Đang trườn ra khỏi túi áo để thở thì thấy tay anh ta trên vô lăng run rẩy.
Tôi rất thông cảm với anh ta chuyện này.
Đúng là thật khó để chấp nhận chuyện cua nhỏ mà mình đang nuôi bỗng nhiên biến thành người. Mới quay đầu một cái đã biến thành cua người. Rồi đến lúc vất vả lắm mới chấp nhận thực tế nó là cua người thì cúi xuống một cái nó lại biến thành con cua.
Hay thật.
Anh đẹp trai mặc dù trí nhớ kém nhưng được cái tâm lý chịu đựng tốt, nếu không tôi thực sự e rằng anh ta sẽ nhảy khỏi chiếc xe này.
Trong nhà.
Anh đẹp trai đặt tôi lên bàn rồi ngồi xuống sô pha, chẳng ừ chẳng hử một lời cứ rút điếu thuốc ra châm lửa rồi hút.
Tôi chỉ thầm khen trong lòng là ảnh hút thuốc trông đẹp trai quá đi thế mà giây tiếp theo tôi thấy ảnh liếc tôi một cái rồi im lặng dập điếu thuốc lại.
Ảnh còn ki bo đến mức rút mấy cái bánh quy về phía mình.
TÔI: ……
Trên đường trở về, tôi đã mong đợi vô số phản ứng của anh đẹp trai dành cho mình, nhưng thật không ngờ tình huống sẽ như này——
Anh ta ngồi đối diện tôi, hút thuốc giải sầu xong thì..
hút hết nguyên bịch bánh quy!
Mẹ nóa, phỉ nhổ nhà anh!
Tôi không can tâm.
Anh nói ăn là ăn hết luôn sao, vì sao ngay cả một miếng xíu xiu cũng không chừa cho cua hả?
Anh thật sự không nhìn thấy ánh mắt mong chờ của cua nhỏ hả?
Tức chết cua mất thôi!
Anh thực sự không để cua trong mắt mà!
Anh đẹp trai cuối cùng cũng hút xong bánh quy, nhìn tôi, hít một hơi dài: “Cua nhỏ, em có thể giải thích cho anh nghe tất cả chuyện này là thế nào được không?”
Tôi vô tội nhìn anh ta.
Nếu bây giờ anh cứ nhất quyết đòi cua nhỏ kể chuyện thì tôi chỉ có thể ứa nước dãi cho anh xem.
Anh đẹp trai dường như cũng nhận thức được chuyện này: “Xin lỗi quên mất, em không thể nói, vậy như này đi, em nghe có hiểu lời anh nói không? Nghe hiểu thì gõ vào lòng bàn tay anh hai lần.”
Anh ta mở lòng bàn tay của mình ra với tôi.
Tôi nhấc cái càng lên, đập hai phát.
Anh đẹp trai rít lên, liếc xéo tôi: “Cũng không cần ra sức như vậy.”
Tôi ngạo nghễ quay mặt đi.
Vừa rồi ai bảo anh dám ăn mảnh trước mặt tôi, cua nhỏ tôi đây thù dai lắm! Anh đẹp trai thở dài một hơi: “Em nghe hiểu được thì anh hỏi em vài câu. Em gõ một lần thì có nghĩa là có, còn nếu gõ hai lần thì có nghĩa là không, vậy được không?”.
“OK” anh chàng đẹp trai gật đầu “Em còn biến thành người được không?”
Tôi nghĩ nghĩ đập một phát.
“Em biết cách trở thành con người không?”
Tôi đập hai phát.
Anh đẹp trai cau mày suy nghĩ một hồi “Tối hôm qua em đột nhiên biến thành người là do một số điều kiện như môi trường kích hoạt không?”
Tôi nhớ lại cảnh tối hôm qua.
Thấy tôi vẫn không nhúc nhích, anh đẹp trai vẻ mặt sốt ruột “Cua nhỏ em nghĩ kĩ một chút, nếu thật sự tối qua có điều kiện gì đó kích hoạt em biến thành người, vậy thì nếu chúng ta chủ động kích hoạt em sẽ dễ dàng biến đổi qua lại, anh thực sự còn rất nhiều câu hỏi muốn hỏi em! ”
Ừm?
Cua nhỏ tôi cau mày, phát hiện sự tình không đơn giản như vậy.
Sau một số tính toán cẩn thận, tôi đã đưa ra một kết luận đơn giản:
Đập một phát = sờ cơ bụng.
Vì vậy, tôi không có lương tâm háo hức đập mạnh vào lòng bàn tay anh ta.
“Hiểu rồi.” Anh đẹp trai gật đầu, chìm đắm trong suy nghĩ.
Tôi mong đợi xuýt xia hai càng, nước miếng vô thức chảy xuống bàn.
Tôi đã sai, tôi thực sự đã sai.
Thật sự không thể nghĩ ra, cái gọi là phục hồi tình huống của anh đẹp trai lại để cho quễ vịt quăng tôi theo hình parabol.
Mẹ nó, còn chuyện tắm đâu rồi? Cái bồn tắm đâu rồi? Cơ bụng đâu rồi?
Ít nhất anh cũng phải đưa ra một biến định lượng chứ?
Anh chỉ nhớ mỗi chuyện tôi với quễ vịt khô máu sao?
“Cua nhỏ, bây giờ em cảm thấy thế nào rồi? Có phải sắp biến hình rồi không?” Anh ta ngồi xổm bên cạnh, 10 phần quan tâm sốt ruột hỏi tôi.
Ngay lúc đang quay 360 ° giữa không trung, tôi căm phẫn trừng mắt nhìn anh ta.
Biến, biến cái đầu nhà anh!
Tôi thực sự không nên tin tưởng vào mạch não của tên đàn ông hút thuốc lá bằng bánh quy này mà.
Còn chả đáng tin cậy bằng con cua nhỏ tôi đây!
Anh đẹp trai quan sát tôi một lúc, có vẻ như không hài lòng với kết quả thí nghiệm nên anh ta lại quay đầu ra hiệu với quễ vịt “Đúng đúng đúng, thử ném lên cao hơn đi, cao hơn xíu coi chừng lại được đó.”
Tôi: …
Đừng mà, mọi người không thể … ít nhất là không nên làm như vậy mà.
Quẩy với anh đẹp trai từ sáng đến tôi, cả hai vừa kiệt sức vừa tê liệt. Anh ta thả mình trên chiếc ghế dài còn tôi thì gục trên ngực anh ta.
“Cua nhỏ,” anh ta thất vọng nhìn xuống tôi “làm thế quái nào mà em có thể biến hình được?”
Tôi không thèm trả lời anh ta, cua nhỏ tôi đây giờ khắc này chỉ chuyên tâm gắng sức mà khoan vào áo anh ta.
Sau cả ngày dài bị tra tấn, giờ phút này tôi chỉ muốn chạm vào cơ bụng để xoa dịu trái tim bé bỏng đang bị tổn thương của mình.
“Ngứa quá …” Anh đẹp trai vừa ưỡn eo vừa cười, duỗi tay xách tôi lên, nói đùa “Sao? Đừng bảo là em muốn nói chỉ cần chạm vào bụng của anh là có thể biến trở lại thành người đấy chứ.”
Tôi bực bội đập vào tay anh ta.
Biến được hay không chụy không biết, giờ để chụy sờ cơ bụng cái đã!
Nụ cười trên mặt anh ta biến mất ngay lập tức, ánh mắt nhìn tôi dần trở nên phức tạp.
“Chuyện này …” Anh ta ngập ngừng vén quần áo lên, đầu ngón tay mảnh khảnh do dự đặt lên cơ bụng săn chắc múi nào ra múi nấy, vẻ mặt rối rắm hỏi “thật không vậy?”
Tôi không đáp một lời cứ thế giở trò lưu manh.
Để anh sờ soạn cả ngày rồi, giờ tới lượt tôi!
Nhưng đúng lúc này, đồng hồ treo tường trong phòng khách đột nhiên vang lên, đã tám giờ tối.