều người đang chế giễu nàng.

Mặt che một cái khăn voan màu hồng, nàng trào phúng bĩu bĩu môi, chính là nàng không có thiếu đi một cánh tay cũng không mất đi một cái chân, bọn họ lấy cái gì mà dám chê bai nàng!

Nếu như có thể, nàng cũng muốn xốc khăn voan lên để cho bọn họ có thể nhìn rõ dung mạo nàng xem có đúng hay không là mắt lép mũi xẹp, miệng rộng tai to, hoặc là trên đầu có bệnh gì gì đó… chỉ tiếc người duy nhất có thể vén khăn lên là tân lang, mà ở trong phòng bái đường, hắn tất nhiên cũng không điên đến mức làm vậy chỉ để nhìn xem dung nhan của nàng là như thế nào.

Một tiếng “Đưa vào động phòng” kết thúc toàn bộ hôn lễ, nàng an phận bị dẫn vào phòng.

Trước đó nàng đã dặn kỹ huynh trưởng, chờ cho đến khi nàng thành thân xong liền lập tức xuất phát quay về Đại Tống, tuy rằng cha đã dặn phải theo hộ tống nàng đến kinh thành, nhưng vì nàng quá kiến trì nên ba vị ca ca cũng chỉ còn cách bất đắc dĩ đáp ứng.

Nàng cũng không phải ngồi một mình lâu lắm, một lúc sau đã nghe thấy bên ngoài một trận cười huyên náo cùng với một âm điệu giận dữ, trầm thấp mà quen thuộc truyền vào, nàng nhịn không dược nhíu chặt lông mày lại, thanh âm này…

“Toàn bộ cút hết ra cho ta, ai dám vào làm loạn, ta lập tức làm thịt hắn!” Da Luật Chân Hy nhìn qua một lượt mấy tên “bạn tốt” đang chờ chế giễu hắn, lạnh lùng cảnh cáo.

“Ách, ta nói Chân Hy, ngươi sao lại có thể thế chứ, tốt xấu gì người ngươi lấy cũng là công chúa Đại Tống, thế nào lại không cho chúng ta ‘Gặp mặt’ nàng?”

“Muốn gặp thì để sau.” Hắn không có chút khoan nhượng nào.

“Được rồi được rồi, ngươi muốn ta không làm loạn ta sẽ không làm, ngươi bảo ta đi thì ta sẽ đi, rồi sau đó tìm cơ hội gặp được Vương phi, hà tất ngươi phải nóng vội như vậy. Cáo từ.” Lý Tích Nã liếc thấy sắc mặt tối sầm của Da Luật Chân Hy vội vàng nhượng bộ, sợ hắn điên lên cấp cho bọn họ cái “ánh mắt đáng sợ” kia thì quả thực chỉ có nước chết.

Đỗ Liệt Cổ cùng Da Luật Thạch vừa rồi chen vào phụ hoạ cũng nhanh chóng rời đi.

Da Luật Chân Hy trừng mắt nhìn cửa phòng, lùi cũng chết mà tiến cũng chết, sớm muộn gì nàng cũng biết hắn chính là vương gia. Hắn khẽ thở dài, đẩy cửa bước vào.

“Nô tỳ bái kiến vương gia.” Hai thị nữ cung kính hành lễ.

“Các ngươi lui xuống đi.” Hắn nhìn nữ nhân nhỏ bé đang ngồi ở mép giường, hắn rảo bước tiến lại gần nàng.

Triệu Duẫn Anh nghe thấy tiếng hai thị nữ rời đi cùng với tiếng đóng cửa, tim nàng cư nhiên đập rất nhanh, tay nắm chặt lại chờ đợi.

Nàng sợ sao?

Da Luật Chân Hy thấy nàng nắm chặt tay lại, mỉm cười rồi xốc khăn voan lên, thoáng chốc hắn đứng im bất động, kinh ngạc ngắm dung nhan mỹ lệ tuyệt sắc của nàng.

Đẹp quá! Hắn trong lòng sợ hãi than, mỗi lần gặp hắn có cảm giác như nàng lại trở nên đẹp hơn…căn bản nàng vốn đã rất đẹp, bây giờ khoác lên bộ hỷ phục lộng lẫy như vậy nàng càng trở nên diễm lệ vô song, làn da trắng nõn mềm mại không chút tỳ vết, nàng so với mỹ nhân Liêu quốc thật sự là quá bất đồng. Hắn phát hiện mình cư nhiên không thể rời mắt khỏi nàng.

Triệu Duẫn Anh đưa mắt lên nhìn hắn, hàng lông mi dài tạo thành một đường quyến rũ, thêm hai gò má vô cùng mịn màng trắng nõn giờ đã đỏ bừng, đôi mắt ướt át mê người, khiến hắn nhịn không được nuốt nước miếng một cái.

Thấy nàng trừng mắt nhìn, đón nhận ánh mắt si mê của hắn, hắn bỗng thấy đôi mắt nàng thật mỵ hoặc đủ để hắn hồn xiêu phách lạc, hắn dịu dàng nhìn nàng, hô hấp không nhịn được bắt đầu trở nên gấp gáp.

Từ trước đến giờ chỉ có “ánh mắt” hắn là khiến cho người đối diện trở nên khó hô hấp, không nghĩ đến bây giờ chính nàng lại khiến cho hắn không thể thở nổi.

Diệu Chi?!

Triệu Duẫn Anh kinh ngạc đứng lên, vốn muốn hỏi hắn như thế nào lại ở chỗ này, liếc mắt thấy y phục trên người hắn, nàng không khỏi kinh ngạc sửng sốt “Ngươi…chính là vương gia, Da Luật Chân Hy?”

“Không sai.”

“Ngươi là tên đại phiến tử (đại bịp bợm)!” Nàng hét lên giận giữ.

“Ta nghĩ nàng chẳng phải cũng giống ta sao, ‘Tam công tử’!” Da Luật Chân Hy cười khẽ, thấy dáng vẻ tức giận tột độ của nàng, hắn bỗng cảm thấy có chút khoái lạc. (~~> Vốn là Chân Hy ca vẫn xưng hô “ta” – “ngươi” nhưng ta để thế này cho nó tình củm =)) Còn Duẫn Anh tỷ vốn ương ngạnh nên ta sẽ không sửa cách xưng hô)

Sắc mặt nàng nhanh chóng biến đổi, điều này còn khiến cho nàng chịu đả kích hơn cả việc biết hắn chính là vương gia.

“Nguyên lai ngươi sớm đã biết, ngươi dọc đường đều là đùa giỡn ta!” Hại nàng có điểm thích hắn, thậm chí còn tự nhủ mình phải giữ vững lý trí, không thể vì tình cảm cá nhân mà phá vỡ quốc gia đại sự, nguyên lai đều là trò cười.

“Ta không phải cố tình.” Nhìn ánh mắt của nàng, hắn không nhịn được tự làm mình đuối lý.

“Có gì khác nhau sao?” Nàng hét lên.

“Nàng dự định dùng tất cả thời gian sau này để tính sổ với ta sao?”

Nàng cố chịu nén cho hắn một cái tát, thật ghê tởm! Nàng nhất định phải dạy dỗ lại hắn.

“Vương gia người có thể giúp ta cởi bỏ chiếc mũ này ra không?” Một thanh âm mềm mại đáng yêu vang lên, ngữ điệu mờ ảo không rõ ràng.

Hắn nhướng mày, tâm trạng nàng đúng là thay đổi nhanh đến mức đáng kinh ngạc, hắn biết nàng vốn rất tức giận, lúc nãy vừa mới hung hăng trừng mắt nhìn hắn, bây giờ lại…

Nàng như cũ tiếp tục nhìn chằm chằm, chờ cả nửa ngày vẫn chưa nghe được quyết định của hắn.

“Thôi quên đi, ta tự làm.” Nàng mất kiên nhẫn bắt đầu tìm cách bỏ mũ ra.

“Ta làm giúp nàng.” Hắn lập tức tiến lại gần.

“A, mệt chết ta!” Trên đầu đã trở nên nhẹ nhõm, Triệu Duẫn Anh thở ra một hơi dài, sau đó trừng mắt liếc hắn “Đều tại ngươi, tốc độ quá chậm, hại ta thiếu chút nữa bị vặn gãy cổ.”

Da Luật Chân Hy sửng sốt, tự nhủ có nên nói cho nàng biết hay không, nàng dùng cái thanh âm mềm mại đáng yêu này nói, không giống như là đang trách cứ hắn, trái lại nghe giống như đang làm nũng.

“Ta van ngươi, đừng dùng bộ mặt ngơ ngác ngu si ấy nhìn ta có được không? Bộ dạng ngươi như vậy sẽ khiến ta nghĩ ngươi chưa từng gặp qua nữ nhân.” Nàng liếc mắt một cái, tức giận nhìn hắn nói.

“Nữ nhân ta gặp rất nhiều, chỉ là chưa thấy qua mỹ nhân như nàng.” Hắn giơ tay lên, vuốt ve làn da non tơ mịn màng của nàng…

“Ba!” Một tiếng vang lên, hắn rốt cục đã lãnh đủ một cái tát của nàng.

“Nàng…” Hắn kinh ngạc không ngớt, nàng cho hắn một cái tát rồi liền nắm lấy bàn tay đau đớn đứng dậy.

“Ta thế nào? Muốn đánh lại ta sao?” Nhớ tới bàn tay không an phận vừa nãy đã vuốt ve trên làn da nàng, khiến nàng vừa thẹn vừa tức, trừng mắt nhìn hắn “Không quan hệ! Là ta đánh ngươi đấy? Thì sao? Trước đây ta từng nghe nói nam nhân Đại Liêu các ngươi đều là dạng thối mọi rợ, một chút quy củ cũng không có, dữ dằn thô lỗ, hơn nữa sau khi đã làm càn với nữ nhân chúng ta rồi lại có thể nhượng thê tử của mình hầu hạ nam nhân khác , nói cho ngươi biết, ta một điểm cũng không sợ ngươi!” (~~> Cái từ “làm càn” thực ra là ta đã thay đổi 1 chút, vốn nó là…..nhưng ta thấy để vào thì không hay lắm nên ta đổi lại)

Da Luật Chân Hy khẽ nhếch mày, thật lâu sau khép mắt lại.

“Ta không đánh nữ nhân, cũng sẽ không cho nàng đi hầu hạ nam nhân khác, còn nữa, không được gọi ta là mọi rợ.” Hắn nhẹ giọng nói, nắm tay nàng, kéo nàng vào lòng, thân thể nhỏ bé của nàng nằm gọn trong lòng hắn, một mùi thơm dễ chịu toả ra từ người nàng khiến hắn cảm thấy càng mê luyến.

Nàng hơi kinh hãi, muốn vùng ra nhưng là phát hiện mình cư nhiên không thể động đậy.

“Buông ra, thối mọi rợ!” Nàng hét lên giận giữ, sống chết cố gắng vùng vẫy.

Miệng hắn hé ra một nụ cười tà mị, tay ôm lấy thắt lưng của nàng, giữ nàng nhìn thẳng hắn, liếc thấy một tia thất kinh trong mắt nàng, hắn tiếu ý càng sâu.

“Để ta nghe được từ miệng nàng hai tiếng ‘mọi rợ’ kia nữa, ta nhất định sẽ nghiêm khắc phạt nàng.” Hắn cười cảnh cáo.

“Ta đã nói mà, ngươi còn dám khẳng định không đánh nữ nhân, ta chỉ nói lên sự thực, mọi rợ thì vẫn cứ là mọi rợ.” Triệu Duẫn Anh chẳng biết trời đất gì cứ thế nhìn thẳng vào mặt hắn mà lầm bầm.

“Nàng thực sự là không ngoan.” Da Luật Chân Hy lắc đầu, trong phút chốc hắn hung hăng hôn nàng, che cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải của nàng lại. Ngô, nàng quả thực rất ngọt nha.

“Ngô…” Nàng cả kinh, đầu tiên là một trận kinh ngạc, không kịp né tránh, liền bị vòng tay rắn chắc của hắn ôm chặt, lửa giận bốc cao ngùn ngụt, thiếu chút nữa đã thiêu cháy cả lý trí của nàng, chờ cho đến khi hồi phục tinh thần, nàng ngay lập tức không hề do dự vung tay cho hắn một cái tát.

“Chết tiệt!” Hắn thấp giọng, hung hăng trừng mắt nhìn nàng, không thể tin được nàng một lần nữa lại dám tát hắn.

Bị lam mâu của hắn nhìn trừng trừng, nàng thoáng chốc cảm thấy khó thở, bất quá nàng cũng không chịu khuất phục, cũng hung tợn trừng mắt nhìn hắn, hô hấp bất đầu trở nên thông thuận.

“Đáng đời ngươi, dám khinh bạc ta.” Nàng tức giận nói.

“Khinh bạc? Tối nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, việc này là lẽ đương nhiên, đừng nói với ta đến ngay cả vấn đề này nàng cũng không biết.” Hắn kiên nhẫn lắm rồi, từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn đã bắt đầu yêu nàng.

“Ta đương nhiên biết, nhưng cũng không thể chưa có sự cho phép của ta mà đã tự ý hôn ta, đó chính là khinh bạc.” Triệu Duẫn Anh giận dữ nói, thấy hắn vẫn đang trừng mắt nhìn nàng, nàng càng mở to mắt hơn “Trừng cái gì? Ngươi nghĩ mắt ngươi đẹp thì có thể nhìn ta bằng ánh mắt như vậy sao?”

Da Luật Chân Hy thoáng chốc kinh ngạc, nàng….không sợ ánh mắt của hắn??

“Nàng có khoẻ không? Có hay không hô hấp không thông, hay là gì gì đó?” Hắn hoài nghi hỏi nàng.

Nàng sửng sốt, kỳ quái, hắn thế nào lại không tức giận? Đáng lẽ ra hắn phải giận dữ tột độ mới đúng! Nàng đã cố tình gây sự như vậy, người bình thường đã sớm giận sôi lên, còn hắn lại cư nhiên đi hỏi nàng có khoẻ hay không?!

“Ngươi có phải là đồ ngốc không vậy?” Nàng gay gắt hét lên.

Nàng thực sự đối với ánh mắt của hắn có một cảm giác bất thường.

Hắn khẽ cười, cảm thấy vô cùng sảng khoái, nàng là người đầu tiên hắn từng gặp có thể không bị ảnh hưởng bởi ánh mắt hắn.

Nàng ngạc nhiên mở to mắt nhìn hắn, không thể nào, hắn bị nàng mắng là ngốc vẫn có thể sảng khoái như vậy sao?

“Thật tốt quá, ta sẽ hảo hảo quý trọng nàng.” Hắn vui vẻ ngắm nàng, nàng tuyệt đối là một lễ vật trên trời ban xuống cho hắn.

Quý trọng?

Triệu Duẫn Anh quá mức kinh ngạc, nhưng sau đó lại không thể làm gì ngoài việc để mặc cho hắn hôn, vuốt ve, lúc hắn bế nàng nằm xuống giường cũng chính là lúc nàng không thể hồi phục lại tinh thần. Nàng ý thức được chuyện gì đang diễn ra, nhưng là đã không còn kịp nữa rồi, hắn và nàng cứ như thế triền miên qua một đêm động phòng hoa chúc.

Trời vừa rạng sáng, Triệu Duẫn Anh nhẹ trở mình, mở mắt, gần sát trước mặt nàng là khuôn mặt anh tuấn tiêu sái của hắn, ký ức đêm qua chợt ùa về không thiếu một mảy may.

Ách, hắn thực sự đã khiến cho nàng đau quá! Tuy rằng nàng biết lần đầu tiên đều là như vậy, sau đó sẽ có cảm giác khoái hoạt, nhưng quả thực là rất đau.

Nàng chậm rãi ngồi dậy, nhìn nam nhân bên cạnh đang ngủ say, thành thật mà nói, ngoại trừ thân phận của hắn, tất cả mọi mặt khác của hắn đều tốt, nam nhân uy mãnh như vậy, cư nhiên lại có những hành động cử chỉ rất ôn nhu. (~~> Với tỷ thôi ạh!)

Thế nhưng… Mắt nàng bất chợt mở trừng ra, hung hăng tung một cước đá hắn văng xuống giường. Tối hôm qua đáng lẽ nàng phải sớm làm vậy mới đúng, nhưng may cho hắn là lúc đó quá mệt nên nàng ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

“A, chết tiệt, làm cái gì…” Da Luật Chân Hy giật mình tỉnh giấc, mới thốt lên được vài từ đã nhìn thấy sắc mặt tối sầm của nàng, hắn lập tức mỉm cười, không thèm để ý đến bản thân mình hiện tại đang loã thể (~~> A…che mắt lại!! A.T không dám nhìn đâu a, Anh tỷ tha cho ta!) “Chào buổi sáng, Anh nhi.”

Triệu Duẫn Anh tức giận trừng mắt nhìn hắn, tự ép buộc mình không được liếc xuống thân thể hắn.

“Không được gọi là Anh nhi!” Nàng đứng lên, gân cổ nói như một tiểu hài tử.

“Vậy ta phải gọi nàng là gì?” Hắn không thể kiên trì nữa rồi.

“Gọi Nhược Tâm công chúa!”

“Đó là tên của nàng ở Đại Tống, ở chỗ này không có Nhược Tâm công chúa nữa, chỉ có vương phi, ta quyết định gọi nàng là Anh nhi.” Điểm nhẹ một nụ hôn lên chiếc mũi kiều diễm của nàng, hắn tuyệt không để ý đến sự bướng bỉnh cố chấp của nàng, trên cơ bản, hắn đã từng lĩnh giáo qua tính khí ương ngạnh của Tử Oa, bây giờ hắn lại rất yêu cái sự ngang ngạnh này của nàng.

“Nói chuyện thì nói chuyện đi, đừng có làm như vậy với ta.” Nàng đẩy hắn ra, hắn quả là đồ không biết an phận mà.

“Tiểu Anh nhi, ta chính là thích làm vậy với nàng.” Hắn cười khẽ, một lần nữa ôm lấy nàng.

“Buông tay ra, đừng có kéo chăn của ta!” Nàng sống chết giữ chặt lấy cái chăn, trừng mắt nhìn hắn tức giận “Còn nữa, đừng gọi ta là Anh nhi, đồ ác lang!”

“Nương tử, hình như nàng vẫn chưa hiểu rõ phép tắc thì phải.” Hắn lắc đầu, ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của nàng, vẻ mặt hờn dỗi mê người, hơn nữa nàng bây giờ đang loã thể…mà thân thể của nàng lại quá sức quyến rũ, khiến hắn không nhịn được nằm xuống đè lên người nàng.

“Á, ngươi làm gì? Đừng đè lên người ta…Uy! Ngươi là đồ sắc lang, đừng có sờ lung tung…Da Luật Chân Hy, ta cảnh cáo ngươi…A! Ngươi không được…Ngô..”

Không tiếng động.

Đem toàn bộ mật ngọt thu hết vào trong miệng, Da Luật Chân Hy tham lam hôn lấy nàng, nhiệt tình cắn mút triền miên, một lúc sau mới buông ra để cho miệng nàng được tự do, khiến nàng không nhịn được liền rên rỉ thở dốc. (~~> A…ca này cũng nhanh tay nhanh chân không kém mấy ca ca khác của ta =___=)

Một phen triền miên, bên ngoài trời đã sáng choang, hắn xoay người nằm xuống bên cạnh nàng, thuận tiện kéo nàng vào trong lòng.

Có điểm kinh ngạc khi thấy nàng không phản ứng, hắn cúi đầu nhìn, mới phát hiện nàng hoá ra đang ngủ.

“Xem ra nàng đã rất mệt rồi.” Hắn cười khẽ, nhịn không được hôn lên môi nàng, nàng quả thực đúng là một nữ nhân mỹ lệ đến đáng kinh ngạc, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, khí chất lại khác thường không nhu nhược, không chỉ vậy, điều hắn quan tâm nhất chính là nàng không sợ “ánh mắt” của hắn.

Từ nhỏ, hắn đã biết mình có một khả năng kỳ dị, đó chính là ánh mắt hắn có thể khiến cho người đối diện không thể hô hấp, chỉ cần hắn phẫn nộ trừng mắt nhìn đối phương một chút là có thể khiến bọn họ khó thở. Lúc hắn còn nhỏ, không hiểu sao hắn không thể khống chế được loại năng lực này, thiếu chút nữa là hại chết người khác, đến lúc mười hai tuổi mới có thể khống chế được nó, mười lăm tuổi hắn đã có thể sử dụng thành thục.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve làn da non mịn của nàng, không nghĩ tới lần này lưỡng quốc hoà thân lại đưa đến cho hắn một nữ nhân như ý, thực sự là trong hoạ có phúc.

Nhìn ngắm nàng hồi lâu, Da Luật Chân Hy có cảm giác như dục hoả lại bùng phát… (~~> Từ tối đến sáng chưa đủ sao ca? =____=)

Đang buồn ngủ cư nhiên lại bị quấy rối, Triệu Duẫn Anh “ưm” một tiếng, lười nhác mở hai mi mắt ra, nhận thấy mình đang lâm vào hoàn cảnh “khó khăn”, cơn buồn ngủ của nàng bỗng nhiên tan biến hết trong thoáng chốc.

“Da Luật Chân Hy, dừng lại!” Nàng hét lên, biết mình có nói nữa cũng vô ích, nàng nhanh chóng trực tiếp sử dụng vũ lực, bẻ quặt bàn tay không an phận của hắn ra sau lưng.

“A, đừng nổi nóng, bảo bối, nàng rõ ràng cũng rất thích thú mà.” Vẻ mặt ngượng ngùng của nàng quả thực rất đẹp.

“Câm miệng!” Nàng đỏ mặt, thẹn quá hoá giận.

“Ta tuyệt đối không nói sai, nàng rõ ràng đã rên rỉ cầu xin, lúc muốn ta nhẹ nhàng, lúc lại muốn ta cố sức…”

“Da Luật Chân Hy, ta muốn giết ngươi!” Nàng đỏ mặt, nổi giận hét lên một tiếng, vung ra một quyền nhắm đến phía hắn.

Hắn tránh được một cách vô cùng dễ dàng.

“Nói cho ngươi biết, hôm nay ta nhất định phải giết ngươi mới trả được mối hận này.”

Bên trong phòng tiếng đánh nhau vọng ra, ở bên ngoài Nỗ Nhĩ Trát thấy lo lắng bắt đầu chạy về phía cửa.

“Vương gia, có chuyện gì? Vương gia?!” Hắn vội hỏi, trong lòng nhịn không được muốn phá cửa xuông vào.

“Không được vào!” Da Luật Chân Hy hô to.

Nỗ Nhĩ Trát sửng sốt, ghé tai sát cửa nghe ngóng, a…có khi nào…Nhược Tâm công chúa muốn giết vương gia?!

Hắn còn lo sợ Đại Tống gửi đến mật thám, cư nhiên lại là một thích khách!

“Vương gia, thuộc hạ vào giúp ngài…”

“Nỗ Nhĩ Trát, ta bảo không được vào, lui ra đi!” Da Luật Chân Hy tức giận nói to, khiến cho Nỗ Nhĩ Trát một điểm cũng không dám nhúc nhích, hắn không muốn cho ai nhìn thấy nàng lúc này, thân thể mềm mại quyến rũ của nàng….chỉ hắn mới được phép hưởng thụ.

Nỗ Nhĩ Trát trong bụng một mớ hỗn loạn, nhịn không được liền chạy đi tìm cứu viện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK