Nhị tiểu thư nhà Định Quốc Công Cao Tuấn chanh chua là điều mà ngay cả đứa trẻ ba tuổi trong kinh cũng biết, chỉ khi đối mặt với người trong lòng thì tất cả lưỡi đao mới hoá thành nhu tình, sợ sẽ doạ người kia. Tề Vị đã quen với việc được Cao Lạc Thần đối xử đặc biệt, lúc còn ở sơn trang, cứ nghĩ nàng đang tức giận gì đó, đợi nàng hết giận là ổn, vì vậy ngày thứ hai Cao Lạc Thần hồi phủ, hắn lập tức tìm tới cửa, ai ngờ vẫn bị nàng hạ nhục. Một công tử luôn được nuông chiều, làm sao chịu đựng được sỉ nhục, sắc mặt hắn không được tốt, nếu không phải còn một tia lý trí, có lẽ hắn đã phất tay áo rời đi.
Cao Lạc Xuyên cũng biết rõ đức hạnh của muội muội, hắn trầm mặc hỏi: "Ngươi đã quên lời mẫu thân nói rồi sao? Tề gia và Cao gia chúng ta là một thể."
Cao Lạc Thần nghe hắn nói như vậy, lườm một cái, nói: "Chẳng lẽ thứ thuộc về Tề gia cũng thuộc về họ Cao chúng ta sao? Thế nào gọi là một thể?"
"Ngươi --" Cao Lạc Xuyên giận tím mặt tím mày, hắn liếc nhìn Cao Lạc Thần ngồi một bên, thầm than trong lòng, nếu Tam muội giống như ngày thường, không quản chuyện thị phi của Nhị muội thì tốt rồi. Hắn lại quét mắt nhìn Cao Lạc Thần một chút, nặng nề nói: "Ta lấy danh nghĩa huynh trưởng, lệnh cho ngươi không được phép cung cấp trái cây rau dưa cho Lan Đình Các, thay vào đó hãy vận chuyển về Tề gia.
Cao Lạc Thần cười châm biếm, nói: "Chỉ vì ngươi là đại ca của ta?" Nàng không phải người biết nhẫn nhục chịu đựng, lấy thân phận huynh trưởng để ngăn nàng, căn bản không có tác dụng. Nàng không để ý nét mặt căm hận của Tề Vị và Cao Lạc Xuyên, phất tay áo chuẩn bị rời đi. Thời điểm đi ngang Cao Thuần, bất giác ngón tay bị ai đó nhẹ nhàng mơn trớn, nàng cúi đầu nhìn Cao Thuần, mi tâm hơi nhíu lại, đang định lên tiếng, thì nghe Cao Thuần nói: "Người làm ăn tất nhiên có cách làm của họ, ngay cả huynh đệ cũng nên tính toán rõ ràng."
Sắc mặt Cao Lạc Xuyên thoáng hoà hoãn, hắn lên tiếng trả lời: "Tam muội nói có lý."
Lẽ nào Cao Thuần muốn nói chuyện giúp Tề Vị, Cao Lạc Thần nghĩ như vậy, tâm chùng xuống.
Bốn phía yên tĩnh, chỉ có âm thanh Cao Thuần nhẹ nhàng khoan khoái vang lên: "Nếu là người trong nhà, Lan Đình Các ra một cái giá, chẳng lẽ đệ nhất phú thương kinh thành như Tề gia lại không trả nổi? Nhị tỷ khổ sở trồng trọt mới thu được thành phẩm, tất nhiên đáng với cái giá này, Tề công tử, ngươi nói có đúng không?"
Người thương lên tiếng, sao Tề Vị có thể trái ý? Chỉ có điều, nghe ba chữ "Tề công tử" khiến ánh mắt hắn tối sầm. Hắn biết Cao Thuần không thích thân cận với người khác, nhưng hai chữ "Biểu huynh" cũng không thể nói, là nàng cố ý bài xích hắn sao? Tề Vị âm thầm tổn thương, một lúc sau mới lên tiếng: "Nếu như vậy, ta sẽ ra giá gấp đôi."
"Ngươi cho rằng cái gì cũng có thể dùng tiền mua được?" Cao Lạc Thần hừ lạnh một tiếng, nàng di chuyển tầm mắt nhìn Cao Thuần một bên cười mỉm, nói tiếp: "Nếu ngươi nhường ta một tiểu chưởng quỹ, sơn trang của ta sẽ cung cấp cho Phong Nguyệt Lâu của ngươi một ít rau dưa."
Tề Vị nói: "Tiểu chưởng quỹ?"
Cao Lạc Thần câu môi, cười một tiếng, chậm rãi nói: "Ở ngân phô, có một người tên Tần Trọng, ta thấy hắn rất có năng lực, muốn hắn đến sơn trang giúp một tay."
Tần Trọng? Tề Vị hơi nhướn mày, một lúc lâu mới nhớ hắn là ai. Người này đi theo phụ thân, chỉ biết một ít chữ, nhưng tuổi còn trẻ đã lên tới vị trí chưởng quỹ, quả thật có mấy phần năng lực, hơn nữa hắn cũng rất tuấn mỹ, cô nương trong kinh thành rất thích tìm hắn để mua đồ. Chuyện làm ăn của Tề gia nhiều như vậy, người cũng không ít, một tiểu chưởng quỹ ở ngân phô tất nhiên không đáng là gì.
"Được, hôm khác ta sẽ đưa hắn tới."
"Không cần, ta muốn trong hôm nay." Ý cười trên mặt Cao Lạc Thần chân thành hơn mấy phần, nàng không để ý ánh mắt của Tề Vị và Cao Lạc Xuyên, lên tiếng: "Cũng không cần phiền phức, trực tiếp nói hắn đến Lạc Thần sơn trang, sẽ có người cho hắn biết nên làm gì." Ngày trước sơn trang bỏ không rất ít người lui tới, Cao gia chỉ để lại vài tên nô bộc, sau khi Cao Lạc Thần tiếp nhận, nàng tự mình chọn người phù hợp với công việc, so với bọn gia đinh trong phủ, thành thật hơn nhiều.
Chuyện này đã định, Cao Lạc Thần một lần nữa bỏ qua sắc mặt của Cao Lạc Xuyên cùng Tề Vị, nàng dừng trước mặt Cao Thuần, nhìn nàng một lúc rồi đi về tiểu viện của mình.
Tề Vị giải quyết được vấn đề trong lòng, đương nhiên thở phào nhẹ nhõm. Thấy Cao Lạc Thần rời đi, một mặt có chút khó chịu, nhưng mặt khác lại cảm thấy vui mừng vì được ở chung với Cao Thuần. Cao Lạc Xuyên hiểu rõ tâm tư Tề Vị, trong lòng hắn, Tề Vị kết hợp với Cao Thuần, tốt hơn là gả nàng cho một gia tộc khác. Chí ít còn biết gốc biết rễ của Tề gia. Hắn tìm cớ vội vã rời đi, nhất thời chỉ còn hai người Tề Vị và Cao Thuần.
"Thuần muội..."
Tề Vị mới nói hai chữ, Cao Thuần đã đứng dậy, làm như không thấy thâm tình trong mắt hắn, lạnh nhạt nói: "Ta còn có hẹn, cáo từ."
Nói xong không chờ Tề Vị đáp lại, bước nhanh về hướng khuê phòng của mình. Còn lại một mình Tề Vị, hắn nhìn bóng lưng người trong mộng, trong lòng uất nghẹn. Hắn làm sao không biết Cao Thuần chỉ là mượn cớ? Rõ ràng hướng nàng đi không phải đường rời phủ, nhưng hắn vẫn dối lòng thay Cao Thuần tìm lí do, dù là như vậy cũng không chịu tin, với Cao Thuần hắn chỉ là một người xa lạ, một hình ảnh mơ hồ.
Thời điểm Cao Thuần đi ngang tiểu viện của mình thì ngừng lại, chuyển hướng đi tới tiểu viện của Cao Lạc Thần. Nơi ở của hai tỷ muội gần nhau, một đông một tây, nhưng ngày thường rất ít qua lại. Cao Thuần đứng trước cổng, ngước lên nhìn ba chữ "Kinh Hồng viện", biểu tình có chút phức tạp. Nhanh như cầu vòng, uyển như du long, phụ thân đặt mấy chữ này là có dụng ý, thế nhưng Cao Lạc Thần cũng cho là như vậy sao? Từ ngày nàng tới sơn trang, hai người chưa từng chạm mặt, khi trở về như biến thành người khác, không còn vô cớ gây sự. Hôm qua nàng sai người đưa lễ vật đến, đại nha đầu bên người còn tưởng nàng muốn hạ độc, vô cùng cảnh giác, cũng không có ý định mời nàng cùng thưởng thức loại chuyện phong nhã này. Có điều uống trà một mình chung quy rất cô quạnh!
"Tam tiểu thư?" Một tiếng kinh hô vang lên, khuôn mặt lạ lẫm xuất hiện trước mắt Cao Thuần. Nàng mơ hồ nghe nói, Cao Lạc Thần tự mình mua về một tiểu nha đầu, đặt tên là Dung Mạo, để hầu hạ thiếp thân bên cạnh.
Cao Thuần thấy mình bị phát hiện, vốn định rời đi, nhưng ngửi thấy hương vị từ trong viện bay ra, liền đổi ý, hỏi: "Nhị tỷ đang làm gì?"
Dung Mạo lễ phép đáp: "Thưa Tam tiểu thư, Nhị tiểu thư đang làm đồ ăn." Ở trong mắt Dung Mạo, Tam tiểu thư là người nghiêm túc thận trọng, làm bất cứ việc gì cũng rất tập trung. Nàng giấu hai tay sau lưng, dùng sức chà xát, mới miễn cưỡng nói tiếp: "Nhị tiểu thư muốn vào không?"
"Được." Cao Thuần nhàn nhạt gật đầu, làm bộ không thấy ánh mắt kinh ngạc của Dung Mạo.
Đúng thật Cao Lạc Thần đang làm đồ ăn, sáng sớm hôm nay, người của sơn trang đưa nguyên liệu đến, chỉ lo nàng ăn không quen đồ ở phủ Quốc Công. Thịt gà thì đương nhiên chỗ nào cũng có, thế nhưng nàng muốn dùng gia vị được người trong Trang tử làm ra, là thứ độc nhất vô nhị, lúc trước Triệu Lan Khuê muốn xin công thức, nhưng nàng thẳng thắn từ chối.
Cao Thuần không nghĩ tới Cao Lạc Thần sẽ đặt bếp lò trong sân, nàng nhấc chân bước qua liền thấy Cao Lạc Thần cầm con dao trong tay, thuần thục chặt con gà thành tám miếng, thủ pháp giống như đã thực hiện hàng trăm lần. Chẳng lẽ nàng biết võ? Trong mắt Cao Thuần né qua một vệt đen tối, ở Cao phủ mười năm, không ai phát hiện chuyện này, rốt cuộc có ai chú ý đến nàng không? Hay nói đúng hơn là tâm tư Cao Lạc Thần thâm sâu khôn lường? Trong lòng kinh ngạc, nhưng nét mặt không biểu lộ gì, Cao Thuần bước đến bên cạnh Cao Lạc Thần, khẽ mỉm cười, hỏi: "Nhị tỷ đang làm gì vậy?"
Cao Lạc Thần không có ý muốn chiêu đãi nàng, thậm chí chẳng có chút kinh ngạc, không thèm ngẩng đầu, nói: "Say gà tám đoạn chém."
Cao Thuần chưa từng nghe tên món ăn, thế nhưng có nghe thì cũng không biết là gì. Nàng ngồi xuống cái ghế tiểu nha đầu mới đưa đến, chống cằm nhìn Cao Lạc Thần bận bận bịu bịu. Trên bàn đều là những nguyên liệu tươi sống luôn có sẵn trong bếp, nhưng thứ thu hút sự chú ý hơn hết là cái hộp nhỏ đựng tương liêu tinh xảo bên cạnh, nó toả ra một hương thơm đặc biệt mát lạnh, làm cả người khoan khoái. Chờ đến khi Cao Lạc Thần hoàn thành món ăn, nàng cười một tiếng, nói: "Nhị tỷ, ta có thử nếm trước được không?"
Tay Cao Lạc Thần còn nhanh hơn miệng, vẫn chưa trả lời đã chuyển mâm thức ăn dấu ra sau lưng, vẻ mặt cảnh giác nhìn Cao Thuần, người này sẽ không vô duyên vô cớ chủ động đến viện tử tìm nàng, không có chuyện gì sẽ không tới lấy lòng.
Nha đầu thân cận của Cao Thuần biết tin nàng đến Kinh Hồng viện, sợ hai tỷ muội đánh nhau, vội vội vàng vàng đi mời Thế tử và Liễu thị. Cao Lạc Xuyên mau mau chạy tới, còn chưa thấy người đã nghe tiếng hắn rống lớn: "Cao Lạc Thần, ngươi đừng bắt nạt muội muội!"
Cao Lạc Thần bị giọng nói kia làm cho giật mình, mâm thức ăn trong tay suýt chút nữa thì rớt xuống, cũng may Cao Thuần tay mắt lanh lẹ, giống như ngọn gió, bay đến bảo vệ món "Say gà tám đoạn chém".
Cao Thế tử xuất hiện trong viện, Cao Lạc Thần một mặt vô tội.
Danh Sách Chương: