Tại quán ăn nhanh của Bàn Tử, thời gian cao điểm đã qua. Bàn Tử rút cuộc cũng có thời gian rãnh rỗi mà ăn chút gì đó, anh đã nấu cho bọn họ một vài món ăn gia đình. Hà Nhiễm nói cô không ăn cay được, Bàn Tử liền làm giúp cô vài món thanh đạm.
Vài món ăn được mang ra từ bếp, xếp thành vòng tròn trên bàn.
Ba người bọn họ ngồi xuống bàn, Bàn Tử đầu tiên gắp một miếng cá hương sốt cà chua cho Hà Nhiễm nếm thử, hỏi cô mùi vị thế nào.
Hà Nhiễm gật gật đầu, hết sức khen ngợi: "Đầu bếp giỏi."
Bàn Tử phẩy phẩy tay cười nói: "Khà khà, không dám nhận, không dám nhận. Tiêu ca của chúng tôi mới là đầu bếp đại tài, nếu có thời gian cứ kêu cậu ta nấu một bữa cho em xem."
Họ đồng thời nhìn về phía Tiêu Hàn, người kia có lẽ vẫn chưa nhận ra chủ đề nói chuyện đã chuyển lên người mình, qua hai giây mới gật đầu nói: "Ừm."
"......"
Anh có lẽ vốn dĩ vẫn luôn ít nói như vậy, trên bàn cơm luôn là Bàn Tử làm náo nhiệt bầu không khí. Đầu tiên anh ta hỏi Hà Nhiễm bao nhiêu tuổi rồi sau đó lại hỏi cô là người ở đâu.
Hà Nhiễm mặt không biến sắc nói: "Em 23 tuổi, người An Huy."
Bàn Tử vui vẻ phụ họa: "An Huy rất tốt, Hoàng Sơn ở đó rất đẹp."
Hà Nhiễm mỉm cười hỏi: "Còn các anh?"
Bàn Tử nói: "Anh 27 tuổi, người Hà Bắc." Lại chỉ chỉ Tiêu Hàn: "Lão Tiêu 28 tuổi, người Trùng Khánh."
Tiêu Hàn sửa lại: "Tôi 32 tuổi, sắp 33 rồi."
Bàn Tử gãi gãi đầu, ngây ngô cười: "Thứ lỗi, thứ lỗi, xem cái đầu óc của tôi này. Hai chúng ta quen nhau lúc cậu 28 tuổi, đúng đúng bây giờ cậu cũng 32 tuổi rồi."
Hà Nhiễm có chút bất ngờ: "Hai anh nhìn thế nào cũng chỉ cỡ cỡ tuổi nhau."
Bàn Tử khóc không ra nước mắt: "Em gái à, em là đang khen Tiêu Hàn hay là đang chê anh vậy?"
Vẻ mặt của anh ta quá mức buồn cười, Hà Nhiễm không nhịn được mà cười lên.
Cô đang cười rất vui vẻ, thì thấy Tiêu Hàn nhìn cô chằm chằm, cô liền thu lại ý cười.
Cuộc trò chuyện kết thúc, cũng đã đến lúc dùng cơm. Bàn Tử lấy trong tủ lạnh ra hai lon bia, anh cùng Tiêu Hàn mỗi người một lon rồi lại hỏi Hà Nhiễm muốn uống gì?
Hà Nhiễm nghĩ nghĩ, hỏi: "Có sữa chua không ạ?"
Bàn Tử gật đầu: "Có chứ."
Tiêu Hàn ăn cơm rất nhanh, sữa chua của Hà Nhiễm mới được đưa tới thì anh đã ăn sạch hai ba chén cơm, rồi đứng dậy nói: "Tôi còn có việc nên đi trước, hai người cứ tiếp tục ăn đi."
Bàn Tử ngăn anh lại: "Này này cô bé vẫn còn chưa ăn xong, người ta đặc biệt vì cậu mà tới. Cậu còn không biết chăm sóc người ta?"
Tiêu Hàn trừng mắt nhìn Bàn Tử, Hà Nhiễm không biết cái đó có được tính là trừng mắt hay không nhưng mà có thể hiểu được ý Tiêu Hàn muốn nói là: "Cậu lại đang nói linh tinh gì đấy?"
Bàn Tử không phục nói: "Tôi nói cái gì mà linh tinh, Hà Nhiễm từ sáng sớm đã tới chỗ tôi hỏi về lịch sử tình trường của cậu rồi đấy."
Tiêu Hàn sau khi nghe xong cũng không phản ứng gì, chỉ nâng mắt thản nhiên nhìn Hà Nhiễm một cái.
Hà Nhiễm bất động thanh sắc nhìn chằm chằm vào chai sữa chua trong tay. Cô nên cảm thấy may mắn vì mình có một khuôn mặt than, không hiện ra vui buồn, nếu không thì lúc này mặt cô đã đỏ hết rồi.
Cô không tự chủ mà cắn chặt ống hút trong miệng. Hút một vài ngụm là đã uống hết sữa chua trong chai, sau đó tiện tay để sang một bên.
Một bàn tay đàn ông hơi thô ráp do làm nhiều việc nặng, tiến vào trong tầm mắt của cô. Bàn tay ấy cầm lấy chai sữa chua Hà Nhiễm vừa uống xong, động tác lưu loát mà gỡ lớp giấy dán trên thân chai xuống rồi đưa tới trước mặt cô: "Đừng lãng phí."
Ngữ khí của anh rất tùy ý nhưng lại làm cho người khác cảm thấy đây là một chuyện rất có đạo lý.
Hà Nhiễm ngoan ngoãn nhận lấy lớp giấy nhãn từ anh, lại hút hết sữa còn sót lại trong chai rồi nói: "Vâng, sau này em sẽ chú ý."
Cuối cùng Tiêu Hàn vẫn đi trước, Bàn Tử còn muốn ngăn anh lại nhưng Hà Nhiễm không cho. Cô đến để cảm ơn anh chứ không phải đến quấy rầy anh làm việc.
Ăn cơm xong xuôi, Hà Nhiễm mới phát hiện cô đã quên mất chính sự. Cô vẫn chưa trả lại tiền cho Tiêu Hàn.
Bất quá việc này cũng không có gì đáng ngại. Bàn Tử nói Tiêu Hàn cỡ sáu giờ sẽ xong việc. Dù sao cô cũng có rất nhiều thời gian, liền ngồi đây chờ anh vậy.
Hà Nhiễm trước đi đến tiệm tạp hóa đối diện một chuyến, cô muốn đem đôi giày thể thao của mình "chuộc lại".
Đôi giày 20 tệ mang trên chân chất lượng thực sự quá tệ, quãng đường đi từ hồ Trung Tâm về đây không quá xa nhưng đã làm chân cô chóc đi một mảng da. Cô bây giờ đi lại chỉ có thể khập khiễng từng bước mà đi.
Hà Nhiễm đứng trước tiệm tạp hóa vài giây, phát hiện ra chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà đôi giày của cô đã được mua. Không biết là ai đã nhận được món hời lớn như thế.
Cuối cùng cô đành phải mua một hộp băng cá nhân. Tuy nhiên hiệu quả không lớn, vừa đi mấy bước đã bung ra rồi.
Trong thời gian rãnh rỗi, buổi chiều Hà Nhiễm đã dạo hết các cửa tiệm trang sức đặc trưng của thôn Tiểu Châu còn mua được rất nhiều thứ. Chủ của những cửa tiệm này đều là những người tài hoa, xuất chúng. Được tận mắt nhìn thấy những tác phẩm thủ công mỹ nghệ của họ khiến bản thân như được truyền thêm cảm hứng. Cô hối hận tại sao lại không biết đến những chỗ này sớm hơn.
Lúc cô xài hết nửa hộp băng cá nhân thì cũng đã gần sáu giờ.
Hà Nhiễm kết thúc chuyến đi dạo của mình. Cô đi đến trước tiệm cắt tóc, ngồi trên những bậc thang mà nghỉ chân một chút.
Mùa hè trời tối rất trễ, bầu trời vào lúc này nhìn chỉ như ba bốn giờ chiều.
Hà Nhiễm ngồi yên tại chỗ chờ, tiện thể quan sát mọi thứ xung quanh. Cửa tiệm này của Tiêu Hàn mặc dù đồ dùng trong nhà có chút cũ kĩ, nhưng khung cảnh xung quanh lại rất đẹp.
Trước cửa đặt vài chậu cây chắc hẳn là do anh trồng. Anh chăm sóc chúng rất tốt, đã ra hoa kết quả xum xuê, nhìn qua rất vui mắt và thú vị. Những vết lốm đốm do gió và mưa để lại trên hai bức tường gạch xanh, được bao phủ bởi những sợi dây leo uốn lượn. Thậm chí ở những chỗ trống cỏ dại cũng đua nhau mọc lên đầy sức sống.
Tại mảnh vườn xanh um tươi tốt, Hà Nhiễm nhìn thấy một màu xám rất nổi bật.
Đó chính là con mèo mà Tiêu Hàn nuôi. Nó đang nằm duỗi hết tay chân trong chậu hoa phong lan cẩm báo, mắt híp híp lại, dáng vẻ rất mãn nguyện.
Hà Nhiễm nhìn một lát thì ngứa tay.
Cô có thói quen luôn mang theo tập phác thảo và bút vẽ ngay bên người. Quay người lấy chúng từ trong ba lô, bút chì thì đã được gọt từ trước có thể trực tiếp vẽ ra.
Bị tiếng xột xoạt của bút chì trên giấy làm ồn, chú mèo liền tỉnh ngủ rồi liếc nhìn Hà Nhiễm một cái. Nhưng nó lại không hề sợ người lạ chút nào, chỉ lười biếng ngáp một cái rồi cúi đầu tiếp tục ngủ.
Mười lăm phút sau, Hà Nhiễm dừng bút.
Cũng đúng lúc đó, giọng nói của một người đàn ông truyền đến: "Em vẽ đẹp đấy."
Hà Nhiễm giật mình.
Cô bình thường thần kinh phản xạ rất tốt, ví dụ như những lúc giáo viên chủ nhiệm đi kiểm tra lớp học qua cửa sổ thì cô luôn là người biết đầu tiên, nhưng những lúc chuyên tâm vẽ tranh đã trở thành ngoại lệ.
Cô không hề biết Tiêu Hàn đã đứng đây từ lúc nào.
Cô quay đầu lại, nhìn người đàn ông cao cao trước mặt.
Đang lúc muốn hỏi anh về từ bao giờ, thì người đàn ông đã hỏi cô trước: "Em là học sinh của lớp học vẽ đằng kia?"
Hà Nhiễm cân nhắc vài giây rồi đáp lại: "Em là giáo viên."
Sinh viên mỹ thuật cuối tuần nhận dạy thêm cũng không có gì là kì lạ, Tiêu Hàn hiểu ý gật đầu rồi cũng không hỏi thêm nhiều.
Anh cầm hai túi thức ăn trong tay, vừa lấy chìa khóa mở cửa vừa hỏi: "Em đến đây tìm tôi?"
"Vâng."
"Có chuyện gì?"
Hà Nhiễm từ trong ví tiền lấy ra một tờ 100 tệ, đưa cho anh: "Trưa nay quên trả cho anh."
Tiêu Hàn nhìn một cái, nói: "Không cần, trưa nay em đã mời tôi ăn cơm rồi."
"Trưa nay Bàn Tử kiên quyết không cho em trả tiền, vì thế cái đó không tính."
Nghe cô nói như vậy Tiêu Hàn cũng không từ chối nữa, tùy tiện nhận lại tiền bỏ vào túi quần.
Tiêu Hàn vào nhà thì đặt đồ ăn lên bàn, sau đó anh ngồi xổm xuống, vẫy vẫy tay về hướng sau lưng Hà Nhiễm: "Táo Táo."
Con mèo hoa kia duỗi lưng một cái rồi đứng lên, nhảy ra khỏi bồn hoa, nhón chân chậm chạp đi về phía anh.
Tiêu Hàn ôm nó vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu. Con mèo bởi vì động tác của anh mà tỏ ra rất thoải mái.
Hà Nhiễm từ nhỏ đã không quá thích những con vật có lông, vì thế khi nhìn thấy khung cảnh trước mắt cũng không có quá nhiều cảm xúc đặc biệt.
Tiêu Hàn trêu chọc chú mèo một lát thì ngẩng đầu lên, thấy Hà Nhiễm vẫn còn đứng đó nên bèn hỏi: "Vẫn còn chuyện gì sao?"
Hà Nhiễm hỏi: "Tiệm cắt tóc của anh bây giờ đã đóng cửa chưa?"
"Vẫn chưa, thì sao?"
Hà Nhiễm nói: "Em muốn gội đầu."
Hai phút sau, hai người đi vào căn phòng có ánh sáng lờ mờ kế bên.
Tiêu Hàn đi bật một cái đèn nhỏ, còn Hà Nhiễm thì tự nhiên đi tới nằm lên giường gội đầu, ôm ba lô vào trong ngực.
Lần này Hà Nhiễm thật sự có thể cảm nhận được rõ ràng cảm giác khác biệt giữa tai trái và tay phải, sự khác biệt đó nằm ở ngón cái của anh.
Trong đầu Hà Nhiễm lại nhớ tới lời Bàn Tử nói sáng nay: "Nợ tình."
Hà Nhiễm nhắc nhở bản thân không nên suy nghĩ về chuyện này nữa.
Không biết có phải Hà Nhiễm cảm nhận sai hay không nhưng vết chai trong lòng bàn tay của Tiêu Hàn dường như đã dày hơn. Vết chai thô ráp như vỏ một loại hạt nào đó, liên tục chà xát vào dái tai của cô. Người cô đang trong trạng thái cứng nhắc liền run rẩy một chút.
Anh vẫn máy móc hỏi lại những câu hỏi cũ, nhiệt độ nước được chưa, lực đạo thế nào, có chỗ nào còn ngứa không.
Lúc Hà Nhiễm trả lời vẫn không nhịn được mà bật cười nhưng vì âm thanh đó rất nhỏ, nên ngược lại nghe như là đang nức nở. Tiêu Hàn chắc hẳn cũng nghe thấy, nhưng lần này anh không hỏi cô cười cái gì nữa.
Hà Nhiễm nhớ tới Bàn Tử nói anh là người Trùng Khánh. Người Trùng Khánh vẫn không sửa được tật xấu khi nói chuyện lưỡi sẽ hơi bị đơ, vì thế nên đa số đều phát âm không rõ những âm lưỡi, nhưng Tiêu Hàn hoàn toàn không có bị như vậy, không hề nghe ra được anh nói giọng địa phương. Hà Nhiễm đoán rằng anh đã sống ở bên ngoài khá lâu nên giọng nói vô thức cũng đã bị thay đổi.
Sau khi xả nước, Tiêu Hàn quấn tóc Hà Nhiễm vào trong một cái khăn rồi đi ra bên ngoài để sấy khô.
Hà Nhiễm ngồi xuống cái ghế lần trước, Tiêu Hàn đã cắm điện máy sấy xong. Một người phụ nữ đột nhiên đẩy cửa bước vào, Hà Nhiễm liền nghe thấy một giọng Tứ Xuyên rất quen tai: "Tiêu ca, tôi lại đến ăn chực đây."
Hà Nhiễm nhìn vào trong gương vẫn là người phụ nữ lần trước, trang điểm đậm và đeo kính râm. Hà Nhiễm không dừng lại mà nhìn tiếp xuống phần ngực, có thể nhìn ra được hôm nay cô ấy có mặc nội y.
Tiêu Hàn với sự xuất hiện của cô ấy cũng không quá bất ngờ. Tay vẫn không ngừng sấy tóc, nói với cô ấy chờ một chút.
Ngược lại cô ấy lại để ý tới Hà Nhiễm ngồi ngoan ngoãn trên ghế. Đi đến nhìn cô thêm vài lần, như thể phát hiện chuyện gì đó rất kì lạ: "Này, em gái đây nhìn rất quen mắt nha, có phải đã gặp ở đâu rồi phải không?"
Tiêu Hàn nói: "Lần trước có đến đây cắt tóc."
"Ồ ra là thế, rất quan tâm đến việc làm ăn của Tiêu ca nhà chúng ta nha."
Câu này là nói với cô, Hà Nhiễm không mặn không nhạt mà "vâng" một tiếng.
Người phụ nữ cười rất khoa trương, khuôn miệng của cô ấy có chút lớn, thoa son lên trông cực kỳ rạng rỡ, "Thường tới như thế này, có phải là do kỹ thuật của Tiêu ca đặc biệt tốt phải không?"
Hai chữ "kỹ thuật" được nhấn mạnh, làm cho một câu nói bình thường liền trở nên mờ ám.
Tiêu Hàn lườm người phụ nữ, lạnh giọng vứt bỏ nói: "Nói lung tung gì đấy."
Mấy người bạn này của anh, đúng là một người so với một người đều không đứng đắn.
Hà Nhiễm vẫn như cũ mặt không dậy sóng vờ như nghe không hiểu, đây chính là điểm mạnh của cô.
Người phụ nữ ngồi xuống cái ghế kế bên Hà Nhiễm, lấy điện thoại ra chơi. Một lúc sau như chợt nhớ ra một việc chưa kịp khoe khoang: "Tiêu ca! Hôm nay tôi ở tiệp tạp hóa bên ngoài miếu thờ, mua được một đôi Nike chính hiệu chỉ có 20 tệ. Haha, không biết bà thím bán hàng đó lấy từ đâu ra nữa."
Tiêu Hàn từ chối bình luận.
Hà Nhiễm liếc nhẹ về phía đôi giày dưới chân cô ấy, sau đó thu hồi ánh lại mắt như không có việc gì.
Sau khi sấy tóc xong Hà Nhiễm lấy ví ra định trả tiền, nhưng Tiêu Hàn lại nói: "Không cần trả đâu."
Hà Nhiễm không rõ lắm nhìn anh: "Tại sao?"
Tiêu Hàn nói: "Em đem bức tranh kia cho tôi, coi như là đã thanh toán được không?"
Hà Nhiễm nghĩ một lát rồi gật đầu nói: "Được thôi."
Cô lấy quyển vở phác thảo trong giỏ ra, lật tìm bức tranh vừa mới vừa vẽ, cô vô tình lật tới bức chân dung lúc trước. Mặc dù khuôn mặt của anh vẫn chưa được vẽ xong và đương nhiên anh cũng không thể nhận ra được, nhưng cô vẫn nhanh tay lật sang trang khác.
Lật tới trang cuối cùng, cô xé ra một cách gọn gàng rồi đưa cho anh. Tiêu Hàn nhận lấy và nói: "Cảm ơn."
Người phụ nữ vừa chơi điện thoại vừa hối thúc: "Tiêu ca, mau đi nấu cơm đi, tôi đói chết mất."
Tiêu Hàn đáp lại một tiếng: "Ừ."
Hà Nhiễm nhìn thấy cảnh này liền nói: "Em đi trước đây, tạm biệt."
Trong thoáng chốc cô đã nghĩ rằng Tiêu Hàn có lẽ sẽ mời cô ở lại ăn cơm, nhưng anh chỉ lạnh nhạt nói tạm biệt với cô.
Hà Nhiễm đeo balô lên lưng quay người đi khỏi tiệm cắt tóc, cũng không có thất vọng như trong tưởng tượng.