Nửa ngày mưa dầm, nửa ngày nắng gắt.
Ta ngồi trong căn phòng trỗng rỗng, ngắm nhìn ngoài cửa sổ. Truyền thuyết kể rằng, ngày hồ ly đón dâu cũng là ngày có thời tiết như vậy.
Đón dâu…
Ngày ta còn nhốt Lý Ngư ở nơi đây, cũng từng mặc giá y đỏ thẫm dọa chàng một trận.
Ta nói với chàng, có một loại cổ khiến cho người chịu cổ điên cuồng yêu người hạ cổ, nếu chàng không muốn ta hạ loại cổ này với chàng, tốt nhất nên mặc hôn phục vào cùng ta thành thân.
Nhưng chàng vẫn ngồi trước cửa sổ, một chút cũng không có phản ứng.
Tựa như ta hao hết sức lực đi đốt một đống củi bị ẩm, ngay cả một tia lửa cũng không muốn cho ta.
Đủ rồi. Ta không muốn nhắc đến chàng nữa. Dù sao từ trước đến này, chàng vẫn luôn như vậy.
Ta rời khỏi căn phòng đã trở về quãnh quẽ như trước của bản thân, đùa nghịch dải lụa choàng, tự cảm thấy tâm tình của ta cũng không tệ lắm.
Hôm nay ta không cần phải lấy máu nuôi cổ nữa… Ta muốn đi giết người.
Ngọn lửa hừng hực bùng lên theo đúng ý của ta, từ một góc nhà nhanh chóng lan ra, tạo thành một màu đỏ vô cùng đẹp.
Phụ thân cùng với nương của ta, còn có ta, bị màu đỏ nóng rực mà ấm áp này bao vây.
Chính là ta không được chết một cách hoàn mỹ như bọn họ, mà bị chính tay phụ thân chặt đứt gân cốt toàn thân, không động đậy được.
Ta cái gì cũng không nghĩ đến, thậm chí cũng không cảm nhận được cái gì là tiếc nuối, cảm xúc gần như chết lặng, ký ức cũng bị hư tổn.
Lúc Lý Ngư xông từ ngoài vào, ta biết bản thân nhất định là đang hồi quang phản chiếu.
Bởi vì, chàng vô cùng sợ lửa.
Cũng vô cùng chán ghét ta,
Chàng lại có thể ôn nhu bế ta lên, nhẹ nhàng nói với ta: “Ta đưa nàng rời khỏi đây, chúng ta sẽ nhanh chón rời khỏi đây, nàng nhẫn nhịn một chút, không phải sợ.”
Một câu như vậy, ta tưởng, nếu chàng có thể nói sớm với ta thì tốt biết bao nhiêu.
Để ta biết, hóa ra trên đời này vẫn còn có một người yêu ta, ta sẽ vì chàng, cố gắng sống sót, nỗ lực làm một nữ hài tử ngoan ngoãn, ta cũng sẽ nỗ lực… làm một thê tử tốt.
Cho dù ta căn bản không xứng với chàng.
Chàng tựa vào trán của ta, nói rất nhiều lời nói dễ nghe mà ta chưa từng được nghe. Ta thấy bản thân cũng đang vô cùng cảm động, nhưng ta chỉ vuốt ve gương mặt của chàng, rụt rè dò hỏi chàng: “Ta có một ít lời muốn nói, chàng có nguyện ý nghe không?”
Chàng gật gật đầu: “Chúng ta ra ngoài trước đã.”
Chúng ta đương nhiên không thể ra ngoài được, bởi vì ta biết đây chỉ là một giấc mộng. Ta ho hai tiếng, thật vất vả mới phun ra được huyết nghẹn ở cổ họng, xương sườn bị đứt gãy, nên hít thở cũng đau vô cùng.
Chàng run rẩy lấy tay áo lau giúp ta.
Ta thuận thế giữ chặt tay áo của chàng: “Lý nhi, chàng vĩnh viễn sẽ không biết ta có bao nhiêu xấu xa, so với chàng tưởng tượng còn tệ hơn rất nhiều, kỳ thực ta đã giết không ít người…”
Mới đầu, sở dĩ phụ thân nguyện ý để ta ra khỏi cửa, chính là để ta đi câu dẫn những tên nam tử trẻ tuổi, dẫn bọn họ về nhà, giết lấy máu dưỡng cổ.
Chàng hơi chấn động, không nói lời nào.
Ta hiểu rõ mà cười nói: “Chàng sợ sao? Không phải ta đã sớm nói cho chàng, ta không phải là một hài tử, chỉ là chàng vẫn luôn coi ta là một hài tử.”
“Khi đó, ta tiếp cận chàng, chính là nhân cơ hội để giết chàng, chàng xem, ta có bao nhiêu xấu xa.”
Chàng đột nhiên nắm lấy bả vai của ta, rồi lập tức buông ra, môi mỏng dán lên trán ta, hơi run rẩy: “Chính là nàng không có…”
Ta gật đầu: “Đúng, là ta không nỡ.”
Một thợ săn lại đi yêu chính còn mồi, nguyên nhân chính bởi vì ái, ta mới có thể vì chàng chịu dày vò đau khổ như vậy, đây chính là quả báo sau khi làm quá nhiều việc ác của ta.
Cũng là kiếp số của ta.
Khi còn nhỏ, ta đã hao hết tâm tư đi lấy lòng phụ thân, phụ thân lại biến ta thành dược nhân, lợi dụng ta đi giết người. Sau này, ta lại hao hết tâm tư đi lấy lòng Lý Ngư, hàng ngày nấu cơm cho chàng, nhưng chàng lại hận ta.
Nghĩ đến đây, ta cảm thấy có chút ủy khuất.
Nuốt xuống huyết đang trào lên, ta tận lực làm cho bản thân không chật vật, chọc chọc ngực chàng: “Ta sẽ không áy náy, bởi vì… kỳ thực chàng cũng không bận tâm đến, đến tận giờ chàng còn chưa hỏi tên của ta.”
Sau khi bị ta cự tuyệt một lần, chàng không còn hỏi đến nữa. Bời vì, đối với chàng mà nói, ta chỉ là chủ tử của Phù Ngọc, là mối ràng buộc của người trong lòng chàng.
Là một người không hề quan trọng.
Không biết từ khi nào, Lý Ngư đã dùng một loại tư thế chiếm hữu hoàn toàn ôm lấy ta. Nhưng ta lại không có bất kỳ cảm giác áp bách nào, tay của chàng cũng giống như con người chàng, thật sự ôn nhu.
“Vậy bây giờ nàng nói cho ta biết tên của nàng được không?”
“Không được.” Ta lắc đầu.
Chàng cười khổ, đôi môi gợi lên độ cong chua xót cùng bất đắc dĩ: “Nàng vẫn luôn tùy hứng như vậy.”
Nhưng trong giọng nói lại mang theo điểm sủng nịnh.
Thật là một giấc mộng đẹp.
Ta cọ cọ lên cổ chàng, kiên nhẫn giải thích: “Bởi vì ta sợ… sau khi chết còn bị chàng hận, càng sợ… chàng sẽ nhớ tới ta.”
Chàng nói: “Ta nhớ tới nàng không tốt sao?”
“Không tốt.” Ta chu miệng: “Trong lòng chàng đã có một Phù Ngọc, ta không cần làm người thứ hai, cho nên ta sẽ không nói tên của ta cho chàng, như vậy về sau, chàng muốn nhớ tới cũng không biết phải nhớ tới ai.”
Chàng lẩm bẩm trong miệng: “Nàng vẫn hư như vậy.”
“Cho nên, chàng vẫn nên quên ta đi thì hơn.”
Chàng khẽ run lên như bị lời nói của ta đâm trúng thứ gì, môi mấp máy muốn nói.
Đúng lúc này, một thanh gỗ từ trên xà nhà rơi xuống, nện lên đùi ta. Dù không quá đau, lại khiến ta thanh tỉnh. Hóa ra, ta vẫn nằm một mình trên mặt đất, cách đó không xa là phụ mẫu do chính tay ta giết chết sớm đã bị ngọn lửa cắn nuốt.
Lời nói cuối cùng chàng, ta không nghe thấy được.
Vận mệnh đã được chú định không thể thay đổi được.
Lý Ngư rốt cuộc cũng đến gặp ta lần cuối cùng, dù chỉ là ở trong mộng.
Chàng thật là một người dễ mềm lòng.
Ta vuốt ve hình dáng không còn tồn tại của chàng, từng tấc từng tấc một, cẩn thận vuốt ve, thẳng cho đến khi dòng nước mắt ấm áp rơi xuống: “Tuy rằng tất cả đều là giả, nhưng ta vẫn thực sự cảm ơn chàng.”
“Sau này… chàng phải bảo trọng.”
***
Lại một mùa xuân nữa bắt đầu.
Ngoài rừng hoa hạnh nở rộ.
Trên sơn đạo uốn lượn, có mấy tên trộm mộ đang đào bới một tòa mộ hoang. Mộ bia được làm bằng gỗ hợp hoan vô cùng quý giá, bên trên lại không có tên. Bốn phía, hoa bạch sơn trà nở rộ chạy dài mấy chục dặm.
Có một tên hán tử tùy tiện ngắt một đóa hoa, vừa nghịch hoa vừa nghe ngóng xung quanh. Còn những người còn lại đều để tâm đến việc đào bới.
Nhưng lại khiến bọn họ hoàn toàn thất vọng.
Tên đầu lĩnh phun một tiếng: “Hừ. Các huynh đệ đều làm một việc công cốc.”
Đừng nói là vật bồi táng, ngay cả một kiện y phục dư thừa cũng không có.
Trong quan tài chỉ có đặt một khối dương chi bạch ngọc, còn lại không có bất kỳ vật gì.
“Đen đủi. Quá đen đủi.”
Nhóm mộ tặc hùng hổ rời đi.
Mọi vật đều trở về như cũ, bốn mùa luân chuyển.
Ngôi mộ bị phá hư không biết từ lúc nào đã được tu sửa. Ở trong rừng hoa sơn trà bạt ngàn, mới dựng lên một ngôi nhà nho nhỏ.
Chủ nhân của ngôi nhà này là một thanh niên thanh tuấn, mới đầu y chỉ thường xuyên đến đây, sau này trực tiếp ở lại.
Nghe nói, y đã thuyết phục người nhà, ở lại nơi này làm bạn với thê tử của y. Bởi vì thê tử của y, rất sợ tịch mịch.
(Hoàn.)