• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày tiếp theo Quý Trạch An cũng không gặp người thanh niên kỳ lạ đó, chỉ là mỗi lần đến giờ lấy cơm thì cậu sẽ được nhiều thêm một phần. Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ. Dương Lợi đi đến nhìn Quý Trạch An cầm hộp đựng cơm đầy ự, mắt chớp chớp vài cái “Mỗi ngày đều đưa nhóc hộp cơm như vậy, sẽ không phải là con gái nhà ai nhìn trúng nhóc chứ!”

“Làm sao có thể……” Hình tượng của cậu trong mắt bạn học ngày xưa là một con mọt sách chính cống……Đến cả cái gương ở bên mình nhiều năm cũng nói mình không đành lòng nhìn thẳng. Hơn nữa trong trí nhớ thì cậu không được người yêu thích, không bị xa lánh đã là tốt lắm rồi. Đời trước có quan hệ tốt với Nghiêm Cẩm, sau trở thành người chuyển tin tức của đám con gái họ mới cho cậu sắc mặt tốt một chút. Cậu cùng những người trên mặc dù quan hệ cũng tầm tầm nhưng cũng không thể nói là rất thân, chỉ đơn giản là biết tình hình của nhau. Cho nên không có chuyện bạn học biết cậu làm diễn viên quần chúng ở chỗ này.

Thế nhưng có một âm thanh nói cho cậu rằng những hộp cơm này là người kỳ lạ kia đưa. Câu hỏi duy nhất là người kia có phải tên là Du Dịch hay không. Bởi vì hộp cơm cậu nhận được mỗi ngày đều có chữ……..(oωo) tôi là hộp cơm tiện lợi mà Du Dịch đưa cho người trong lòng nha.

Bởi vì Quý Trạch An nhìn thấy dòng chữ tự bạch của đồ ăn nên cũng không lo bên trong cơm có gì không tốt, mỗi lần ăn đều rất vui vẻ. Dùng cách nói của người kia chính là cậu đang trong giai đoạn phát triển, ăn nhiều thì làm sao, hai phần cơm cũng chỉ là một case nhỏ mà thôi. Cậu muốn mình thật cao, đột phá mức 1m7! Nghĩ đến đây Quý Trạch An nhìn về hộp cơm cùng sữa nhận được. Thực ra người đưa hộp cơm này đang uyển chuyển nói rằng cậu còn chưa đủ cao sao…..

_(:з” ∠)_ cậu không muốn thừa nhận mình là một người lùn đâu.

“Tiểu An, thực ra nhóc có biết cơm này là ai đưa không?” Tuy rằng Dương Lợi không nghĩ có người sẽ mưu hại một diễn viên quần chúng như Quý Trạch An nhưng mà không biết cơm ai đưa lại ăn một cách tùy tiện như vậy, tránh cho bị hại cũng không biết. Giới giải trí này loạn hơn so với trong tưởng tượng nhiều. Tiểu An sẽ không hiểu được điều này đâu.

Dương Lợi đã xem qua hộp cơm đó rồi. Mặc dù cùng là do người từ bên ngoài đưa vào thế nhưng đồ bên trong nhìn qua đã thấy khác rồi, thấy được là chuẩn bị tỉ mỉ. Giống như là đặc biệt chuẩn bị riêng cho Quý Trạch An, dinh dưỡng phối hợp rất tốt, lượng thì vừa đủ. Hỏi người bên ngoài đó thì chỉ biết là cấp trên đưa xuống ngoài ra gì cũng không rõ. Hộp cơm cùng sữa đưa đến, càng nhìn càng thấy nghi ngờ nhưng chẳng nhìn ra được cái gì cả.

Ông đã từng ngăn cản nhưng thằng bé Tiểu An này nhân lúc ông không để ý ăn hết, xong còn liếm liếm môi khen ngon! Một chút thời gian tìm cách cũng không có! Đối với Dương Lợi hộp cơm này cứ như âm hồn bất tán vậy, bọn họ thay đổi tổ kịch nó cũng biết thay đổi theo. Khiến ông không thể không nghĩ nhiều.

“Không biết, chỉ đoán được một chút. Đại thúc đừng lo, người kia chắc không có ý xấu đâu.” Quý Trạch An rất hưởng thụ được Dương Lợi quan tâm chỉ là cơm cậu vẫn ăn, sữa vẫn uống. Cậu không rõ tại sao mình lại không từ chối người nọ lấy lòng rõ ràng như thế. Thực ra cậu cũng không phải không muốn, thực ra với hành vi này không hiểu sao cậu có chút cảm động. Cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn không đúng với tình huống này của cậu. Quý Trạch An thấy mình chẳng có gì để người kia lợi dụng, cậu cái gì cũng không có.

Dương Lợi nghe thấy Quý Trạch An nói vậy cũng thở phào “Trong lòng nhóc biết là được.”

Nhóc chẳng biết cái gì cả cứ yên tâm thoải mái mà ăn như vậy, ngốc ngốc bị người hại cũng không biết!

Tuy rằng mới quen biết không lâu nhưng Dương Lợi rất để ý đứa nhóc này, cũng tự nguyện giúp đỡ. Theo cách nói của mẹ ông thì là duyên phận giữa người với người.

***

“Đại thúc, buổi chiều chúng ta không quay về công ty điện ảnh và truyền hình Giang Thành sao?” Bởi vì nguyên nhân phân cảnh nên Quý Trạch An và Dương Lợi theo đoàn phim đến đổ thạch của Giang Thành, lấy hộp cơm đồng thời lấy tiền thanh toán. Vì buổi chiều tổ kịch không cần bọn họ nên Quý Trạch An định quay về để xem có đoàn phim nào thiếu diễn viên quần chúng không.

Dương Lợi nhìn Quý Trạch An không có ý muốn đi chơi nên xoa đầu cậu “Khó lắm mới có cơ hội đến đây một lần, có thêm chút kiến thức cũng tốt. Ngày hôm nay cũng có thu nhập rồi, không nên liều mạng như thế. Nhóc vẫn còn nhỏ mà!”

“Vâng…” Quý Trạch An cũng không muốn khiến đại thúc mất hứng. Chỉ là con đường này cậu chỉ thêm kiến thức chứ cậu không nghĩ rằng mình mua được đá đổ ra nguyên thạch.

Dương Lợi nói đi là đi. Quý Trạch An gật đầu xong liền kéo cậu vào một cửa hàng bán thiết thạch.

“Đổ! Đổ!” Quý Trạch An đang bị Dương Lợi lôi kéo chen lên trước thì nghe thấy một đám người hô hào. Cậu nhìn sang thấy dưới đất chất đầy đá vụn to nhỏ không đồng đều. Bên cạnh có thanh niên vẻ mặt như gặp vận rủi, Quý Trạch An thấy trên mặt hắn ta hai chữ khó chịu.

“Ây, Trần nhị thiếu quyết đoán thật. Sáu trăm vạn cứ như vậy mà bay mất.” Người bên cạnh trên mặt có hàng chữ “ông giễu cợt mi thì sao” quay về phía Trần nhị thiếu mặt hai chữ “khó chịu” nói.

Trần nhị thiếu hung hăng trợn mắt nhìn người nọ. Dù không thể hiện nhiều thái độ nhưng biểu lộ không vui rất rõ ràng.

Quý Trạch An nhìn đá đầy trên đất, ngoài tảng bên ngoài thì tất cả chỗ còn lại đều có chữ “Ta là tảng đá vô dụng.” Tảng đá duy nhất không giống trùng hợp rất gần cậu nên Quý Trạch An tiến lên mấy bước nhặt nó. Mọi người vẫn đang đứng xung quanh đống sáu trăm vặn trong nháy mắt không còn mà thở dài. Người có dòng chữ “ông giễu cợt mi thì sao” để ý thấy hành động của cậu cười nói: “Em trai thích khối đá bỏ đi đấy à?”

Quý Trạch An đang nhìn chữ trên hòn đá to bằng nắm tay người trưởng thành nghe thấy tiếng mới ngẩng đầu nhìn về phía người kia.

&lt( ̄︶ ̄)&gt mua người ta đi.

Quý Trạch An nghĩ nghĩ rồi hỏi người đàn ông trên mặt hai từ “khó chịu”: “Cái này bán cho tôi được không?”

“Em trai à, tảng đá này đổ rồi, em mua cũng không có ích gì đâu.” Người có chữ “ông giễu cợt mi thì sao” tiếp tục lên tiếng, dùng vẻ mặt đầy ý tốt cười cười nhìn cậu. Nhưng Quý Trạch An cảm thấy chẳng thích nổi người này.

“Cho cậu.” Trần nhị thiếu nhìn Quý Trạch An ngốc ngốc nên nói luôn.

Đúng lúc này người đứng bên cạnh hắn ta nói chen vào “Trần nhị thiếu cậu đang bắt nạt anh bạn nhỏ này à? Nếu chút nữa tảng đá này tăng giá trị mà cậu ta lại không trả tiền thì cậu sẽ có lý do đòi lại?”

Trần nhị thiếu “hừ” một tiếng, càng khó chịu với người đó nhưng lửa giận cũng không lan đến Quý Trạch An.

“Hai trăm.” Trong mắt Trần nhị thiếu đây là khối phế thạch. Hắn cũng không muốn làm khó Quý Trạch An nên ra giá cũng không tính là đắt.

Quý Trạch An thở phào. Kể cả sáng nay đoàn phim đưa cậu hai trăm thì cả túi cậu cũng chưa đến năm trăm. Trừ đi tiền đi lại và mua thức ăn nên cậu định giá vượt ba trăm thì không lấy nữa, may mà người này chỉ lấy hai trăm. Quý Trạch An lấy hai trăm trong túi đưa qua, cười híp mắt nói “Cảm ơn” rồi ôm tảng đá vào ngực.

“Một tảng đá bỏ đi cũng đòi hai trăm khối, tôi thấy mười khối cũng không đáng.” Người nọ không buông tha ở bên Trần nhị thiếu nói móc. Còn Trần nhị thiếu không để ý đến hắn, chỉ rời khỏi chỗ giải thạch đi đến chỗ nguyên thạch tìm khối mới. Người kia thấy Trần nhị thiếu như vậy cũng cố ý đi theo.

Người xung quanh rời đi cũng kha khá rồi Dương Lợi mới chạy đến nhìn Quý Trạch An đầy khó hiểu “Tiểu An, nhóc dùng hai trăm mua một tảng đá bỏ đi làm gì? Đây là một ngày tiền công của nhóc đó.”

Quý Trạch An cười cười sau đó cúi đầu nhìn tảng đá còn to hơn nắm tay mình.

(#‵′) mi mới là tảng đá bỏ đi, tui hơi bị đáng giá đấy!

Quý Trạch An ngẩng đầu nhìn Dương Lợi “Đại thúc, cháu nghĩ nó đáng giá.”

Dương Lợi khóe miệng giật giật, ông đột nhiên cảm thấy mình giúp Quý Trạch An thêm chút kiến thức hay là sai lầm.

Lúc cậu đến muốn nhờ sư phụ phá thạch giải thạch ra giúp thì đã thấy Trần nhị thiếu và người đàn ông kia ở đó rồi. Trần nhị thiếu thực ra là một người mặt than chẳng qua rất không kiên nhẫn với người nọ. Người kia lại cứ cố tình dán lấy gây phiền. Quý Trạch An không hiểu tại sao Trần nhị thiếu lại dễ dàng tha cho người nọ, đối với Trần nhị thiếu vừa mới bán tảng đá cho mình gật đầu rồi đưa đá cho sư phụ.

“Xẹt xẹt xẹt…” tiếng vang lên một lúc lâu, chợt có người kêu lên “Trướng! Vậy mà trướng! Một khối hai trăm vậy mà lại ra lục!” Sư phụ cầm nguyên thạch chà lau rõ ràng là đã quen với bầu không khí như này, đầu cũng không ngẩng lên. Xung quang người đứng xem càng ngày càng đông.

Mở ra một mặt nhỏ hiện lên sắc lục giữa có một chút lam nhưng lại không thiên về bên nào. Phỉ thúy màu xanh đậm cứ vậy hiện ra trước mặt mọi người.

Xung quanh bắt đầu từng tiếng từng tiếng ra giá, Dương Lợi đứng bên cạnh Quý Trạch An cũng bắt đầu kích động theo.

“Tiểu An, nhóc giàu to rồi!” Đến thanh âm của Dương Lợi cũng không nhịn được mà run run.

Quý Trạch An so với Dương Lợi đứng bên cạnh còn bình tĩnh hơn, cậu kiên trì chờ sư phụ đem tảng đá giải xong, không nôn nóng chút nào cả. Tất nhiên là có hưng phấn nhưng kiềm chế tốt. Tảng đá sẽ không lừa hắn. Quý Trạch An hoàn toàn tin tưởng những kí tự trên đồ vật, chúng nó không giả dối giống như con người, sẽ không lừa cậu.

“Trời ạ! Là đế vương phỉ thúy! Còn là một khối to như vậy!”

“Một khối tròn đều là đế vương phỉ thúy!”

Đế vương phỉ thúy có màu sắc đặc biệt. Khi để dưới ánh mặt trời thì hiện lên màu lục đậm lúc mới nhìn qua như là màu lam đến khi có ánh sáng mạnh chiếu vào thì lại thành màu xanh sáng, màu sắc thay đổi liên tục. Sư phụ giải thạch kiểm tra xong cũng không thể không hưng phấn. Đế vương phỉ thúy bình thường đã rất hiếm, tốt như này lại càng khó gặp. Cứ nghĩ đến chuyện chính tay mình vừa giải thạch thì lại thấy vinh hạnh. Sư phụ già lau thật sạch để vào túi đưa cho Quý Trạch An, rất sợ mồ hôi của mình làm ảnh hưởng đến viên đá hình trứng chim màu xanh biếc này.

Thật đẹp! Đến cả người ngoài nghề như Quý Trạch An cũng không nhịn được cảm thán.

Đến lúc viên đá lộ ra, như thể phát sáng lên, cứ như là……….

“Một trăm hai mươi triệu!” Đúng lúc đám người xung quanh muốn lừa Quý Trạch An về giá của viên phỉ thúy này, đột nhiên có một âm thanh áp đảo tất cả. Mọi người im lặng nhìn về phía đó. Quý Trạch An tất nhiên cũng như vậy, nhìn người mặc trường bào màu xanh-quần áo thời dân quốc lạnh lùng nghiêm nghị đi đến, ánh mắt Quý Trạch An cũng sáng lên.

Ốc tiên sinh người mà hình như đưa cơm cho cậu hôm nay cũng đến chỗ đổ thạch của diễn viên quần chúng?

___Hết chương 06___

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK