_______
9.
Sau khi Tần Diệp xuất chinh, mùa đông lạnh giá cũng sắp tới. Còn Cao Trường Phong, gần đây con đường quan lộ của của hắn rất thuận lợi, nguyên nhân không gì khác, chính là hắn đã liên lạc được với hầu như toàn bộ dư đảng còn sót lại của Thuỵ quốc.
Ngoài ra, hắn còn nghĩ đến một diệu kế, nếu như Tần Diệp chỉ quan tâm đến muội muội hắn như vậy, chi bằng nhân cơ hội hắn xuất chinh này gây ra mâu thuẫn giữa Dung Trạch và Tần Nhàn, tốt nhất là có thể làm cho hắn giết Tần Nhàn, như vậy khi Tần Diệp quay lại nhất định sẽ đối đầu với Dung Trạch, còn chúng ta có thể làm ngư ông đắc lợi.
“Chỉ là, Cao Nhược Vân,” Hắn lại bắt đầu ấp úng không muốn nói, “Muội không tiếc Dung Trạch chứ?”
Ta không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ngươi có cảm thấy mình sẽ trở thành một hoàng đế tốt không?”
Những lời ngày hôm đó Tần Diệp nói luôn luẩn quẩn trong đầu ta, mặc dù trên thực tế có tồn tại tâm tư riêng của hắn nhưng một phần trong đó, hắn nói không sai.
Nếu như quân vương vô đạo, vậy giang sơn mang họ gì, liệu có còn quan trọng không?
Dung Trạch là một hoàng đế tốt, đó là chuyện mà ai ai cũng thấy. Hoàng thất Thuỵ quốc mục rữa, đó là điều cả thiên hạ đều hay. Còn kế hoạch của ta và Cao Trường Phong, rốt cuộc là gì điều gì?
Ta hi vọng thiên hạ thái bình thịnh thế, ý nghĩ này khi còn ở Thuỵ quốc ta đã nghĩ rồi. Ta thầm chí còn có lần vô thức nói với Dung Trạch, rằng ta hi vọng ít nhất mỗi người trên thế gian này đều có thể sống vui vẻ hơn ta. Và đến hiện tại, hắn dường như đã sắp giúp ta làm được điều đó.
Cao Trường Phong lại hỏi ta: “Muội có chắc là muội đang phiền não về chuyện này không?”
“Không thì sao?”
“Ta cảm thấy muội đã không nỡ ra tay giết hắn nữa rồi, nhưng ta thì có thể. Huyết hải thâm thù, không đội trời chung.”
Ta đã quên, Cao Trường Phong dựa vào thù hận mà sống tiếp. Hắn bề ngoài tuy không bình thường nhưng đối với chuyện này lại vô cùng nghiêm túc.
Nhưng ta vẫn nghĩ không thông rằng mình đang phiền não chuyện gì. Ta hoảng hối khi Dung Trạch cảm thấy ta có gì đó không đúng lắm, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt ta: “Đang nghĩ gì thế? Lại đang nghĩ làm sao mới có thể giết ta hả?”
Ta định thần lại, không khách khí mà trách móc hắn: “Dung Nô, tại sao không cho ta danh phận?”
Đây là lần đầu tiên ta gọi tên hắn sau khi hai chúng ta gặp lại.
Hắn hiển nhiên cũng thấy kinh ngạc, liền ngây ra một lúc sau đó mới cười nói:
“Nàng muốn nghe ta nói thật hay nói dối?”
Ta tức giận cào lưng hắn, hắn nhéo eo ta, trìu mến vuốt v3 khuôn mặt ta: “Những danh phận đó đều là giả, nàng không cần. Nàng cứ làm công chúa của nàng đi là được.”
Lúc trước ta luôn cảm thấy những lời đó có lẽ là đang châm chọc ta, bây giờ nghe lại thấy trong đó có một hàm ý khác.
Ban ngày, Tần Nhàn lại đến tìm ta, đại khái là ý muốn ta có thể đừng suốt ngày quấn lấy Dung Trạch nữa, để hắn quay lại làm một hoàng đế như bình thường. Ta nói rõ ràng là Dung Trạch quấn lấy ta, nàng ta lại cười nhạt nói:
“Nếu ngươi thật sự không muốn, bệ hạ làm sao có thể chạm vào ngươi. Cao Nhược Vân, ngươi bớt ở đây mà lập trinh tiết bài phường đi.”
Từ khi Tần Diệp chấp nhận ban hôn đó, Tần Nhàn không còn giả bộ ôn nhu đức hạnh nữa, ngày càng bày ra dáng vẻ quyến rũ của Dao mỹ nhân ngày đó.
Nhưng những gì nàng ta nói, hình như cũng không phải không đúng.
“Hôm nay nàng đã phân tâm nhiều rồi.”
Dung Trạch cảm thấy bất mãn, liền xoay người ta lại cắn vào gáy ta, dùng cảm giác đau đớn để ta định thần lại.
Nhưng hôm nay hắn rất dịu dàng, hơn mọi khi rất nhiều.
Những vết thương trên da từ hôm trước, nay vẫn còn nhìn thấy được.
Đầu óc ta càng ngày càng rồi bời.
Đặc biệt là sau khi xong chuyện, Dung Trạch tặng ta một bộ y phục, một chiếc long bào được may theo kích cỡ của ta.
“Ta vẫn luôn không biết nàng thích gì, nhưng có lẽ nàng sẽ thích cái này.” Hắn khoác áo lên cho ta, rồi trìu mến đặt một nụ hôn lên trán ta: “Sinh thần vui vẻ.”
Sinh thần của ta?
Hoá ra hôm nay là sinh thần của ta, cho nên hắn mới dịu dàng như vậy, dịu dàng tới mức không giống hắn chút nào.
Long bào choàng lên người, như đốt cháy từng tấc da trên người ta, giống như con dế năm đó đốt cháy lòng bàn tay ta.
Ta ôm lấy eo hắn, nhẹ nhàng nói: “Dung Trạch, chúng ta làm lại lần nữa nhé, giống như lần đầu tiên đó.”
Lần đầu tiên, ta và hắn giống như hai con dã thú lao vào nhau đấu đá, cắn xé đến mức rỉ máu, phải dùng cảm giác đau đớn để nhắc nhở bản thân rằng mình vẫn còn sống, vẫn còn có cảm giác. Ta chỉ có thể nhìn thấy hận thù đối với hắn, không chút nghi hoặc, không chút lúng túng, chỉ đơn thuần có mối hận thù vô tận.
Ta không nên nhớ lại, lúc ta bị người người xa lánh, coi như rắn rết, chỉ có hắn ở cạnh ta, lúc bị nhốt trong nhà kho, chỉ có hắn cứu ta ra. Hắn luôn đứng ở đó, sẵn sàng đưa tay về phía ta.
Dung Trạch hỏi ta, ta đã từng nghĩ qua vì sao chưa?
Ta không dám nghĩ tiếp nữa.
Cuối cùng ta chỉ dám nói với Cao Trường Phong: “Hãy giữ lại cho hắn một mạng.”
Hắn nhìn ta chằm chằm một lúc lâu mới gật đầu nói: “Được. Ta nợ muội nhiều như vậy, vì muội ta sẽ giữ cho hắn một mạng.”
Hắn bắt chước nét chữ của Tần Nhàn gửi cho Tần Diệp vài bức thư, nội dung đại khái là Dung Trạch đối xử với nàng ta rất tệ, nàng ta sống rất khổ sở. Nội dung bức thư có phần khoa trương, nhưng đúng là Dung Trạch đã đối xử lạnh nhạt với nàng ấy. Theo thông tin nhận được thì Tần Diệp sau khi nhận được thư sắc mặt trở nên u ám hơn bao giờ hết, khi giao tranh với Đột Quyết lại càng hung hãn hơn.
Nhưng hàng vạn lần cũng không ngờ được, một trong những phong thư đó bị người ở cung của Tần Nhàn chặn lại.
m mưu bị bại lộ.
Ngày Cao Trường Phong bị bắt đi, Tần Nhàn cao ngạo chạy tới chỗ ta, “Ta sớm đã nhìn ra tên thái giám này của ngươi có gì không đúng rồi, Cao Nhược Vân, ngươi bao che tàn dư triều trước, bụng dạ khó lường, cứ ở đó chờ chết đi.”
Ta còn chưa lên tiếng, Triệu Minh Minh ở đâu xuất hiện [email protected] tình hình càng thêm loạn: “Tuy vậy nhưng mà, nương nương, công chúa nàng ấy cũng là người của triều trước. Hơn nữa người xem, bệ hạ giận dữ như vậy, cũng không nỡ làm gì nàng ấy, nương nương người sao lại sốt sắng hơn bệ hạ thế?”
Có thể là Tần Nhàn không ngờ tới Triệu Minh Minh lại như vậy, nàng ta bị chặn họng không nói được gì, oán hận nhìn ta một lượt rồi mới xoay người rời đi.
Ai đó lại tiến lại gần ta, thận trọng nói:
“Ngươi đừng quá buồn nhé.”
Ta vẫn hỏi một lần nữa: “Triệu Minh Minh, ta và ngươi thân quen sao?”
“Này, con người ngươi sao có thể bộc trực như vậy chứ. Ta đều đã thấy hết rồi, khi tên thái giám kia bị đưa đi, vẻ mặt của ngươi buồn biết bao. Ta cũng không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng ngươi có thể yên tâm, bệ hạ sẽ không làm gì ngươi đâu, dù sao thì ánh mắt của người nhìn ngươi là một thứ gì đó.. Này… Đừng đi chứ.”
Ta muốn tuyên bố Triệu Minh Minh là khắc tinh của ta, nàng ấy như đang dồn hết tình mẫu tử và tốt vô bờ của mình lên người ta vậy.
Nhưng ta căn bản không cần sự đồng cảm của nàng ấy.
Ta cảm thấy dường như ta đã hiểu rồi, mọi thứ đều đã rõ ràng.
Tại sao Cao Trường Phong được phái đến cung của ta, tại sao Tần Nhàn lại đến kiếm chuyện với ta, tại sao Dung Trạch nhìn thấy Cao Trường Phong mấy lần đều không mảy may nghi ngờ, tại sao ngày Cao Trường Phong bị hành thích lại không nhìn thấy truy binh và tại sao Dung Trạch lại đột nhiên hỏi tên mụ của ta.
Rất nhiều câu hỏi tại sao, trước nay ta chưa từng nghĩ kĩ, hiện giờ thì đã hiểu ra.
Dung Trạch sớm đã nhận ra lớp nguỵ trang của Cao Trường Phong, đặc biệt thả cho hắn tới chỗ ta, từ đó dẫn dụ hết loạn đảng của Thuỵ quốc ra, hốt trọn một mẻ.
Tần Nhàn vừa hay trở thành con dao của Dung Trạch.
Còn ta thì như một kẻ ngốc, còn ở đó suy tư rốt cuộc tình cảm dành cho Dung Trạch là như thế nào, còn động lòng trắc ẩn với hắn.
Ta từng nói Cao Trường Phong ngu xuẩn, nhưng thật ra ta mới là ngu xuẩn.
Thật là nực cười.
Ngày Cao Trường Xuân bị bắt, Dung Trạch không hề xuất hiện. Và năm ngày sau đó, hắn cũng không hề xuất hiện.
Ta cũng không đi tìm hắn.
Hai chúng ta đều ngầm hiểu là sẽ không gặp lại nhau nữa.
Trận tuyết đầu tiên, Dung Trạch lại đến tìm ta.
Hắn khoác áo choàng đen, dẫm trên tuyết trắng đi tới, tới cửa liền dừng lại, đứng cách ta vài bước chân rồi gọi ta: “Sắt Sắt.”
Ta cũng không hiểu tại sao, mùa đông lạnh như thế mà ngày ngày vẫn đứng ở cửa đợi, nhưng lại không muốn chủ động đi tìm hắn. Đợi đến khi hắn đến tìm ta rồi, dù một bước ta cũng không muốn bước tới, ngang bướng đứng dưới mái hiên hứng từng đợt gió mùa đông lạnh thấu xương.
Ta rất muốn hỏi hắn, có phải hắn đã sớm biết mọi chuyện rồi, có phải hắn ngày ngày tới chỗ của ta chỉ là để giám sát Cao Trường Phong, có phải hắn cũng đang lợi dụng ta, có phải mỗi hành động của hắn lúc trước đều là vì ngày hôm nay?
Ta có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi hắn, nhưng cuối cùng lại cao ngạo ngẩng đầu cười với hắn: “Bệ hạ sao không bắt ta đi?”
Những bông tuyết trắng đọng trên hàng mi của hắn, chớp mắt đã tan ra: “Nàng biết ta không thể ra tay với nàng.”
“Ha ha, thật vậy sao? Lẽ nào đối với bệ hạ, ta còn có giá trị lợi dụng, cho nên bệ hạ mới giữ cho ta một mạng?” Ta cười lớn, gió lạnh thổi tới, bất ngờ tràn vào cổ họng khiến ta kho rũ rượi.
Hắn tiến đến vài bước chắn gió cho ta, định giơ tay lên nhưng lại hạ xuống: “Năm đó, hắn hại nàng thảm như thế, ta không hiểu nàng đang buồn vì điều gì.”
Ta vẫn còn cảm thấy lạnh, đưa tay lên áo choàng của hắn, nhẹ nhàng nói: “Ta muốn gặp hắn.”
Trong lời nói của hắn không thể che dấu sự bi ai, “Cao Nhược Vân, ta rõ ràng đang báo thù cho nàng.”
Ta không tiếp lời, chỉ lặp lại lời vừa nãy: “Ta muốn gặp hắn.”
Trong thiên lao, Cao Trường Phong bị trói trên giá gỗ, nửa thân trên không mảnh vải che thân, bị đánh đến mức máu thịt lẫn lộn. Càng đáng sợ hơn là nửa thân dưới của hắn.
Hắn đã thực sự trở thành một thái giám.
Vậy mà vào nửa tháng trước, hắn còn nói với ta hắn rất xin lỗi, hắn muốn học cách để làm một ca ca tốt.
Bầu không khí ngột ngạt trong thiên lao hoà lẫn mùi máu tanh và mùi thịt thối rữa làm ta suýt chút nữa thì nôn hết ruột gan ra ngoài, Dung Trạch muốn đỡ ta nhưng ta đã một tay đẩy hắn ra: “Tránh xa ta một chút.”
“Ta đã nói trước là nàng không nên nhìn rồi.” Hắn vẫn cứ dán chặt lấy ta như kẹo kéo, đẩy không ra.
Ta quay lưng lại, “Dung Trạch, là ngươi làm ta buồn nôn.”
Cuối cùng hắn cũng hờn dỗi: “Nàng đã quên hết lúc trước hắn đối xử với nàng như nào rồi sao? Lúc nàng từ nhà kho đi ra không phải nói với ta rằng muốn giết hắn sao? Còn bao nhiêu lần nữa, lúc nàng đánh ta không phải là nguyền rủa tên hắn sao?”
Ta không lên tiếng, hắn liền lật vai ta lại, nắm lấy cằm ta giận dữ nói: “Ta rõ ràng là đang giúp nàng, nàng nhìn đi! Tại sao nàng vẫn không nhìn thấy ta vì nàng mà làm những gì? Sắt Sắt, ta và nàng mới là quan hệ thân thiết, ta mới là người ngày đó đến cứu nàng, rốt cuộc đến khi nào nàng mới hiểu?”
“Ta cứu nàng ra khỏi hoàng cung ăn thịt người đó, giúp nàng báo thù những người đã ức hiếp nàng. Cao Trường Phong chỉ cho nàng chút ấm áp ngắn ngủi trong vài ngày, nàng liền tha thứ cho hắn sao? Vậy ta là cái gì? Ta vì nàng, từng bước từng bước leo lên địa vị này, nàng lại không cam lòng thừa nhận nàng yêu ta. Sắt Sắt, ta là đến cứu nàng, ta là tới để yêu nàng, rốt cuộc đến bao giờ nàng mới có thể hiểu?”
Những lời mà hắn nói thật vĩ đại.
Vào ngày đại hôn của ta, hắn giết sạch gia tộc của ta, diệt quốc của ta, sau đó nói rằng hắn đến cứu ta. Ta ngược lại lại trở thành kẻ không biết tốt xấu, vong ân bội nghĩa. Có phải thật ra ta nên dốc hết tâm sức vì hắn, hắn sẽ cảm kích đến rơi nước mắt.
Bụng dưới truyền đến một cơn đau quặn thắt, ta cố đè nén xuống mùi máu tanh trong cổ họng, cố gắng hết sức mới có thể nhếch mép cười nhạt: “Bớt tự mình đa tình lại, ta lúc nào muốn ngươi đến cứu ta?”
“Tình yêu của ngươi, ta vốn dĩ không hề quan tâm.”
Cuối cùng, ta chỉ nhìn thấy vẻ mặt đầy hoảng hốt của hắn ta.
- Còn nữa -