• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

cNóng, nóng quá, Lâm Thiếu Hoa cảm thấy như thân thể có một quả cầu lửa đang cháy hừng hực, sắp thiêu y thành tro, đặc biệt là chỗ dưới bụng, nhưng có làm thế nào cũng không thể kêu gào thành tiếng, tra tấn y đến mức lăn qua lộn lại trên giường. Dương Húc Nghi ở bên hưng trí bừng bừng nhìn phản ứng của y, bộ dáng khí định thần nhàn như chẳng liên quan gì đến mình.

Chịu không nổi, cơn nóng sốt qua đi lại là cảm giác mềm nhũn. Dược gì mà có thể lợi hại như vậy? Đôi chân Lâm Thiếu Hoa thon dài, đá đạp lung tung trên đệm giường, mắt trừng trừng nhìn đỉnh màn, nỗ lực ngâm nga nội dung khởi nghĩa Trần Thắng -  Ngô Quang

Dương Húc Nghi cảm thấy thực buồn cười, Lâm Thiếu Hoa này đúng là người bảo thủ thật, đã đến bước này rồi mà còn muốn chạy trốn nữa. Đợi thêm lát nữa, chờ cho dược kia hoàn toàn phát huy công hiệu, ta xem ngươi còn chống cự kiểu gì!

Lâm Thiếu Hoa bị bản năng bức bách đến chịu không nổi, hai tay bị cột chắc vào nhau không thể khống chế mà lần xuống dưới, cố gắng làm dịu đi nỗi thống khổ của mình phần nào, nhưng lại ngay lập tức bị bàn tay cứng như thép của Dương Húc Nghi nắm lấy.

“Không thể nga ~”

Cười nham hiểm nhìn mỹ nhân đầu đầy mồ hôi, hai mắt thanh tú ngập nước, bộ dáng khổ sở chật vật này của y thật làm người khác càng muốn khi dễ y hơn.

“Ô…”

Thật vất vả mới quyết tâm được, vậy mà lại bị người ngăn cản! Lâm Thiếu Hoa đã bị dược lực bức đến cực hạn hiện giờ hoàn toàn không để ý được đến những thứ như là mặt mũi hay lễ tiết, thấy Dương Húc Nghi không cho phép mình giải phóng, từng giọt từng giọt nước mắt nóng bỏng chảy xuống từ khóe mắt, mắt không ngừng chớp, vô cùng đáng thương.

“Nếu chịu không nổi thì để ta hảo hảo dạy cho ngươi đi.”

Dương Húc Nghi nhìn thấy bộ dáng yếu đuối đó của y, cũng không thể nhịn thêm được nữa, vội vàng lật người Lâm Thiếu Hoa qua. Không có bất thứ thứ gì bôi trơn, hắn cứ thế trực tiếp tiến vào. Chỉ nghe thấy âm thanh như có vật gì đó như gấm bị xé rách, một dòng máu đỏ tươi uốn lượn từ trên đùi trắng như tuyết của Lâm Thiếu Hoa nhỏ xuống chăn bông, tạo thành một đóa hoa đỏ rực rỡ, đập vào mắt làm người ta thất kinh hãi.

Mà lúc này, Lâm Thiếu Hoa cũng chẳng kêu lấy một tiếng, chỉ nghẹn ngào trong cổ họng. Đau quá, như một thanh kiếm sắc bén đâm vào, trước mắt đã biến thành màu đen, nhục nhã cực độ như cơn đại hồng thủy đổ ụp xuống đầu y.

Thấy y run rẩy không thể khống chế nổi, thắt lưng cong cứng lên rồi không duy trì được sức lực nữa, nhanh chóng nhũn ra rơi xuống giường, Dương Húc Nghi cũng không hề động dung, lạnh lùng nói, “Có biết ta tại sao phải làm như vậy không?”

Dương Húc Nghi nói, động tác cũng phối hợp nhanh hơn. Lâm Thiếu Hoa đến giờ vẫn chưa nói tiếng nào, không biết là vì ẩn nhẫn hay là vì quá đau mà không nói nên lời, máu cứ chảy mãi, phỏng chừng tràng đạo đã bị căng nứt cả rồi.

“Bởi vì ta muốn cho ngươi biết, ngươi bây giờ đã sớm không phải ngươi! Ngươi thay đổi, thành một kẻ bị thứ khác che mờ mắt. Trong lòng ngươi, ngoại trừ tiền thì không còn bất cứ thứ gì quan trọng nữa. Ngươi trước kia thế nào? Một người nói cho ta biết yêu thương vĩnh viễn tồn tại đã biến đâu mất rồi?

“Từ bỏ những thứ tổ tông đã dạy, ngươi có còn là thư hương môn đệ nữa không? Sử quan thế gia? Cũng bởi vì bị thương tổn, ngươi liền vứt bỏ tất cả niềm tin, cam nguyện làm kẻ tiểu nhân nơi phố phường?

“Ngươi chỉ cảm thấy tiền hữu dụng phải không? Bởi vì phụ thân ngươi liêm khiết nghèo khó, trong nhà không người nào có tiền xem bệnh, ôn dịch trí tử (bị bệnh dịch đến chết), cho nên ngươi vứt bỏ tất cả? Là yêu? Là chân tình? Hay là hạnh phúc? Ngươi sống như vậy còn ý nghĩa gì nữa!

“Ngươi nói a! Lâm Thiếu Hoa! Đây không phải điều ngươi dạy ta năm đó sao! Tại sao bây giờ ngươi lại phủ nhận chính mình?! Người như ngươi khiến ta quá thất vọng!”

Màng nhĩ Lâm Thiếu Hoa bị chấn động đến ong ong, chỉ có thể nghe thấy Dương Húc Nghi gầm lên giận dữ, từng chữ từng chữ như cây đinh đâm mạnh vào lòng y. Tuy y đã đau đến mờ mắt nhưng vẫn có thể hiểu được chút ít ý tứ trong những lời này, Y đau lòng, cũng có thể mơ hồ cảm nhận được Dương Húc Nghi đang rất tức giận.

Lúc vừa bắt đầu, trước mắt Lâm Thiếu Hoa đã vài lần biến thành màu đen. Hắn hoàn toàn không biết, mặc dù có dược tính rất mạnh nhưng y lại không hề có cảm giác sung sướng. Nếu muốn nói là có, chỉ có cảm giác thống khổ, cùng nghẹt thở.

Đau, đau, đau, đau quá…

Không chỉ là thân thể, mà còn có trái tim đã đóng băng rất lâu, như có gì đó đang nứt ra vậy…

Ta  không còn là chính mình…

Giống như có một Lâm Thiếu Hoa nho nhỏ đang khóc trong lòng…



Sau khi chấm dứt, Dương Húc Nghi mặc xong y phục, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, chỉ có vẻ thản nhiên, hoàn toàn không nhìn ra nguyên cớ.

Bàn tay to lướt qua thân thể Lâm Thiếu Hoa, thấy y nhắm mắt, môi bị cắn đến xanh tím, khóe mắt đầy nước. Người này đã sớm hôn mê rồi sao?

“Thật là vô dụng!”

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng đôi tay thon dài lạnh lẽo lại chạm nhẹ vào gương mặt khiến người ta đau lòng, dịu dàng lau đi nước mắt, lại khẽ khàng ấn xuống trán y một nụ hôn. Nhìn ra ngoài cửa sổ, đã là tảng sáng.

Lâm Thiếu Hoa chảy máu rất nhiều, đệm giường vốn mang một màu trắng tinh, giờ lại lóm đốm đây đó những vệt máu kinh người, như thời thời khắc khắc nhắc nhở tội ác, mà bản thân y cũng lo thể chịu đựng được, rơi vào hôn mê, sốt cao không dứt.

Nhìn Lâm Thiếu Hoa chìm trong hôn mê, Dương Húc Nghi không khỏi hối hận. Mặc dù hắn dựa theo kế hoạch, muốn trừng phạt y, giáo huấn y, nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dạng bi thảm này, thật sự làm người ta thấy không đành lòng.

Lấy loại dược tốt nhất đã chuản bị sẵn từ trước, cẩn thận điều trị cho y. Cơn sốt của Lâm Thiếu Hoa đến tối ngày hôm sau cơ bản đã khống chế được.

***

Khi Lâm Thiếu Hoa tỉnh lại đã là nửa đêm ngày hôm sau. Y tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở một mắt, không ngờ lại nhìn thấy đôi mắt ngập tràn ân cần của Dương Húc Nghi.

Lâm Thiếu Hoa lặng người một lúc, muốn ngồi sậy xuống giường, nhưng lại lập tức kêu thảm một tiếng, được Dương Húc Nghi ôm lấy.

“Chớ lộn xộn, phía dưới của ngươi bị tổn thương rất nặng.” Dương Húc Nghi thấp giọng nói

Mùi của Dương Húc Nghi, thanh âm của Dương Húc Nghi …

Lâm Thiếu Hoa ngơ ngác, chỉ cảm thấy choáng đầu hoa mắt, trong đầu xuất hiện vài hình ảnh đáng xấu hổ. Bị kẻ khác vũ nhục như vậy, chính là ác mộng đời này không thể quên được…

Nhưng, nhưng sao y lại còn sống được? không phải trong sử sách đều viết nhất định sẽ chết sao?

“Sao ta lại… Không chết?” Mới mở miệng, phát hiện giọng nói khàn không tưởng nổi, có lẽ là do khóc quá lâu.

Lâm Thiếu Hoa thấy Dương Húc Nghi nhướng mày, lạ lùng nhìn y, sau đó lại khẽ cười một tiếng, “Ngươi tưởng là ngươi sẽ chết à?”

Lâm Thiếu Hoa đương nhiên gật đầu, bộ dạng không hiểu nổi tại sao mình còn sống. Dương Húc Nghi thật sự muốn cười váng lên, muốn cười thật to, nhưng lại nhớ tới y chảy nhiều máu như vậy, mình cũng đau lòng hối hận vô cùng.

“Đương nhiên là còn sống. Ngươi sốt một ngày rồi, ta bưng cháo vào cho ngươi.”

Lâm Thiếu Hoa chậm chạp nhìn chén cháo do hắn đã chuẩn bị từ lâu, trên khay có sáu loại cháo màu sắc hương vị khác hẳn nhau.

“À, đây là học theo biện pháp của hoàng thượng. Ta biết bây giờ ngươi ăn uống không tốt, cho nên làm nhiều loại một chút. Ngươi thích ăn loại nào? Đây đều là các loại cháo rất bổ đó.”

Dương Húc Nghi khi nói lời này rất là tự nhiên, Lâm Thiếu Hoa lại cảm thấy thực khó chịu. Một kẻ cường bạo người khác khi không lại mang đến sáu loại cháo cho ngươi chọn, cái này chẳng phải là chuyện rất kì quái hay sao?

“Ngươi có nhầm không vậy?”

“A?” Dương Húc Nghi nháy mắt mấy cái, lập tức hỏi, “Ngươi không thích ăn cháo? Ta không biết, vậy ngươi muốn ăn cái gì? Ta lập tức đi ngay làm… Nếu không thì vậy đi, ta sẽ đi xem có thứ gì phù hợp cho ngươi ăn không.”

Nói xong liền định đứng lên, bộ dáng cực kì hối hận, miệng còn lẩm bẩm, “Không thích ăn cháo a, sao ta lại nghĩ đến chứ…”

Làm Lâm Thiếu Hoa càng cảm thấy kì quái.

“Không… Không phải!” Lâm Thiếu Hoa thấy hắn thật sự muốn đi xem thử, liền theo phản xạ kéo kéo tay áo hắn. Y mới kéo nhẹ một cái, Dương Húc Nghi lập tức xoay người lại nhìn y.

“Làm sao vậy? Không thoải mái à? Để ta xem xem.” Nói xong liền đặt ba ngón tay lên mạch trên cổ tay y, tập trung chẩn bệnh.

“Không phải…” Lâm Thiếu Hoa đột nhiên cảm thấy kinh hoảng. Dương Húc Nghi này không phải bị tẩy não chứ? Sao lại có hành động quỷ dị thế này? Làm cho y quên luôn cả chuyện phát hỏa hay báo thù chứ.

“Hửm?” Dương Húc Nghi nhìn y rút tay lại, che dưới lớp chăn bông, cũng không dám cử động nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Lâm Thiếu Hoa, chờ y nói chuyện.

“Ách… Dương Húc Nghi?” Lâm Thiếu Hoa nhẹ nhàng nói.

“Làm sao vậy?”

Dương Húc Nghi cố gắng làm cho giọng điệu mình nghe ôn nhu một chút, bình dị gần gũi một chút; bởi vì sư phụ đã nói với hắn, nếu dùng sức mạnh với người mình yêu, khi người kia tỉnh lại, thông thường đều sẽ  rất yếu ớt, rất sợ hãi, rất thương tâm, tuyệt đối cần cực kì ôn nhu dỗ dành, tỉ mỉ chiếu cố, ổn định tinh thần người ta; nếu không sẽ có thể làm cho tâm lý lẫn tinh thần người đó xảy ra vấn đề. Nhưng hắn không hề biết biểu hiện đó của mình chỉ làm lông tóc Lâm Thiếu Hoa dựng ngược.

Ngay khi Dương Húc Nghi lo lắng có cần thêm một nụ cười thực ôn nhu nữa không thì Lâm Thiếu Hoa hỏi, “Ngươi không phải bị đánh tráo rồi đấy chứ?”



Cả mặt lẫn cơ thể co giật, lại co giật…

Lâm Thiếu Hoa này đúng là thiếu đánh mà! Chẳng lẽ ngươi không thấy được ta đã tận lực ôn nhu với ngươi bao nhiêu sao? Lại còn dám hoài nghi ta là giả mạo?!

“Hừ! Còn có khí lực nói những lời nhảm nhí này, xem ra đêm qua ta trừng phạt ngươi còn chưa đủ!” Cơn giận xộc thẳng lên não, lời nói ra cũng chua không kém.

Phát hiện Dương Húc Nghi bỗng nhiên nổi nóng, Lâm Thiếu Hoa lại có thể thở phào nhẹ nhỏm, bộ dáng thả lỏng thực sự.

Thật đúng là ngu xuẩn!

Dương Húc Nghi trừng trừng Lâm Thiếu Hoa ăn hết một chén cháo, lại đưa đến một chén khác. Lâm Thiếu Hoa lắc đầu, Dương Húc Nghi tiếp tục trừng, tiếp tục lắc đầu, tiếp tục trừng.

“Ngươi có ăn không?”

“Ta không ăn nổi nữa.”

“Không ăn được cũng phải ăn! Ngươi không thấy Đại Hoàng sao? Nó có khi nào dám trái lời ta không?”

“Ta là người, không phải chó!”

Mới được hai ba câu đã cãi nhau ầm ĩ, cuối cùng Dương Húc Nghi không nói lời nào, Lâm Thiếu Hoa cũng không lên tiếng. Tính tình hai người này quả thực là có vấn đề, đến tận lúc này rồi vẫn còn châm tiêm đối mạch mang (aka kẻ tám lạng người nửa cân:hai bên đều lợi hại, không bên nào nhường bên nào).

Dương Húc Nghi mặt nhăn mày nhíu, hừ lạnh. Hắn vốn chưa từng có bằng hữu nào, thấy Lâm Thiếu Hoa đã kích động không thôi, sau đó ngây ngốc tiếp cận; sau đó lại thương tâm lẫn phẫn nộ, dùng sức mạnh cưỡng ép Lâm Thiếu Hoa. Tuy rằng mơ hồ biết cần phải hảo hảo đợi y, nhưng đây cũng không phải cái mà một người lãnh diện lãnh tâm như hắn nói là có thể làm ngay được.

Huống chi tính tình quái gở của mình lại thiên về chuyên quyền độc đoán, thấy người khác làm trái ý thì cũng bỏ qua không cần để ý, vậy mà thấy Lâm Thiếu Hoa làm trái ý mình là cứ phải lồng lộn lên không chịu được.

“Còn làm nũng? Ngươi cho là ngủ với ta là có thể giận dỗi? Lâm Thiếu Hoa, muốn cho ta nói cho người khác biết bộ dáng lúc ngươi khóc lóc run rẩy là cái gì thì cứ tiếp tục!”

Dương Húc Nghi không kịp suy nghĩ đã nói ra, nhưng vừa nói xong thì đã thấy hối hận không thôi. Sao lại thế này a?! Hắn rõ ràng không phải kẻ gay gắt như vậy…

Quả nhiên, Lâm Thiếu Hoa nghe xong, sắc mặt vốn đã tiều tụy lập tức trắng bệch, cả người cũng co rụt lại về phía sau theo bản năng, bả vai run rẩy, làm Dương Húc Nghi nhìn thấy mà cũng quặn cả lòng.

“Ách… Tóm lại, ngươi mau ăn là được…”

Lâm Thiếu Hoa nhắm mắt lại, cố gắng bình ổn âm thanh ong ong loạn xạ trong đầu. Lời Dương Húc Nghi vừa nói đã nhắc y nhớ lại tình cảnh của mình. Nhục nhã khi bị người vũ nhục, lại còn bị uy hiếp, vậy mà còn phải giấu kín trong lòng?!

“Người phải sợ hẳn là người mới đúng chứ. Nếu ta ra công đường thẩm vấn, xem hoàng thượng trị tội ngươi thế nào!”

Lâm Thiếu Hoa làm ra vẻ cứng rắn, nhưng dù sao câu này cũng không đủ khí thế, lập tức bị Dương Húc Nghi nhìn ra sơ hở.

“Lên công đường thẩm vấn? Ngươi cứ đi đi a!” Dương Húc Nghi dễ dàng phản bác lại, thật đúng là công phu cãi nhau đã luyện đến nơi đến chốn.

Lâm Thiếu Hoa gục đầu xuống, chính y cũng biết mình không đấu lại được người này. Nhà y tuy lụn bại, nhưng dù có thế nào cũng không thể chịu nổi vết nhơ này.

Y cũng biết việc này chính là nhược điểm, sẽ bị Dương Húc Nghi tóm chặt không buông, chịu để người bài bố. Nhưng việc đã đến nước này, y làm sao có thể… Nghĩ thế, trong lòng càng yếu đuối. Mới trải qua tra tấn giày vò như sấm sét giữa trời quang, hơn nữa thân thể lại suy yếu, con người đương nhiên không thể còn ngạo khí ngày thường

Lơ đãng nhúc nhích, miệng vết thương lập tức tác động đến toàn thân, Lâm Thiếu Hoa đau đến đổ mồ hôi lạnh, cúi đầu kêu khẽ một tiếng, khóe mắt ngân ngân nước.

Dương Húc Nghi âm thầm kêu to không ổn, trên mặt thì chẳng tỏ vẻ gì nhưng trong lòng đã hung hăng mắng mình. Mới vừa đưa tay muốn ôm lấy Lâm Thiếu Hoa thì đã thấy mình đối diện với đôi mắt lạnh lùng.

“Đúng vậy, ta  sẽ không dám tố cáo ngươi. Nhưng nếu muốn Lâm Thiếu Hoa ta bị ngươi áp chế thì trăm triệu lần không thể!”

Khi nói những lời này, âm thanh y nhất yếu, nhưng thê lương vô cùng, lại có chút gì đó như quyết tuyệt.

Dương Húc Nghi ngây ra một lúc, tay mắt lanh lẹ, một giây sau đã vươn tay ra, nhưng vẫn không kịp ngăn cản, hoảng hổn kéo người kia vào lòng.

Trên trán Lâm Thiếu Hoa xuất hiện một vết thương lớn, máu chảy ròng ròng, làm cho Dương Húc Nghi chửi ầm lên, “Khốn khiếp! Ngươi dám tự tìm cái chết!”

Mới vừa rồi, Lâm Thiếu Hoa có thể dùng toàn lực đâm đầu vào cột giường. Dương Húc Nghi không thể ngờ tính tình y lại cương liệt đến thế; sau đó mới hiểu, Lâm Thiếu Hoa ngoài mặt thì như không để ý đến thế sự, chỉ nhìn tiền tài, tựa như người không có hề có lòng có đức, nhưng nội tâm y cũng không kém gì một người quân tử kiên quyết, có dũng khí ngọc toái ngõa toàn, phá phủ trầm chu [1].

Cầm máu, bôi thuốc, đêm nay cứ thế trôi qua. Nhìn gương mặt Lâm Thiếu Hoa lúc y hôn mê, Dương Húc Nghi thở dài không dứt. Ôn nhu không được, áp chế không xong, châm chọc cũng không thể…

“Ngươi a, rốt cuộc muốn ta làm sao bây giờ?” Dương Húc Nghi vỗ nhẹ khuôn mặt Lâm Thiếu Hoa, thở dài liên miên.

_____________________________

(1)  Ngọc toái ngoã lành: xuất phát từ câu: Trữ vi ngọc toái, bất vi ngõa toàn (thà làm ngọc nát, không làm ngói lành). Phá chủ trầm chu (đập nồi dìm thuyền). Hai câu này đều có nghĩa là quyết tâm đến cùng, thà làm đến cùng chứ không nửa vời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK