“Thế này ta thực sự thành cái đinh trong mắt Nhan cô nương!” Đạm cười mở miệng, trên mặt Dịch Vô Tình lộ ra một chút hứng thú cùng bất đắc dĩ.
Nàng không phải không biết nam nhân trước mắt vốn không có tình ý với Nhan Hương Phù, chính là không nghĩ tới mình cũng bị tha xuống nước.
Nghe vậy, Quân Mặc Khiếu khẽ nhướn đuôi lông mày, có chút thâm ý nói: “Có lẽ, ta cũng thành một cái đinh trong mắt của một nam nhân khác.”
Hừ hừ! Lúc nãy họ Nhiễm nghe hắn nói sẽ đối nàng “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu”, sắc mặt chợt đại biến kia không giả chút nào!
Không biết thâm ý của hắn, Dịch Vô Tình khẽ cười nói: “Trong lòng Nhiễm Phong Đình chỉ có Phù muội của hắn, nhưng Nhan cô nương lại quý ngươi, cho nên ngươi đã sớm là cái đinh trong mắt hắn.”
“Cái tên râu xồm kia thưởng thức thực kém!” Lại đi thích loại nữ tử vừa không có mỹ mạo vừa kệch cỡm! Nhịn không được chán ghét lắc đầu, lập tức nghĩ đến cái gì, hắn nguy hiểm nheo mắt lại, chất vấn: “Hay chính là vì nguyên nhân này, những năm gần đây hắn cứ tìm ta gây phiền toái?” Khả nghi! Rất khả nghi!
Nghe vậy, Dịch Vô Tình không trả lời, nhưng ánh mắt lại đầy ý cười, cho hắn một đáp án thực rõ ràng.
Chân tướng rõ ràng!
Rốt cục đã rõ vì sao mình bị cừu thị, Quân Mặc Khiếu hừ giọng phỉ nhổ. “Sắc làm trí hôn, thực đáng xấu hổ!”
Cười cười, Dịch Vô Tình không tiếp lời, chỉ lẳng lặng nghe tiếng hát nho nhỏ của lão thuyền phu và tiếng đập cánh của thuỷ điểu bay ngang, nhịn không được sung sướng nhắm mắt lại, chìm đắm trong hương thơm ngát và gió nhẹ nhẹ thổi, ngũ quan bình thường lúc này lại có vẻ xinh đẹp đến cực điểm.
Đối diện, Quân Mặc Khiếu khẽ ra dấu nhà đò chuẩn bị trà nóng, không tiếng động nhìn dung mạo bình thường nhưng lại có nét thanh tú ý nhị của nàng, cả buổi sau, hắn rốt cục mở miệng –
“Đáng tiếc a đáng tiếc –”
“Ân?” Đôi mắt đen sáng như sao chậm rãi mở, khó hiểu nhìn sang.
“Đáng tiếc người trong lòng ngươi là cái tên ngu xuẩn, thưởng thức cực kì kém kia, nếu không chúng ta ghé vào một khối, không phải rất thích hợp?” Quân Mặc Khiếu khẽ bóp cổ tay, dù sao hắn thực thích tính tình trầm tĩnh lạnh nhạt của nàng, hảo cảm trong lòng mặc dù chỉ ở mức thích, còn chưa đến mức yêu, nhưng một cô nương có thể làm cho hắn có hảo cảm cũng không nhiều đâu!
Không đoán được hắn sẽ nói thế này, gò má trắng nõn của Dịch Vô Tình không khỏi nổi lên rặng mây đỏ nhè nhẹ, có chút không biết nên khóc hay cười, lắc lắc đầu. “Không, chúng ta cũng không thích hợp.”
“Lý do?” Nhướn mày.
“Bởi vì chúng ta là cùng loại người.” Cười nhẹ, Dịch Vô Tình nhẹ giọng bổ sung, “Cho nên ta mới có thể thích tên ngốc ruột thẳng, sang sảng nhiệt tình kia, còn ngươi thì thưởng thức hắn!”
A – hai người tính tình đều là thanh lãnh đạm mạc, hợp lại đại khái chỉ có thể hình dung qua bốn chữ “Tương kính như băng”, làm sao có thể thích hợp? Loại người có thể để bọn họ cảm thấy thú vị, càng ngày càng yêu thích, đại khái chỉ có loại người mà cả người phát ra ánh mặt trời nhiệt lực sang sảng. Cho nên hai người bọn họ mới không hẹn mà cùng bị Nhiễm Phong Đình hấp dẫn!
Lý do của nàng đơn giản, nhưng cũng dị thường chính xác, khiến Quân Mặc Khiếu không khỏi đồng ý nở nụ cười, lập tức hứng thú nâng chén lên kính. “Kính cái tên ngốc, thưởng thức cực kì kém.”
“A — kính tên ngốc!” Buồn cười, nàng cũng nâng chén lên cạn.
Gió nhu hòa thổi từng cơn, gợn lên từng đợt sóng nước xanh biên biếc, giữ mùi hoa sen thơm ngát, hai người tính tình giống nhau cùng nâng chén chê cười một kẻ ngốc.
***
“Ắt xì!” Trong đêm lạnh, thình lình vang lên một tiếng hắt xì to, Nhiễm Phong Đình đã ngồi đợi ở hành lang hồi lâu, vuốt vuốt cái mũi. “Vô duyên vô cớ hắt xì, khẳng định là tên đàn bà họ Quân kia đang nói bậy sau lưng ta–”
Nói lầm bầm một hồi, nghĩ đến Quân Mặc Khiếu, tự nhiên cũng nghĩ đến Vô Tình, nhịn không được hận hận mắng lên. “Tên đàn bà họ Quân kia cùng Vô Tình đi du hồ, đã đi tới khi trời tối, giờ ăn tối cũng qua, vậy mà đến giờ còn không trở về? Mụ nội nó! Tên đàn bà kia tốt nhất đừng nghĩ dây dưa với Vô Tình, nếu không ta nhất định cho hắn bầm thây vạn đoạn –”
Nắm chặt bàn tay, biểu tình của hắn hung tàn đến cực điểm, ảo tưởng nên đem “Đàn bà” bầm thây vạn đoạn như thế nào. Chợt tiếng bước chân rất nhỏ từ con đường mòn ở đình viện truyền tới, làm cho Nhiễm Phong Đình tai vốn cực thính vội quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy một thân ảnh nhỏ nhắn, quen thuộc đang chậm rãi đi tới, lập tức hắn phóng vọt lên –
“Vô Tình, ngươi rốt cục đã trở lại! Họ Quân ở nơi nào? Hắn không loạn chiếm tiện nghi của ngươi đi –” Vòng quanh thân ảnh nhỏ nhắn bị giật mình, vừa ló đầu đến là tuôn ra một trận khẩn trương truy vấn.
“Ách……” Bị hắn đột nhiên xuất hiện làm hoảng sợ, trên mặt Dịch Vô Tình khẽ hiện chút kinh ngạc, nhất thời không rõ hắn đang quang quác quang quác quỷ kêu cái gì.
“A!” Không nghe thấy đáp lại, nghĩ nàng thực đã bị chiếm tiện nghi mà không dám nói, Nhiễm Phong Đình hét lớn một tiếng, hổn hển muốn đi tìm người tính sổ. “Vô Tình, ngươi đừng sợ, ta đi thay ngươi đòi công đạo!”
Công đạo? Hắn muốn tìm ai đòi công đạo?
Cuối cùng phục hồi tinh thần lại, Dịch Vô Tình vội vàng giữ chặt hắn, kỳ quái hỏi: “Ngươi muốn tìm ai đòi công đạo?”
“Họ Quân!” Tiếng hô như sấm, Nhiễm Phong Đình như một con gấu chó bị đạp đau chân. “Vô Tình, ngươi đừng cản ta, để ta đi làm thịt tên hạ lưu vô sỉ kia, thay ngươi đòi công đạo –”
“Nói bậy bạ gì đó?” Một ngụm đánh gãy hắn quỷ rống quỷ kêu, Dịch Vô Tình nhíu mày nhướn mi. “Ngươi có phải là hiểu lầm chuyện gì?”
“Hiểu lầm?” Hắn thần sắc sửng sốt. “Ngươi không phải bị họ Quân chiếm tiện nghi?”
“Ai nói ta bị chiếm tiện nghi?” Nhịn không được buồn cười, nàng nhẹ nhàng cất bước đi tiếp, vừa đi vừa lắc đầu.
“Di?” Há hốc mồm, Nhiễm Phong Đình vội vàng đuổi theo, gấp giọng nói: “Nhưng là ngươi trễ như vậy mới trở về –” Cô nam quả nữ đi ra lâu như vậy, thật là làm người ta lo lắng a!
“Đó là bởi vì ta cùng với Quân công tử du hồ xong lại lên thuyền hoa nghe ca kỹ xướng khúc, đương nhiên về trễ.” Bờ môi thản nhiên cười nhẹ, đi tới phòng ở tạm thời, nàng đưa tay đẩy cửa đi vào.
Thế nhưng còn dính một khối cùng đi nghe hát!
Suýt nữa phun ra máu tươi, Nhiễm Phong Đình vội vàng theo đuôi vào phòng, biểu tình rất là bi phẫn. “Nói như vậy, các ngươi ở cùng một chỗ với nhau rất vui?”
“Không sai!” Đạm thanh đáp lại, châm trà giải khát, thổi thổi, đột nhiên phát hiện phía sau im hơi lặng tiếng, nàng theo bản năng xoay người, đã thấy hắn trưng ra bộ mặt buồn bực nhìn mình, lập tức không khỏi cảm thấy kỳ quái. “Làm sao vậy?”
“Không có gì!” Rầu rĩ lên tiếng trả lời, trong ngực có một cỗ buồn bực và phiền chán cứ quanh quẩn, lái đi không được.Nguyên lai — nguyên lai nàng ở cùng với họ Quân rất vui, lại còn cùng đi nghe hát a–
Không có gì? Nếu không có gì, vì sao hé ra bộ mặt sầu não đó nhìn nàng?
Cảm thấy hồ nghi, Dịch Vô Tình đang muốn hỏi rõ ràng, lại nghe hắn buồn bã mở miệng –
“Vô Tình, ngươi — ngươi cảm thấy họ Quân như thế nào?” Quân Mặc Khiếu đối nàng có “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu” ý tứ, vậy nàng đâu? Nàng cũng có hảo cảm với Quân Mặc Khiếu sao?
Hắn — vì sao hỏi cái này?
Giật mình, Dịch Vô Tình thật không hiểu nổi tâm tư của hắn, đạm thanh nói: “Quân công tử là một thanh niên tài tuấn, chúng ta thực hợp ý.” Hai người tính tình quá mức giống nhau, tuy có lẽ không thích hợp để thành một đôi, nhưng có thể trở thành bằng hữu không tệ.
Nàng khen họ Quân là thanh niên tài tuấn? Nàng nói bọn họ thực hợp ý?
Cảm giác buồn bực trong ngực càng tăng lên, ép Nhiễm Phong Đình đến mức tâm phiền ý loạn, cứ cảm thấy nàng sắp bị người khác cướp đi, liền không rảnh nghĩ nhiều, đột nhiên rống giận –
“Không được!” Hắn không muốn Vô Tình bị họ Quân cướp đi — Không! Không phải! Phải nói là hắn không thể để nàng bị một tên nam tử nào khác cướp đi!
“Không được?” Không được cái gì? Dịch Vô Tình sửng sốt.
Lời vừa ra khỏi miệng, Nhiễm Phong Đình mới kinh ngạc thấy mình trong lúc vô ý thức đã đem suy nghĩ trong lòng rống đi ra, mặt không khỏi lúc hồng, lúc xanh, trong phút chốc, không thể nói thành lời. Hắn không rõ mình đến tột cùng là bị làm sao, vì sao lại phẫn nộ với chuyện sau này nàng có khả năng sẽ thuộc về một nam tử khác?
Nếu Vô Tình có thể tìm được lang quân như ý, kia hẳn là chuyện tốt, hắn nên thay nàng cao hứng, không phải sao? Nhưng nghĩ đến sẽ có một nam nhân khác thay thế địa vị của mình, chiếm cứ phân lượng trong lòng nàng nặng , hắn liền — hắn liền phiền muộn khó chịu, tức giận vì sao không thể là mình a!
“Ngươi –” Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Dịch Vô Tình mới định mở miệng hỏi, nhưng mới vừa nói đã bị ngắt lời.
“Họ Quân mới không phải thanh niên tài tuấn gì đó, ngươi đừng giống Phù muội, cứ ngây ngốc đi thích hắn!” Sợ nghe được từ miệng nàng những lời tình ý đối với Quân Mặc Khiếu, Nhiễm Phong Đình dồn dập kêu lên, trong lòng vừa vội vừa giận, mối thù với Quân Mặc Khiếu lại âm thầm thêm một món.
Cái tên đàn bà kia đã câu dẫn lòng Phù muội, hiện nay lại muốn đến tranh giành hồng nhan tri kỷ của hắn, thật sự là rất đáng giận!
Nghe vậy, nhớ đến lúc trưa, Quân Mặc Khiếu từng ở trước mặt biểu huynh muội bọn họ nói là có ý “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu” với nàng, Dịch Vô Tình thế này rốt cục hiểu được hắn đang nói cái gì, nhất thời không khỏi đỏ ửng mặt, trong lòng có chút xấu hổ lại cảm thấy muốn cười.
“Ngươi ngươi ngươi — ngươi đỏ mặt!” Bi rống cuồng khiếu, hắn không dám tin, ôm đầu xoay vòng vòng. “Chẳng lẽ ngươi thực sự có ý với họ Quân? Không! Ta không muốn a –”
Không muốn? Hắn dựa vào cái gì không muốn đâu?
Cảm thấy phản ứng của hắn thực kỳ quái, Dịch Vô Tình khẽ nhướn mày, cũng không vội vã làm sáng tỏ hiểu lầm, ngược lại lãnh giọng hỏi lại: “Cho dù ta thực sự có ý với Quân công tử, thì tính sao? Nếu nói ra, chúng ta coi như là lưỡng tình tương duyệt đâu!”
“Nhưng là — nhưng là –” Hắn vắt hết óc, lại phát hiện mình tìm không ra lý do nào hợp lý hợp tình để phản đối, chỉ ở một chỗ “Nhưng là” cả buổi, lại “Nhưng là” không ra cái gì.
“Không cần ‘nhưng là’ nữa! Ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, ngươi đi ra ngoài đi!” Dứt lời, kiên quyết đem người đẩy ra ngoài cửa phòng.
“Nhưng là –”
Phanh!
Cửa phòng không lưu tình chút nào đóng kín, đem một đống “Nhưng là” nhét ra ngoài cửa, làm Nhiễm Phong Đình ăn nguyên một cánh cửa đóng vào mặt.
“…… Nhưng là ta sẽ ghen tị a –” Đối mặt với ván cửa, Nhiễm Phong Đình khẽ thì thào chân chính cảm giác trong đáy lòng.
Đúng vậy! Hắn ghen tị, ghen tị tên nam tử trong tương lai sẽ giữ lấy phân lượng trong sinh mệnh của nàng lớn hơn hắn.
Trong phòng –
Quay trở lại bàn, lại rót một chén nước trà chậm rãi uống, bờ môi Dịch Vô Tình nhẹ nhàng gợi lên nụ cười như có như không–
A! Tuy rằng biết rõ người hắn thích là Phù muội của hắn, nhưng là chuyện tình cảm của mình lại có thể khiến hắn phản ứng lớn như vậy, xem ra ở đáy lòng hắn, vẫn có một khối nhỏ thuộc về nàng, như vậy thực nên cảm thấy an ủi.
“A a a — ta đến tột cùng là ghen tị cái gì a?” Trở lại phòng mình, Nhiễm Phong Đình buồn rầu không thôi ôm đầu xoay quanh, không ngừng phát ra tiếng kêu thê lương như heo bị chọc tiết. “Ta rốt cuộc là bị làm sao? Bị làm sao vậy a –”
Tâm hoảng ý loạn không ngừng vò đầu bứt tai, cứ như chỉ cần làm như vậy, có thể xoá sạch cảm xúc ghen tị không nên có kia của mình, nhưng mà càng vò, trong đầu lại càng hiện rõ cảnh hai người Dịch Vô Tình và Quân Mặc Khiếu âu yếm cười nói, lưỡng tình tương duyệt, khiến lòng đố kị trong hắn không những không bớt, ngược lại càng thêm mãnh liệt cuồn cuộn –
“A –” Tiếng khóc thét thê lương kinh người lại vang lên, hắn hung tợn đem chính mình ném vào chăn đệm trên giường, đem cả khuôn mặt vùi vào gối, hận không thể ép ngạt mình cho rồi.
Không nên! Hắn không nên ghen tị nam nhân trong tương lai sẽ đứng bên cạnh Vô Tình, bởi vì ghen tị chỉ đại biểu cho một sự kiện, nhưng là — nhưng là hắn thực rất ghen tị a!
Biết rõ là không nên, nhưng hễ cứ tưởng tượng liền không thể khống chế cảm xúc ghen ghét trong lòng, càng đừng nói sau này nếu thực nhìn thấy Vô Tình cùng nam nhân khác song túc song phi, vậy – vậy hắn chẳng phải là bị đố kị đốt người?
Ô — rốt cuộc là như thế nào? Chẳng lẽ hắn thực sự –
Như thể ý thức được chuyện gì, nam nhân râu xồm đang chôn mặt trong gối lại phát ra tiếng rên rỉ rầu rĩ. “Chẳng lẽ ta là loại nam nhân không chung tình sao –”
Ô – người hắn thích vẫn là Phù muội, không phải sao? Nhưng khi nào lại biến thành — biến thành — ai! Không nghĩ! Không nghĩ! Đầu đau quá a!
(*Chương này hơi ngắn so với những chương trước, ta cũng hiểu ra sao, ta nhớ là mình đã chia kĩ lắm rồi mà vẫn cứ như vậy, ngộ ghê!*)