Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6. Những đau khổ mà cô ấy phải chịu, cô cũng phải nếm trải một lân

 

Sau khi tắm rửa sạch sẽ cơ thể, cô lết thân mình mệt mỏi quay trở lại phòng, Trần Hà Thu ngay lập tức ngây ngẩn cả người, hai chân không tự chủ được mềm nhũn ra, tay nắm khóa dùng lực quá độ, hoảng sợ đến trắng bệch cả mặt mày.

Nguyễn Hoàng Phúc thản nhiên ngồi, một bên khóe miệng hơi cong lên, ánh mắt sắc bén nhìn chămm chămm như muốn ở trên người cô đâm xuyên qua mấy nhát: “Tôi đã đánh giá thấp cô rồi, thoắt một cái đã thông.

đồng được với Lê Anh Huy” Người Trần Hà Thu run lên nhè nhẹ, cô lui mình về phía sau thì lại đụng phải ngực một tên vệ sĩ người cứng như sắt thép, đồng thời tên vệ sĩ đó lập lức giữ chặt cửa, cô muốn trốn cũng không được nữa.

Tiếng cười của Nguyễn Hoàng Phúc phát ra càng tùy ý: “Chơi đùa vui vẻ không?” “Không phải, tôi không có…” Trần Hà Thu nhích một bước nhỏ chần chừ đi tới, “Tổng giám đốc Nguyễn, tôi sẽ nhanh chóng rời khỏi Thành phố Hà Nội, thật sự….. cái này…. tôi cầu xin anh hãy bỏ qua cho nhà họ Trân”

“Bồi Lê Anh Huy ngủ một đêm, kiếm đủ rồi liền phẩy tay áo. bỏ đi sao?” Nguyễn   Hoàng Phúc cười lạnh một tiếng, cả người   tản ra hơi thở lạnh thấu xương: “Cô cho rằng cô tìm được một chỗ dựa vững chắc thì tôi sẽ không động được vào cô?” Ban tay to túm chặt lấy tóc của cô, hung.

hăng ném sang một bên: “Trần Hà Thụ, tại sao cô lại thấp hèn như chó vậy chứ? Nhìn thấy ai cũng vui mừng vẫy đuôi nhận chủ!” Trần Hà Thu ngã trên mặt đất, cối lòng từng tấc từng tấc nặng nề nguội lạnh: “Đúng.

vậy, là tôi thấp hèn, giết tôi cũng chỉ làm bấn tay anh, chỉ bằng coi tôi như chó lưu lạc mà ném đi!” “Ha” Nguyễn Hoàng Phúc cười lạnh một tiếng: “Vậy thì tôi sẽ thay đổi biện pháp của mình, nếu như cô đã không đi, vậy thì cả đời này cũng đừng nghĩ có thể đi được! Cô phải ở đây cả đời giống như chó, nếu như bị tôi phát hiện lén lút trốn đi, vậy thì nhà họ Trần cùng em trai cô sẽ xong đời!” Trần Hà Thu nhìn anh không thể tin nổi: “Đừng, không cần như vậy, tôi sẽ không đi, tôi sẽ ở lại để anh trả thù, đừng động vào em trai tôi, cầu xin anh…” Ánh đèn tối sầm lại bởi vì bọn vệ sĩ đã bước vào bên trong căn phòng nhỏ đứng chật kín cản trở ánh đèn.

Trong không gian nhỏ hẹp đột nhiên xuất hiện mười mấy người đàn ông cao lớn, nháy mắt liền cảm thấy mười phần áp bức, Trần Hà Thu có dự cảm chẳng lành, lập tức ro rúm người lại vào một góc sáng sủa, bất chấp.

đau đớn cầu xin: “Các ngươi muốn làm   Nguyễn Hoàng Phúc ngồi bắt chéo đôi chân dài cao cao tại thượng, tà ý cười nịnh: “Mấy vệ sĩ này thân thế cường tráng, so với đám đàn ông ở hộp đêm thì mạnh mẽ hơn nhiều, Cô Trần có muốn thử một lần không?” Trần Hà Thu hoảng sợ trợn to mắt, thế mà anh lại để cho cô và vệ sĩ.

“Không được, tôi sẽ chết…….” Trần Hà Thu cuộn mình lại thành một khối nhỏ, liều mạng lắc đầu “An Như chết như vậy đấy” Đôi mắt lạnh lùng của Nguyễn Hoàng Phúc co lại, lạnh đau khổ, cô cũng phải thử một lần, còn chăn chờ gì lùng nói: “An Như đã chịu quá nhỉ   nữa, tiến lên đi chứ!” Đám vệ sĩ rục rịch nhưng lại sợ đầu sợ đuôi, mãi đến khi Nguyễn Hoàng Phúc hét   lớn một tiếng mới ba chân bốn cảng đem Trần Hà Thu đặt trên mặt đất.

Trần Hà Thu hoảng sợ kê loạn: “Buông ra, các người buông tôi ra… cứu… ai đó cứu tôi với…”   Không ai trả lời, không ai có thể cứu cô cả An Như chết mà cô lại sống, đây là tội nghiệt cả đời của cô, chỉ cần cô sống một ngày thì cô phải đeo trên lưng mình lửa giận của Nguyễn Hoàng Phúc.

“Nguyễn Hoàng Phúc, An Như ở trên trời nhìn xuống nhất định sẽ không muốn anh trở nên như vậy!” Cà vạt bị cuộn thành một cục nhét vào miệng cô, giơ tay tát cho cô một cái thật mạnh: “Đừng có nhắc đến An Như, tên của cô ấy nói ra từ miệng cô chính là một sự sỉ nhục!”

Nguyễn Hoàng Phúc trầm giọng nói “Chăm sóc cô ba nhà họ Trần cho thật tốt, nếu như cô ta còn một hơi thở thì các ngươi tự mình biết hậu quả rồi đấy!”

Ý từ này là muốn để bọn họ làm đến chết sao? Đồng tử mắt Trần Hà Thu mở lớn, miệng kêu ô ô, mấy lời muốn nói đều bị ngăn lại, một chữ cũng không thế thoát ra. Nguyễn Hoàng Phúc rời đi khỏi căn phòng nhỏ, cánh cửa chậm rãi khép lại, đem theo cả chút hi vọng cuối cùng của cô đánh nát tan như bụi bặm.

Vòng vòng vèo vèo… cuối cùng cô cũng chẳng thế thoát khỏi vận mệnh này.

C6 tuyệt vọng nghĩ, Lê Anh Huy nói đúng, người khác có thế cứu cô một lần, hai lần, thế nhưng không thế lần nào cũng đuối tới đúng lúc.

Cô sai là sai ở chỗ một lòng tình nguyện yêu Nguyễn Hoàng Phúc.

Từ nhỏ đến lớn, tất cả vui vẻ cùng bì thương, hạnh phúc hay khuất nhục thì đều buộc trên một người chốn đây, rơi vào hoàn cảnh này là cô tự làm tự chịu.

Nếu cái chết của cô có thể khiến cho cơn giận của anh tiêu tan mà buông bỏ cho nhà họ Trần thì cứ như vậy đi.

Trần Hà Thu nhằm hai mắt, không hề phản kháng, Rầm… rầm.. rầm… Cửa bị đập vang…

Anh nhíu mày: “Ai “Tống giám đốc Nguyễn, tôi vội tới tặng.

anh rượu” Thái Trúc bưng khay bày biện nhiều loại rượu đỏ khác nhau được người pha chế cẩn thận chuẩn bị, mặc một bộ sườn xám đỏ.

thâm, giọng nói ngọt đến phát ngấy: “Tổng giám đốc Nguyễn, đây là loại rượu mới ở Dạ Yến của chúng tôi, gọi là Rượu say mộng tàn”, anh nếm thử một chút xem?” Vừa ngẩng đầu lên, khuôn mặt sáng sửa nhỏ nhắn cười nhẹ, bàn tay trắng nõn bưng lấy một ly rượu đế dài đưa đến trước mặt anh.

Bỗng nhiên hai tay run lên, chiếc ly lảo đảo, toàn bộ chất lỏng đỏ thẫm đổ thẳng lên trên quần của anh, Người phụ nữ kêu lên một tiếng sợ hãi: “Ai da” Để ý thì một chút ngữ khí hối lỗi cũng không có: “Thật sự xin lỗi, là tôi không tôi, đế tôi lau cho anh nha.

Ánh mắt Nguyễn Hoàng Phúc nhíu lại, đưa tay nâng căm cô ta lên, dựa theo sắc đèn mờ nhạt nhìn rõ gương mặt cô ta: “Phẫu thuật thẩm mĩ ở đâu?” Khuôn mặt này cực kì giống An Như.

Còn chưa hồi phục đã nghĩ đến việc bò lên giường của anh.

Dạ Yến đúng là Dạ Yến, tin tức nhanh nhạy, tâm tư khéo léo lại hiếu biết đàn ông.

Thái Trúc nhẹ nhàng nhíu mi, đáng.

thương đủ đường: “Tổng giám đốc Nguyễn nói gì tôi nghe không hiểu, vốn đĩ người ta đã trông như thế này rồi, tuy rằng không so được với gương mặt khuynh quốc khuynh thành kia nhưng nói không chừng Tống giám đốc Nguyễn sẽ thích….. Ưm…” Đột nhiên cảm bị hung hăng nắm lấy đau đến mức làm cô ta nhíu mày.

Nguyễn Hoàng Phúc tay dùng sức, nhìn thấy gương mặt giống An Như đang vặn vẹo, biến dạng, đáy lòng tỏa ra một tia ghét bỏ: “Cút!”   Thái Trúc bị ném ra khỏi ghế, chật vật không thôi, bụm mặt chạy trốn. Lúc đi ngang qua phòng của Trần Hà Thu cô bất ngờ dừng bước.

Nghe nói cô ta là vợ trước của Tổng giám đốc Nguyễn.

Động tác không nhanh không chậm.

C6 ta sửa sang lại bản thân một chút, đấy cửa phòng ra.

Một cỗ ánh sáng chiếu rọi lên gương mặt Trần Hà Thu, cô chậm rãi mở mắt rồi sau đó sửng sốt, cả người cứng lại Người đứng ngược sáng kia, là chị cả? Chị cả, chị đến đưa em đi thật sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK