Kể từ buổi chiều hôm ấy, dạ dày tôi bắt đầu âm ỉ. Mới đầu vẫn trong một mức độ có thể chịu đựng được, sau đó dần trở nên dữ dội hơn, cuối cùng đã tới nước không thể không co gập người nằm yên trên giường.
Thực ra, nếu suy nghĩ cặn kẽ, người vẫn luôn chỉ dám ăn thịt bò bít tết chín tám phần như tôi, không có phản ứng gì mới là kì lạ.
Cuối cùng, vào ba tiếng đồng hồ sau đó, tôi cố nện những bước chân phù phiếm xông thẳng vào toa-lét, vừa ôm bồn cầu vừa bắt đầu… nôn.
Thứ hỗn hợp dịch vị đặc mùi axit clohydric và mùi thịt sống tanh tưởi gai mũi trào ngược lên, đúng theo con đường tôi đã cố nuốt chúng xuống trước đó không lâu, quét qua thực quản, tràn qua cuống họng, sau cùng trào ra qua khoang miệng hoặc khoang mũi. Nước mắt sinh lý lẫn vào những thứ nôn ra chảy xuống mặt tôi. Tôi nhìn những thứ xú uế trong bồn cầu, những giọt nước mắt sinh lý ban đầu dần chuyển thành nước mắt cảm xúc.
Tôi đúng là đồ tồi, tôi là một tên lừa đảo. Rõ ràng tôi đã nói muốn thực sự kết hợp thành một thể với anh, kết quả lại —
Làm mất anh rồi. Tôi đã nôn anh ra khỏi dạ dày mình; lấy anh ra khỏi cơ thể mình… tan biến sạch sẽ.
Từ phòng khách, bộ xương đó bước vào, cánh tay chỉ còn thừa mỗi xương trắng cầm lấy khăn mặt, ý đồ lau sạch mặt tôi. Song, thứ xúc cảm từ những đốt xương ngón tay được bao bọc bởi một lớp khăn mặt mỏng manh đó… cũng khiến người ta đau nhói. Tôi cúi đầu, không biết nên nói gì cho phải. Anh vẫn cố chấp lau mặt tôi cho bằng sạch. Sau đó, vỗ nhẹ lên lưng tôi, hẳn là dỗ dành.
Gã đàn ông lúc này thật đúng là chẳng đáng yêu chút nào.
Trong lúc người yêu đang lo nghĩ xem liệu mình có thể béo lên bởi vì nuốt lời hay không, chí ít anh cũng phải vờ như tức giận một chút chứ.
Tôi không hiểu ý anh. Sau cùng, tôi nhìn vào những “anh” trong bồn cầu kia, liền đó dập mạnh nắp bồn cầu xuống, kéo van xối nước. Tiếng nước tác động lên ống xi-phông vang lên, tôi cảm thấy có gì đó đã biến mất, rồi lại không nói rõ được đó là những thứ gì. Có lẽ là những bộ phận khiến anh là một con người bình thường, hoặc linh hồn của một con người bình thường. Tóm lại, một quá khứ nào đó giữa chúng tôi đã bị xối vào cống thoát nước mà e rằng cả một đời này tôi cũng không thể nhặt về được.
Tương lai chưa biết sẽ là một khởi đầu hoàn toàn mới.
Tôi chống tay xuống bồn và rửa mặt, anh vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy tôi từ phía sau, hàm răng đua ra mài cọ vào sau gáy tôi. Có lẽ anh đang hôn tôi. Kể từ khi mọi việc bắt đầu tới giờ, lần đầu tiên anh chàng này chủ động hôn tôi. — Tôi giữ chặt hộp sọ anh. Nhận ra xúc cảm tuyệt diệu dưới tay ấy, tôi chuyển sang vuốt ve anh.
“Em đi nấu ít cháo làm bữa tối… Quả nhiên, vẫn bị đau dạ dày…”
Hai khúc xương cánh tay của anh siết chặt, không nói lời nào — mà cũng chẳng thể nói được.
Tôi nói: “Tại anh cả đấy.”
Hai tay anh lỏng ra, đứng lặng sau lưng tôi như cậu học sinh chờ bị phạt. Từ trong tấm gương trước mặt, tôi có thể trông thấy anh đang cúi gằm xuống thấp dần, sau đó —
“A —!!!”
Tôi hét lên thành tiếng.
Không biết do khúc xương cổ nào đã đứt ra, cả hộp sọ của anh rơi xuống đất.
Khoảnh khắc đó, tôi cảm giác toàn thân mình trở nên lạnh ngắt, hai chân nhũn nhừ tưởng chừng sẽ lập tức ngã nhào xuống đất. Tai tôi ong lên, ngỡ cả thế giới đang dần lìa xa mình.
Đó là một thứ cảm xúc mang tên khủng hoảng, chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi đã lấp đầy linh hồn tôi.
Bộ xương của anh đứng cứng còng ở đó mấy giây rồi ngồi xuống thật chậm, thật chậm. Xương tay anh cầm cái đầu của mình lên và rắc, đã ráp nó lại vào chỗ cũ. Tất thảy hệt như trước khi chuyện ngoài ý muốn đó xảy ra.
“…” Miệng mồm tôi há hốc, nghĩ cả buổi cũng không nói được chữ nào. Cuối cùng chỉ có thể cam chịu quay đi, bỏ vào trong bếp tự nấu cho cái dạ dày đáng thương của mình một bát cháo loãng.
Đúng là tên khốn đáng chết — tuy là, chết hay không chết còn chưa dám chắc, nhưng chí ít tuyệt không phải đang sống.
Lót dạ xong rồi, tôi lại quay về giường cho cái dạ dày còn đang đau âm ỉ của mình được nghỉ ngơi đàng hoàng. Tôi dùng cái chăn mỏng ngày hè bọc kín mít cả người mình, quay mặt vào tường và cuộn tròn người lại. Không một chút buồn ngủ. Nếu hỏi tới nguyên nhân tại sao không hề buồn ngủ thì —
Cái tên khốn đáng chết tôi đã nhắc tới mấy lần trước, hiện đang quỵ gối nằm sấp trên sàn nhà dọc theo mép giường, ánh mắt xuyên qua hốc mắt trũng sâu, trống hoác nhìn tôi lom lom khiến lưng tôi dựng ngược da gà. Cuối cùng, người đầu hàng vẫn là tôi.
Khi bạn trở mình và nhận ra có một bộ xương người đang nhìn bạn chăm chú… Câu nói này vẫn nên dừng ở đây thì hơn. Không cần nói nửa câu sau nữa, bởi vốn chính nó cũng đã là một tình tiết chỉ có thể xuất hiện trong phim kinh dị rồi.
Tôi thở hắt ra một hơi, hỏi anh: “Anh nói xem, bây giờ em có nên hét toáng lên không? Hay là nên cầm gối đập anh thì hơn?”
Hai hàm răng của anh va đập vào nhau phát ra những tiếng cành cạch.
Anh vươn tay, kéo lấy một góc chăn của tôi.
Tôi vuốt lại đầu tóc mình, khẽ dịch người vào phía trong, nhường ra một khoảng trống. Tôi nói: “Lên đây đi. Dù sao giờ anh cũng là bộ xương được tắm rửa sạch sẽ rồi, sẽ không làm bẩn giường đâu.”
Trông bộ xương này dường như vui vẻ hẳn lên, lại nằm ngả xuống vị trí thường ngày của anh. Cảm nhận duy nhất của tôi đêm đó là: Xương cốt của con người, thật là cứng quá.
Ngày mới được đánh thức bằng một chuỗi tiếng chuông cửa vang lên liên hồi.
Trong lúc tôi đang quờ quạng dụi đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ của mình, tiếng vang đó vẫn mãi kêu réo không ngừng nghỉ, thậm chí còn có cả tiếng đập cửa chẳng mấy thân thiện truyền tới.
Phản ứng và hành động của anh lại rất cơ trí và nhanh nhẹn. Mới đó, anh đã bò dậy khỏi giường và trốn vào trong tủ quần áo. Tôi thì xỏ đôi dép lê bước ra cửa trước, vận động não đoán xem rốt cuộc người ở bên kia cánh cửa là ai.
Song, sau khi mở cửa và nhìn rõ người tới, hết thảy đều trở nên vô nghĩa và không còn quan trọng thế nữa.
Buổi sớm giữa hè thi thoảng cũng có chút cảm giác mát mẻ như thế. Hai vị cảnh sát đứng trước cửa nhà tôi mặc bộ cảnh phục gọn gàng thẳng thớm, nói mấy câu gì đó với sắc mặt lạnh tanh.
Đầu óc tôi tỉnh hẳn chỉ sau mấy giây, diễn biến quá mức đột ngột khiến tôi không thể nghe rõ những gì họ nói.
Mãi đến khi một trong số họ không ngừng gọi to tên tôi, tôi mới phản ứng lại, hỏi thăm lại họ.
Họ hỏi tôi, liệu có thể vào nhà uống ly trà được không.
Tôi nói, đương nhiên là được.
Liền đó nghiêng người sang bên, để thoáng lối đi từ cửa đến huyền quan rồi đến phòng khách.
Không ngoài dự đoán của tôi, họ chậm rãi bắt đầu từ những vấn đề linh tinh hỏi cũng được mà không hỏi cũng chẳng sao, cuối cùng dẫn dắt đến người bạn cùng phòng với tôi.
Cả quá trình tôi đã nghĩ rất nhiều. Tôi nghĩ tới mấy phần nội tạng vẫn bị tôi bỏ trong ngăn đá của anh, tôi nghĩ tới trong cống thoát nước nhất định vẫn còn rất rất nhiều những ** của anh, tôi nghĩ tới cây kéo tỉa lông mày vẫn còn dính vết máu chưa rửa sạch của anh…
Tới nỗi, lúc trả lời những câu hỏi của họ, lúc bịa ra lời khai hoang đường ngu ngốc là chưa từng nghe được gì đó, tôi đã lơ đễnh và hững hờ đến thế.
Tôi dám khẳng định mình đã bị nghi ngờ. Tôi cũng thầm may mắn vì hai tay cảnh sát này chỉ đơn thuần hỏi tôi với ánh mắt ngờ vực chứ không hề tiến thêm một bước kiểm tra căn phòng trọ này.
Nhất định họ đã nắm được chứng cứ nào đó — có lẽ sau khi đám công nhân thoát nước phát hiện ra vật thể khả nghi đã báo với cảnh sát, cũng có thể những người hàng xóm đã ngửi được thứ mùi kì lạ và nghe thấy tiếng la hét của tôi. Dù sao đi nữa, trong một đô thị phồn hoa và rộng lớn thế này, sẽ chẳng có ai chú ý tới sự biến mất của một người.
Sau khi tiễn họ đi, tôi cảm nhận được một cơn hoang mang tột độ.
Anh đi ra khỏi tủ quần áo trong phòng ngủ, đứng lặng bên tôi.
Tôi nói với anh: “Chúng ta cần nghĩ cách.”
“Chúng ta không thể tiếp tục ở đây được nữa.”
“Bỏ trốn tới nơi nào… không có quá nhiều trói buộc.”
Buổi đêm hôm ấy, tôi tháo anh ra thành từng khúc nhỏ, xếp vào trong va li du lịch của mình. Thứ hiện ra trong thế giới của chúng tôi chỉ có bốn chữ: Rời khỏi nơi này.
— Tới phương nào chẳng biết.