"Tôi..... tôi... tôi có thể không sợ anh sao, anh lúc nào cũng hung dữ như vậy." Cô ngây thơ trả lời.
Chậc! Anh hung dữ sao?
Đương nhiên rồi, chỉ giọng nói thôi là đã có thể làm cho người khác khiếp sợ.
Vã lại cô ấy còn là một người nhút nhát, anh thế kia là doạ cô ấy rồi, không sợ sao được đây.
"Được rồi, tóc cô đã khô rồi, giờ thì tránh ra được rồi đó." Anh nói với cô.
Hả? Cô ngơ ngác không hiểu gì.
Anh bắt đầu lên giường nằm và nói rằng.
"Chẳng lẽ cô muốn ngủ cùng tôi sao, nếu muốn, tôi cũng không ngại đâu." Giọng anh đầy sự khiêu khích.
Kiều Lung Nhi vội vàng đứng dậy, hỏi anh Sofa ở đâu.
Anh liền chỉ cho cô. Cô ngồi lên Sofa có cảm giác thích thú và mỉm cười.
Người không biết sẽ nói cô là một người dễ thoả mãn, nhưng cũng không hẳn là vậy.
Mọi người cũng đã biết, đây là nhà họ Doãn, là một nhà giàu có, mọi thứ trong căn nhà này đều đắt tiền và tốt, bền.
Ngay cả cái Sofa này thôi cũng đặc biệt tốt.
Cô thấy vui vù mình được ngủ trên Sofa này.
Nhớ trước kia, cô ở trong một căn phòng trống, cô bị nhốt ở đó, ngoài nhà vệ sinh, phòng tắm thì chỉ có một chiếc chăn mỏng.
Cô luôn phải ngủ trên sàn gạch lạnh lẽo, mùa Đông cũng chẳng có nổi một chiếc áo ấm áp.
Cô sống trong căn phòng đó mà cứ ngỡ mình như là một con búp bê vậy, căn phòng đó chính là cái hộp của cô.
Nhưng may rằng cái hộp này vẫn còn chút khí.
Căn phòng có một cái cửa sổ chừa lại cho cô.
Vì cô bị mắc chứng sợ không gian kín cơ mà.
Nhớ lại những lúc còn ở nhà họ Kiều thì ở ngà họ Diệp này còn sung sướng chán. Có thể tự do đi lại, ăn ngon, mặc đẹp còn được một chỗ ngủ êm.
Cô tự dưng cảm thấy vui rồi cứ ngồi cười, anh nhìn cô chẳng hiểu gì.
"Cô rất thích chiếc Sofa đó sao?" Giọng anh lạnh lùng hỏi.
Cô liền gật đầu.
Anh lại tiếp tục nói.
"Vậy sai này, cô cứ ngủ trên chiếc Sofa đó đi." Anh cố tình làm khó cô.
Ngưng cô lại vui vẻ nói với anh rằng
"Cảm ơn anh, anh tốt với tôi thật." Cô ngây ngô, hồn nhiên nói với anh như vậy làm cho anh cảm thấy khó chịu. Cảm thấy người con gái này thật kỳ lạ.
Cô liền nằm xuống chiếc Sofa đó, ngắm mắt lại. Người thì co ro lại như một con nhím.
Anh cũng không nói gì.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Sáng hôm sau.
Cô thức dậy, không hiểu tại sao mình lại ở trên giường.
Cô liền dậy, xuống giường, cô huơ tay huơ chân và cuối cùng cũng đi được xuống lầu.
Doãn Tư Cương đang ăn sáng, cô ngửi được mùi thơm của thức ăn.
"Phu nhân, cô dậy rồi sao? Cô có muốn ăn sáng không?" Có tiếng người hỏi cô.
Doãn Tư Cương liền nói.
Đây là người giúp việc mới trong nhà này, bảo rằng foo có việc gì cần thì cứ gọi cho dì ấy.
"Phu nhân có thể gọi tôi là dì Trần." Dì Trần nói với cô.
Cô liền cảm ơn dì và mong sau này được dì giúp đỡ.
Rồi cô lại mò đường đi lại bàn ăn.
Dì Trần liền đỡ cô ngồi xuống và đưa cho cô cây gậy rồi dì lại đi lấy đồ ăn sáng cho Kiều Lung Nhi.
Ngồi một lát, cô hỏi anh.
"Tại sao tôi lại nằm trên giường vậy."
Anh điềm tĩnh đáp.
"Là do cô mộng du rồi trèo lên giường tôi."
Cô nghe xong câu trả lời của anh. Quả thật không thể tin được. Thật sự là do cô mộng du sao?
Nhưng cô cũng không hỏi tiếp mà im lặng ăn sáng. Cô cứ có cảm giác rằng không phải là do cô mộng du.