11/05, trời đẹp.
Hôm nay Khanh Khanh lại mất trí nhớ rồi.
Lần này, cô ấy tưởng tượng tôi thành kẻ năm đó hành hạ cô ấy.
Nói đi cũng phải nói lại, lần nào nhân vật anh đây nhận đều không tốt đẹp lắm nhỉ.
Khanh Khanh à, em không thể tưởng tượng anh thành chúa cứu thế của em sao.
Anh đây tủi thân ch.ế.t mất.
……
12/05, trời đẹp.
Đầu thuốc bị dí vào cổ tay cũng đau thật đấy.
Nhưng vừa nghĩ đến những đau khổ mà năm đó em phải chịu, anh lại càng đau lòng hơn.
Khanh Khanh.
Anh không hề lừa em.
Nếu không thể chia nỗi đau khổ của em sang cho anh.
Vậy thì chịu nỗi đau khổ giống như em cũng được.
……
15/05, trời âm u.
Có hơi tức giận.
Cô nhóc này to gan thật đấy, lại dám đổ sữa lên đầu tôi.
…… Mặc dù tôi cũng đã đổ ngược lại rồi.
Bởi vì loại thuốc đó của cô ấy dễ tan trong sữa, nên tôi thường hay cho cô ấy uống sữa.
Nhưng giờ cô ấy cứ khăng khăng không chịu uống.
Không dỗ nổi.
……
18/05, trời đẹp.
Haiz, cảm giác vẫn phải cho uống thuốc.
Giống trạng thái lúc trước, giờ Khanh Khanh bắt đầu tưởng tượng ra người không có thật rồi.
Nhân vật lần này cô ấy tưởng tượng ra, là một người phụ nữ tên Tạ Ý Liễu.
Nhưng mà, đây không phải ID em đặt cho mình trong game kiếm hiệp em chơi hồi cấp 3 à.
Em còn đặt cả cho anh cái tên Tống Hữu Tinh còn gì.
……
Bác sĩ nói, vẫn phải phối hợp diễn kịch với em.
Đ Ư Ợ C.
Anh đây sắp thành ảnh đế luôn rồi.
……
27/05, trời đẹp.
Có phải em tưởng nhét cái gối vào trong áo.
Có nghĩa là mang thai rồi đúng không?
Thật ra anh nhìn thấy hết rồi.
Khanh Khanh.
Đến cả làm mấy chuyện ngốc nghếch mà em cũng đáng yêu như vậy.
……
01/06, trời đẹp.
Hỏng rồi, Khanh Khanh.
Buổi tối em gái tôi đến nhà, Khanh Khanh bắt đầu có gì đó không đúng lắm.
Tôi đoán là do mấy hôm nay không cho cô ấy uống thuốc, cô ấy bắt đầu nghĩ ngợi linh tinh rồi.
Nhưng tôi cũng không ngờ, cô ấy lại lấy con dao trên bàn đâm vào bụng mình.
Cô ấy cứ lẩm bẩm gì đó trong miệng, có lẽ lại tái phát chứng cuồng loạn rồi.
Lúc anh ôm em, còn bị em đâm cho vài nhát nữa.
Lúc đó, em cứ liên tục lắc đầu, còn trợn mắt lên.
Do tình hình cấp bách, nên phải vỗ một cái vào mặt em để em tỉnh táo lại.
Ai ngờ lại bị em nhớ kỹ rồi.
Lần sau anh đây cho em tát lại.
Có được không?
……
04/06, trời đẹp.
Mới tỉnh lại trong bệnh viện, đứt đoạn mất vài hôm viết nhật ký.
Được rồi, anh đây cũng đổ máu nhiều lắm.
Khanh Khanh, mấy nhát dao đó của em đâm cũng đúng chỗ thật.
……
05/06, trời đẹp.
Khanh Khanh không để ý đến tôi nữa.
Không muốn viết nhật ký nữa rồi.
08/06, trời mưa.
Ừm.
Anh chỉ có thể lén đến bên giường nhìn em lúc nửa đêm.
Bởi vì em ghét anh mà.
09/06, trời mưa.
Không sao.
Thứ anh đây không sợ nhất, chính là em ghét anh.
13/06, trời đẹp.
Khanh Khanh chạy rồi, chạy ra ngoài một mình.
Tôi vô cùng tức giận, hình như đã lâu lắm rồi tôi chưa tức nhiều đến thế.
Sau đó, tôi vẫn tìm thấy cô ấy rồi.
Cô ấy cứ lẩm bẩm cái gì, Tống Hữu Tinh.
Được đấy.
Thật sự tưởng tượng ra cả anh luôn rồi.
……
20/06, trời mưa.
Khanh Khanh không thể không uống thuốc nữa.
Nói thật, cho dù thế nào, tôi cũng không giận cô ấy nổi.
Cho dù cô ấy làm ầm ĩ với tôi đến mức nào, tôi cũng không tức giận nổi.
Sau đó tôi lén mua cho Khanh Khanh một căn nhà, ngày nào cô ấy cũng sống trong đó.
Để giám sát cô ấy uống thuốc.
……
25/06, trời mưa.
Hừ, Tống Hữu Tinh cmn phiền thật đấy.
Anh đây còn phải ghen với một kẻ không có thật?
……
01/07, trời mưa.
Sau một tháng nỗ lực không ngừng nghỉ.
Giám sát Khanh Khanh uống thuốc.
Cuối cùng Tống Hữu Tinh đã rời khỏi đầu óc Khanh Khanh rồi.
Khanh Khanh.
Em đừng buồn nữa.
Em có thể quay lại nhìn anh này.
……
06/07, trời đẹp.
Khanh Khanh ngoan hơn rồi.
Ngoan sao?
Tôi không biết nữa.
Cô ấy cứ như vậy, khiến tôi cảm giác mọi thứ vẫn chưa đi theo hướng tốt đẹp.
……
16/07, trời đẹp.
Anh phải làm thế nào, mới có thể khiến em quay lại nhìn anh?
Thôi bỏ đi.
Anh đây lạc quan vô tận.
……
29/07, có tuyết.
Đã đến New Zealand.
Xem ra cô nhóc này cũng rất thích ra ngoài chơi nhỉ?
Khanh Khanh, em có biết không.
Mỗi khi em cười.
Khóe miệng em cong lên.
Anh đây vui muốn c.h.ế.t.
……
02/08, trời đẹp.
Khanh Khanh muốn tìm tinh linh gì đó.
Đừng nói là tinh linh, cho dù là ngôi sao trên trời.
Anh cũng có thể hái xuống cho em.
Em biết không.
Ước muốn của anh là em được vui vẻ.
Em vui vẻ là được.
Những kí ức đó, không nhớ lại thì thôi.
Chúng không quan trọng.
Mãi mãi không quan trọng.
So với việc Khanh Khanh của chúng ta có thể vui vẻ.
……
Nhật ký viết đến đây, thì bỗng nhiên dừng lại.
Tuyết bay đầy ngoài cửa sổ, gió rét rít qua lưới cửa sổ cả đêm.
Đúng rồi, hôm nay là ngày 3 tháng 8.
Anh làm gì có thời gian viết nhật ký chứ.
Anh đang ở trong gió tuyết, có phải không, Thẩm Diên Tri.
Dãy núi phía xa rung chuyển, tôi không phân biệt được cơn gió có thể thổi bay linh hồn người ta đi đó.
Bọn họ nói, ở trên núi cao kia, có tuyết lở.
Bọn họ nói, chúng ta không phải vẫn còn có một nhóm người, đang ở trên ngọn núi đó sao.
Bọn họ nói, mau gọi điện thoại, mau gọi đội cứu hộ đi.
……
Màn tuyết trắng bao trùm khắp núi non, che lấp mất tầm nhìn của con người.
Em bỗng nhớ lại hôm qua, trước khi anh đi, đã xoa đầu em.
Anh nói:
“Đừng như vậy, Khanh Khanh, có vài lời, nói mãi rồi sẽ trở thành sự thật đấy.”
Trong dãy núi tối đen, không thấy một mảng tuyết trắng nào.
Tôi chạy ra khỏi khách sạn, nhưng đường núi xa xôi.
Tuyết rất lớn, vô cùng lớn.
Em quỳ trong tuyết.
Vô số lần.
Khóc gọi tên anh.
24.
“Này, cậu nhớ ra hết rồi à?”
Ngoài phòng bệnh, cô gái ôm cánh tay nhìn tôi.
Thẩm Nhụy Hân trừng mắt nhìn tôi.
“Vậy cậu đã nhớ ra, trước kia tôi là người bạn tốt nhất của cậu chưa?”
“......”
“Hôm đó tôi còn chưa nói gì, cũng chưa làm gì cả, là tự cậu nổi điên lên.”
“Anh tôi vì ngăn cậu lại, còn ăn phải vài nhát dao của cậu.”
“......”
“Cậu và anh tôi sớm đã kết hôn, kết hôn từ 4 năm trước rồi.”
“Haiz, dù sao tôi nói với cậu nhiều như thế, nói không chừng cậu sẽ lại quên đi.”
Cô gái thở dài một hơi, Thẩm Nhụy Hân thật sự khá ghét tôi, tôi biết mà.
Dù sao với tính cách kiêu ngạo như vậy của cô ấy, sao có thể chịu được việc bị người khác hiểu lầm mình chứ.
Tôi đẩy cửa phòng bệnh.
Thẩm Diên Tri vẫn đang hôn mê.
Tôi ngồi bên cạnh anh, cẩn thận miêu tả lại gương mặt của anh.
Từ sống mũi, đến đôi môi.
Màn đêm vẫn luôn yên tĩnh, em gái anh đi rồi, mà mấy hôm nay, tôi vẫn luôn ngồi bên giường chăm anh.
Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi cúi xuống, hôn lên môi anh.
Hôn mãi hôn mãi lại có chút xúc động, sao tôi cảm giác…… như được đáp lại rồi?
Tôi lập tức mở to hai mắt.
Trong màn đêm, đôi mắt đen láy của Thẩm Diên Tri, vừa sâu thẳm lại vừa âm trầm.
“Lại khóc rồi à?”
“Đồ mít ướt.”
Tôi nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh, vừa nhẹ nhàng, lại vừa mang chút đùa giỡn.
Tôi nhớ lại, hồi cấp 3 cũng như vậy, tôi thi không tốt, nên đã khóc bù lu bù loa.
Anh véo nhẹ mặt tôi, nói tôi là đồ mít ướt.
Nghĩ đến đây, tôi càng khóc dữ dội hơn.
Tôi gọi tên anh hết lần này đến lần khác.
“Đây, nghe thấy rồi.”
Trong lời của anh mang ý cười, anh móc lấy ngón tay tôi.
“Thẩm Diên Tri, em sớm đã đứng trong địa ngục rồi.”
“Em không đáng để anh làm nhiều chuyện như vậy, chỉ vì em.”
Đoạn hồi ức không nỡ nhìn lại đó là sự thật, cơ thể tôi đã bị hủy hoại, tôi sớm đã bị bóng tôi bao trùm.
Nhưng anh lại không quan tâm.
“Những kẻ bắt nạt em khi đó, thật ra sớm đã phải nhận quả báo rồi.”
“Chúng vào trong tù không lâu, thì bị kẻ thù nhắm vào.”
“Còn chưa ở trong tù được vài tháng, chúng đều đã c.h.ế.t hết rồi.”
“Lúc chúng c.h.ế.t, cơ thể đã không còn nguyên vẹn nữa.”
“Thế nên, Khanh Khanh à, không sao đâu, em là một cô gái tốt, em sạch sẽ hơn bất cứ ai.”
“Đám người không sạch sẽ đó, chúng đều đã chịu quả báo rồi.”
“Em nói em ở dưới địa ngục, được.”
“Không sao cả, Thẩm Diên Tri có thể đi xuống đó cùng Khanh Khanh.”
“Đi đến đâu cũng được.”
HOÀN CHÍNH VĂN
Xem thêm...