Tất cả mọi người có chút mong đợi nhìn Ân Á Minh, nếu như Ân Á Minh có thể ra mặt vì Quý Tử Nhàn, chuyện kia sẽ thuận lợi rất nhiều, có lẽ di chúc là thật, nhưng nếu như có Ân Á Minh - đại thiếu gia nhà họ Ân can thiệp, chuyện gì cũng có thể chuyển tốt, Vu Kiều sẽ không thành vấn đề.
Ân Á Minh không thích cảm giác bị lợi dụng này, ngày trước trợ giúp Quý Tử Nhàn ở nước Mỹ còn cảm thấy cô bé này có chút đáng thương, hiện tại chỉ cảm thấy phiền chán, anh không phải thằng ngốc, tùy tiện làm vũ khí sử dụng cho người ta, lúc trước anh giúp một tay đã là nể mặt ông cụ Quý gia có ân với nhà mình rồi, muốn anh nói, ân tình nợ sớm đã trả sạch, công ty Qúy gia thành lập còn có sự đóng góp của nhà anh, giờ chỉ là nhớ tới tình cũ, thật đúng là được voi đòi tiên mà.
Anh chìm trong sân chơi buôn bán rất sớm, tâm sớm đã lạnh, trên thương trường ngươi lừa ta gạt, quá mức ngây thơ cũng bị người lừa gạt, anh sẽ không làm Quý Huy thứ hai.
Anh khác ông nội và cha, trong buôn bán chưa bao giờ nói đến giao tình, đều là một đổi một, tất cả xuất phát từ lợi ích.
Hiện tại anh đối mặt Quý Tử Nhàn cũng là như vậy, anh có thể tiện tay trợ giúp, nhưng cũng không nhiều lợi ích, anh không muốn làm vũ khí cho người sử dụng, anh không có nghĩa vụ cũng không muốn.
Anh từ từ đẩy Quý Tử Nhàn ra, nhìn như rất nhẹ, nhưng mà vô cùng kiên quyết, Quý Tử Nhàn kinh ngạc, cô cho rằng Ân Á Minh sẽ ôm cô an ủi cô , cô ngẩng đầu, thấy lông mày Ân Á Minh hơi hơi nhíu lại, những người khác có thể thấy không rõ, nhưng cô dám xác định, cô thật sự thấy vẻ không kiên nhẫn trong mắt Ân Á Minh, mặc dù chỉ là trong nháy mắt, không nhìn kỹ căn bản không chú ý đến.
Vì sao? Cô không có lý do bị chán ghét, cô đáng thương như vậy, bất lực như vậy, điềm đạm đáng yêu như vậy, sao Ân Á Minh lại có phản ứng không đáng có như thế này.
Quý Tử Nhàn không thích loại cảm giác này, cô vô cùng không thích chuyện mình không có cảm giác khống chế được, theo lời mọi người, cô có cảm giác không ai địch lại mình, không có người không thích cô, trừ con hồ ly tinh Vu Kiều này.
Nhưng Vu Kiều là phụ nữ, Ân Á Minh là đàn ông, đàn ông, chỉ cần Quý Tử Nhàn cô muốn, cơ hồ không thể chạy ra khỏi lòng bàn tay cô , ít nhất chắc chắn sẽ không chán ghét cô.
Có lẽ mình nhìn lầm? Sao lại có người sẽ chán ghét cô được, kể cả những thân thích thèm tài sản của cha cô, đến chia một chén súp cũng không ghét cô.
Ân Á Minh đẩy Quý Tử Nhàn ta sau đó nhìn lướt qua mọi người, bình tĩnh mở miệng nói: "Cha mẹ tôi bởi vì thân thể không tốt lắm, cho nên hôm nay tôi thay mặt họ tới tham dự tang lễ, tôi cảm thấy hết sức đau buồn cho bác Quý, cũng không nghĩ tới hôm nay còn nhiều chuyện xảy ra như vậy."
"Tôi là người ngoài, hơn nữa hàng năm ở nước ngoài, gần đây mới trở lại, cũng không hiểu lắm về tài sản bác Quý, cho nên không đánh giá được gì, song nếu Tử Nhàn quả thật cần tôi hỗ trợ." Anh nhìn thoáng qua Quý Tử Nhàn bên cạnh, "Tôi đương nhiên cũng sẽ hết sức hỗ trợ, tôi sẽ thông báo cho luật sư để phân biệt di chúc thật giả, nếu như cô Vu đây không phản đối." Ân Á Minh trưng cầu ý kiến Vu Kiều.
Anh là người ngoài, theo lý không có lý do can thiệp, nếu Vu Kiều không đồng ý anh cũng không có biện pháp, nhưng Quý Tử Nhàn để mắt tới anh, nhiều người trông ngóng anh như vậy, nếu anh không làm gì chẳng phải là chọc người dèm pha, nói xấu Ân gia, vậy thì khó nghe .
Vì vậy anh dứt khoát nói rõ, không phải Quý Tử Nhàn muốn tôi hỗ trợ sao, tôi đã giúp tốt lắm, tất cả giải quyết rõ ràng, nếu di chúc là giả thì mình đã cho cô một đại ân, nếu như là thật, cũng không trách được anh, anh là người ngoài mà thôi.
Nếu như muốn anh ra mặt bao che vô điều kiện, anh không đần độn, làm không được, tất cả đều giao cho nhân viên chuyên nghiệp đi tra khảo giám định tốt lắm, kỳ thật ở đây rất nhiều người cũng có thể làm vậy, nhưng bọn họ đều ôm mong đợi không thực tế, chờ anh Ân Á Minh ra mặt cho Quý Tử Nhàn đáng thương.
"Tôi đương nhiên không phản đối, xin cứ tự nhiên." Vu Kiều không phải là người đàn bà chanh chua cố tình gây sự, người ta nói rất lịch sự, cô đương nhiên cũng sẽ đáp lại thật tốt, đây mới là thái độ đáng có của con người chứ, giống Quý Xán không khác nói với quỷ! Cô không ngờ bạn trai Quý Tử Nhàn còn có thể thông tình đạt lý như vậy, nhưng cũng khó nói, không chừng tâm cơ giấu trong bụng, ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo trên thế giới này không ít đâu.
Giám định gì gì đó thoải mái, dù sao cô không thẹn với lương tâm, tra thì tra, kết quả cuối cùng cũng đánh vào mặt mấy người kia, vì sao cô không làm.
Mọi người ở đây đều rất bất ngờ với thái độ của Ân Á Minh, đại thiếu gia nhà họ Ân không phải là bạn trai Tử Nhàn à, sao lúc này có thể nói những lời này, chẳng lẽ không ra mặt thay Tử Nhàn! Thái độ việc này không liên quan đến mình là thế nào, thật không tưởng tượng nổi!
Quý Xán chính là kiểu người không giấu được tâm sự, cô ta lại nói chuyện cay nghiệt, lời chưa suy nghĩ đã nói ra.
"Á Minh, cậu thế này là không đúng, Tử Nhàn chịu ủy khuất lớn như vậy, cha ruột bị hại chết, tài sản cũng bị cướp đi, hiện tại phòng này cũng không phải là của nó, có nhà không thể về, chúng tôi nhìn đều đau lòng muốn chết, cậu là bạn trai cô ấy không cần đòi công đạo thay sao, Tử Nhàn lớn lên dưới mắt chúng tôi, là đứa bé tốt nhất, cậu như vậy chúng tôi đâu thể yên tâm giao nó cho cậu, việc này quá vô lí! Không chịu trách nhiệm, để người đàn bà kia bắt nạt nó!"
Lúc này Quý Tử Nhàn đã hiểu sâu cái gì gọi là đồng đội heo, cô thật muốn che cái mồm đang há của Quý Xán, cái mồm này làm hỏng nhiều chuyện, khiến cô thêm phiền toái!
Quả nhiên Quý Xán vừa nói xong Ân Á Minh liền mặt đen nói: "Cho tới bây giờ tôi cũng không biết khi nào mình có bạn gái!" Anh nhìn Quý Tử Nhàn, thật sự đã xem thường cô gái này!
Mọi người một trận kinh ngạc, Quý Tử Nhàn mặt đỏ muốn rỉ máu, đời này cô chưa mất mặt như vậy lần nào, không ngờ Ân Á Minh sẽ không giữ mặt mũi cho cô như vậy, rõ ràng lúc ở nước Mỹ rất nhiệt tình giúp đỡ cô, hôm nay xảy ra chuyện gì!
"Ha!" Trong đám người phát ra một tiếng cười, tất cả mọi người nhìn sang.
Là Vu Kiều.
Cô thấy mọi người đều nhìn mình thì nén cười nói: "Xin lỗi, tôi không phải cố ý." Vừa rồi Quý Tử Nhàn giày vò cô không ít, cô nể mặt mũi Quý Huy mới nhịn điều có thể nhịn, không ngờ nhanh như vậy đã có người báo thù cho cô, đối với loại người như Quý Tử Nhàn, thế này cũng đủ khó chịu ha?
Song thủ đoạn của Quý Tử Nhàn tương đối khá, làm loại chuyện đó tự nhiên như vậy, làm cho tất cả mọi người cho rằng cô ta và Ân Á Minh là một đôi, nếu như là đàn ông bình thường, chắc chắn sẽ không phủ nhận, có đại mỹ nhân yêu thương nhung nhớ, cần gì phí phạm, ra tay giúp cũng không có gì, còn có thể lộ khí khái đàn ông.
Vu Kiều có ấn tượng tốt với Ân Á Minh, đánh rất hay!
Mặc dù cô biết rõ đối phương không phải trút giận giúp cô, nhưng cô nhìn thật sảng khoái!
Cô cười khiến Quý Tử Nhàn càng thêm khó chịu, mặt càng ngày càng hồng, nhưng dù cho như vậy, Ân Á Minh cũng không có buông tha cô ta.
"Tôi mang theo tâm tình cảm ơn cùng đau khổ tới tham gia tang lễ, không ngờ vì thế mà chịu vũ nhục như vậy!" Lời này anh nói với Quý Xán, đồng thời cũng âm thầm trách cứ Quý Tử Nhàn, bây giờ có thể nói bạn gái, về sau nói không chừng nói hai người bọn họ có hôn ước! "Nếu như thái độ chư vị như thế, vậy tôi nghĩ hôm nay mình không nên đến, chuyện mới vừa, coi như tôi chưa nói gì hết." Còn tra cái rắm! Anh không phải là thánh mẫu! Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên bị người trách mắng, cha mẹ của anh cũng không nói anh như vậy, thật sự là đã gặp quỷ !
"Các người tiếp tục đi, tôi không quấy rầy, thất lễ, cô Vu." Anh cáo từ chủ nhân cái phòng này, sau đó rời đi trong lúc mọi người trợn mắt há mồm.
Vu Kiều tỏ vẻ xin cứ tự nhiên, cả ngày hôm nay, giờ là lúc thư thái nhất! Buổi tối nhất định có thể ăn ba bát cơm!