Sau nửa canh giờ, trong quân doanh hỗn loạn, một đám binh lính chen chúc nhau tầng trong tầng ngoài đứng trước cửa doanh trướng lớn nhất, cả đám duỗi dài cổ nhìn vào bên trong.
"Sao lại thế này, không phải nói quận chúa không bị thương tích gì hay sao?"
"Ai da, quý nhân là như vậy đó, chưa từng bị sợ hãi bao giờ, thiếu tướng quân lúc ấy cũng đâu có nói không cứu, nhưng nào biết Quận chúa lại bị doạ đến hôn mê bất tỉnh......"
"Vậy cũng không thể ngất lâu đến như vậy chứ, nếu không phải được thiếu tướng quân chở trên lưng ngựa trở về, chắc trên đường đã sợ phát điên rồi đi?"
"Nghe nói Vĩnh Doanh quận chúa này còn được sủng ái hơn công chúa thiên gia nữa, nếu thật sự xảy ra chuyện gì ở chỗ chúng ta, bao nhiêu đầu đây có đủ rớt hay không?"
Mọi người khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng.
Trong doanh trướng, Mục Tân Hồng đứng trước giường sốt ruột xoa xoa tay, quan sát sắc mặt quân y bên cạnh: "Như thế nào rồi?"
Quân y buông ba ngón tay đang bắt mạch ra: "Chỉ nhìn một cách đơn thuần, thì mạch tượng cũng không lo ngại, theo lý thuyết lúc này phải tỉnh rồi, chỉ là không biết quận chúa có bị thương chỗ nào quan trọng khác hay không......"
Mặt Mục Tân Hồng lộ vẻ khó xử.
Trên giường, tiểu cô nương bất tỉnh nhân sự đang nằm thim thiếp, mặt tái nhợt, váy hồng phấn ngăn nắp bị dính một tảng bùn, nhìn như đã từng bị ngã, nhưng lúc ấy Mục Tân Hồng không ở gần đó, nên cũng không biết cụ thể tình hình.
Thiếu tướng quân cũng thật là, xem người ta như hàng hóa mà chở về thì cũng thôi đi, còn không thèm lưu lại xem thương thế người ta thế nào, chỉ biết đi ra ngoài quan tâm mấy cái thi thể kia.
Cả quân doanh này đều là hán tử, ngay cả chó săn cũng là chó đực, ai dám chạm vào thân thể thiên kim chứ? Càng đừng nói đến động thủ xem còn thương thế nào khác không......
Mục Tân Hồng gấp đến độ đi vòng quanh trong lều, chợt, đám đông đang bàn tán xôn xao trước cửa lều bỗng nhiên im bặt, tầng trong tầng ngoài binh lính như nước chảy mà tản qua hai bên, nhường ra một con đường.
Nguyên Sách vác kiếm đi qua đám người, vào lều lớn.
Mục Tân Hồng: "Thiếu tướng quân, ngài đã trở lại rồi! Ngài mà còn không tới, thương thế của quận chúa......"
"Sẽ lành mất?" Nguyên Sách ném thanh kiếm qua một bên.
Mục Tân Hồng tiếp được kiếm, vội vàng đặt nó về trên giá kiếm: "...... Không phải, mới vừa rồi ngài có nhìn thấy quận chúa bị ngã trúng chỗ nào không?"
Nguyên Sách nheo mắt, hồi tưởng lại tư thế té ngã của Khương Trĩ Y, ngón trỏ từ xa xa mà chỉ khuỷu tay trái, cổ tay phải và đầu gối trái của người nằm trên giường.
"Vậy không phải chỗ quan trọng, cũng không có dấu hiệu gãy xương, có lẽ là chấn kinh quá độ mà hôn mê." Quân y phán đoán.
Mục Tân Hồng hỏi tiếp: "Vậy phải làm thế nào mới có thể tỉnh dậy?"
"Chuyện đó...... Biện pháp là có, chỉ sợ không quá đẹp......"
"Còn muốn đẹp?" Nguyên Sách liếc mắt, xám xịt nhìn người nằm ở trên giường hắn, vung tay lên ý bảo tránh ra.
Mục Tân Hồng sợ hãi thối lui một bên: "Ngài nhẹ, nhẹ tay chút, da thịt non mịn của Quận chúa không chịu được......"
Dưới đáy mắt Nguyên Sách hiện lên một tia không kiên nhẫn, giơ tay vén vạt áo, ngồi xuống mép giường, ngón cái ấn mạnh lên nhân trung của Khương Trĩ Y một cái.
Giống như người chết đuối chợt hít được không khí, người trên giường thở gấp một tiếng, đau đớn nhăn chặt mi, run rẩy mở mắt ra.
Ánh mắt mê mang của Khương Trĩ Y ngơ ngác nhìn trên không trung, tựa hồ như còn chưa hoãn thần lại sau cơn kinh hách, hơn nửa ngày mới chậm rãi theo bản năng quay đầu nhìn sang bên cạnh, vừa thấy người ngồi ở mép giường liền có hơi ngẩn người ra, ánh mắt nhẹ nhàng lập loè một chút.
Đối diện với ánh mắt của Khương Trĩ Y, nhớ tới tính tình càn quấy của vị này, Nguyên Sách nhướng mày, thu tay lại.
Không ngờ nháy mắt tiếp theo, vành mắt của Khương Trĩ Y bỗng nhiên đỏ ửng lên, hàng mi dài lại dày của nàng run run, một giọt nước mắt chợt lăn xuống.
...... Lực ấn ban nãy, cũng không đến mức?
Nguyên Sách vuốt vuốt đầu ngón tay, nhíu nhíu mày vẫy tay bảo quân y lại đây ứng phó, đang muốn chống đầu gối đứng dậy ——
Thì thân trên đột nhiên bị va chạm, trên eo bỗng dưng thít chặt, một đôi cánh tay ngọc chặt chẽ ôm lấy hắn.
Cái đầu dính bụi đất ban nãy nằm trên giường đã toàn bộ chui vào trong lòng ngực hắn: "A Sách ca ca!"
"?"
Nguyên Sách bị người đẩy cho ngưỡng về sau một phen, đôi tay theo bản năng giơ lên cao qua đỉnh đầu.
Vô số tiếng hít ngược khí lạnh vang lên từ khắp nơi, hai tay Thẩm Nguyên Sách vẫn giữ nguyên trên cao, mắt nhìn chằm chằm vải lều bố trắng trước mắt một buổi, sau đó chậm rãi cúi đầu, nhìn về phía đôi tay đang ôm lấy eo hắn.
"Ngươi đang —— kêu ai?"
Khương Trĩ Y dường như không nghe được, chỉ lo ôm hắn, nước mắt lưng tròng: "A Sách ca ca, mới vừa rồi thật sự là làm ta sợ muốn chết, mấy tên sơn tặc đó giơ cây đao thật lớn lên, ta suýt chút nữa cho rằng, cho rằng đời này sẽ không còn được gặp lại chàng nữa——"
"......"
Hai bàn tay giơ lên cao của Thẩm Nguyên Sách chậm rãi nắm chặt lại thành nắm đấm, hô hấp cũng căng chặt.
"Mới vừa rồi ta còn gặp một cơn ác mộng vô cùng đáng sợ, ta mơ thấy ta bị té ngã một cái, ta níu lấy chàng, nhưng chàng lại ghét bỏ mà ném ta ra...... Cũng may, cũng may chỉ là giấc mộng......"
"?"
"Ta biết mà, ta biết A Sách ca ca sẽ không mặc kệ ta," Khương Trĩ Y nói, lại như nghĩ mà sợ nên ôm hắn càng chặt hơn chút, gương mặt cọ cọ vạt áo hắn, "Ta biết trong lòng chàng có ta!"
"............"
"A Sách ca ca, sao chàng lại không nói lời nào?" Khương Trĩ Y ngưng khóc một chút, ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt chấn động của Nguyên Sách.
"Ngươi đang ——" Nguyên Sách ngửa lưng ra sau thành vòng cung, thân thể căng ra đến cứng như thép, "nói chuyện với ta?"
"Ta không nói chuyện với A Sách ca ca thì nói chuyện với ai?" Khương Trĩ Y nghi hoặc chớp chớp mắt.
A Sách...... ca ca?
Nguyên Sách không thể tưởng tượng được mà chuyển mắt, nhìn qua một bên.
Mọi người đang ngây ra như phỗng bên ngoài cửa doanh trướng đã lâu liền luống cuống tay chân quay người đi, người thì che mắt, kẻ thì bịt tai.
Khương Trĩ Y cũng quay đầu theo hướng hắn, vừa thấy một đám người đông đúc đứng trước cửa, lập tức buông lỏng tay, kéo mền cao lên một phen rồi lùi lại phía sau, ánh mắt chớp động mà nhìn Thẩm Nguyên Sách, khuôn mặt tái nhợt nổi lên chút đỏ ửng.
Mục Tân Hồng cưỡng ép bản thân mình phục hồi tinh thần lại sau một màn này, lập tức đi đến cửa đuổi người: "Không ai cần mắt nữa à! Đi đi đi, tan, tan!"
Mọi người nhanh như chớp nhảy đi không còn bóng dáng, một binh lính cuối cùng mới chạy đi vài bước chợt dừng lại như nghĩ tới cái gì, quay đầu tri kỷ khép cửa doanh trướng thật cẩn thận lại.
Trong doanh trướng tĩnh mịch, không gian im lặng lại càng kéo dài, hai người trên giường bốn mắt nhìn nhau, người thì mặt cứng như cây khô, người thì mặt đỏ như hoa đào mới nở.
Trên mặt Khương Trĩ Y lộ vẻ hổ thẹn: "Xin lỗi A Sách ca ca, ta không chú ý bên cạnh có người......"
Còn biết xin lỗi?
Không phải...... Nàng ta xin lỗi chỉ là vì bên cạnh có người thôi hay sao?
"Ách, bên cạnh không có ai, bên cạnh lập tức liền không có ai!" Mục Tân Hồng kéo theo quân y đang đứng cạnh không biết làm sao, "Thiếu tướng quân, chúng ta cũng đi ra ngoài......"
"Không phải các ngươi," Thẩm Nguyên Sách dựng thẳng bàn tay lên ngăn hắn lại, nhìn chằm chằm người trước mặt đang hai má đỏ ửng, chậm rãi căng đầu gối đứng dậy, "Là ta đi."
"A?" Khương Trĩ Y cuống quít duỗi tay kéo tay hắn lại.
Cảm giác mềm mại lại lần nữa đánh úp lại, Thẩm Nguyên Sách rũ mí mắt xuống, nhìn nhìn bàn tay trắng muốt đang níu lấy ngón út của mình, liền thấy dường như từ ngón tay đến gót chân đều cứng đờ lại.
"A Sách ca ca, để bọn họ đi là được, chàng đi ra ngoài làm gì?"
Thẩm Nguyên Sách nhìn Khương Trĩ Y chớp chớp mắt, từ kẽ răng rít ra mấy chữ: "Đi thương thảo với quân về não...... về thương thế của ngươi."
"Nhưng mà chàng đi rồi, ta ở đây một mình sợ hãi lắm......" miệng Khương Trĩ Y bẹp ra, dường như lại muốn khóc tiếp.
"Vậy ——" Một cái tay khác của Thẩm Nguyên Sách rũ bên người nắm chặt thành nắm đấm, nhẹ nhàng rút ngón tay út của mình về, "Thì sợ hãi đi."
*
Bên ngoài doanh trướng, Nguyên Sách khoanh tay đứng ở một nơi gió thổi lồng lộng, nhìn bề ngoài thì tâm lặng như nước, bình tĩnh, tường hòa.
Nếu Mục Tân Hồng không phải nhìn thấy cái ngón út của hắn trên bàn tay phải chắp sau lưng đang run run, phảng phất như thoát ly quan hệ với mấy ngón còn lại, cũng có lẽ thật sự tin là thế. Mùi hương thơm mát không ngọt nị cứ quấn quanh mũi, trước sau không vứt đi được, Nguyên Sách nhíu mày, nghe thấy tiếng chân đi đến phía sau, quay đầu lại chỉ tay về lều lớn, quả quyết nói: "Nàng ta bị sốt đến hỏng đầu rồi."
Quân y trầm ngâm một lát: "Chuyện này...... Quận chúa vẫn chưa bị sốt, chỉ sợ không có loại khả năng này......"
"Vậy là sợ đến điên rồi?"
"Chấn kinh quá độ đích xác có thể làm người thần trí không rõ ràng, nhưng Quận chúa nói năng rõ ràng lưu loát, hành vi cử chỉ cũng phù hợp với tình trạng người bình thường, mới vừa rồi còn có thể làm loại động tác, thậm chí còn nhanh hơn thiếu tướng quân ngài ba phần......"
"......"
Mục Tân Hồng gãi gãi ót, nhỏ giọng nói: "Có khi nào là Quận chúa có mưu đồ gì với kiếm của ngài, nên cố ý lừa chúng ta rời khỏi doanh trướng không?"
Thẩm Nguyên Sách gật gật đầu, nghiêng tai nghe ngóng một lát, lại xốc một góc cửa lều lên, nhìn vào bên trong.
Khương Trĩ Y đang an an phận phận ngồi ở trên giường, vẻ mặt ủy khuất mà thở ngắn than dài, vừa mới nhìn thấy cửa lều xốc lên, đối diện với tầm mắt hắn, ánh mắt nàng liền sáng lên, cong chân muốn đi xuống giường.
Thẩm Nguyên Sách lập tức khép cửa lều lại.
"Không phải sao?" Mục Tân Hồng nhìn nhìn sắc mặt khó coi của Thẩm Nguyên Sách, tiếp tục vò đầu, "Vậy bằng không chính là......"
Nguyên Sách giơ tay ý bảo đủ rồi: "Mặc kệ là cái gì, lập tức giao người về Vĩnh Ân Hầu phủ đi."
*
Trong lúc chờ đợi người của Hầu phủ tới, trên dưới quân doanh lâm vào một loại không khí quỷ dị.
Mỗi người cứ như tặc mà rón ra rón rén, nhỏ giọng thì thầm, ngay cả binh lính đang ca tuần tra, khi đi ngang qua lều lớn, đều là mắt nhìn thẳng, đi như bay, sợ chỉ cần chậm lại một khắc ở gần đó thôi cũng nghe phải cái gì không nên nghe, nhìn thấy cái không nên thấy.
Mặc dù trên thực tế, sau khi đi ra khỏi doanh trướng của mình, Thẩm Nguyên Sách không còn bước vào lại một bước nào.
Khi Mục Tân Hồng đi theo Thẩm Nguyên Sách có lều mà không thể về xoay chuyển trong quân doanh đến vòng thứ mấy không biết, chợt, một chiếc xe ngựa tráng lệ huy hoàng rốt cuộc ngừng ở trước cửa quân doanh.
Một vị phụ nhân quần áo đẹp đẽ quý giá vội vàng đi xuống xe ngựa, đúng là phu nhân Chung thị của Vĩnh Ân Hầu.
Mục Tân Hồng như trút được gánh nặng mà nghênh đón người vào trong doanh, dẫn đến cửa lều lớn.
Nguyên Sách đang đứng trước cửa lều đang đóng chặt, tay nâng lên nắm chặt một góc mành.
Sau khi tiến vào quân doanh, Chung thị đã sốt ruột hỏi rất nhiều, giờ phút này thấy hắn nắm chặt góc mành, nắm đến mu bàn tay nổi gân xanh cũng không kéo ra, phảng phất như đang ấp ủ cảm xúc gì......
Chung thị đỡ trán, chân có hơi loạng choạng: "Thẩm tiểu tướng quân, Trĩ Y nhà chúng ta xảy ra chuyện gì sao?"
Mục Tân Hồng vội vàng tiến lên trấn an: "Không không, không phải......"
Người có chuyện có khi không phải Quận chúa......
Nguyên Sách xốc cửa lều lên một phen, nghiêng người bước vào, đứng qua một bên, mời thỉnh Chung thị đi vào.
Trong doanh trướng yên tĩnh không tiếng động, Khương Trĩ Y đang ngồi gục đầu ôm gối ở trên giường, nghe thấy động tĩnh liền đầy mặt vui mừng ngẩng đầu lên, mới vừa hơi mở miệng, vừa thấy phía sau Nguyên Sách là Chung thị, mặt liền sụp xuống, ý cười trên mặt tan không còn một mảnh.
"Ai da, Trĩ Y à,mới sáng sớm nay cữu mẫu đã không thấy con đâu, sao con lại thành bộ dáng như vậy chứ!" Chung thị vừa vào cửa liền bước nhanh tiến lên, chưa nói hai câu thì như bị sặc, lấy khăn che miệng, ho khan vài tiếng.
"Trong phòng này đốt cái than gì mà lại ngộp như vậy chứ?" Chung thị theo làn khói nhìn qua bồn than đặt bên cạnh giường, "Trĩ Y nhà chúng ta từ trước đến nay chỉ dùng than Bạc Xương thôi, đây không phải là giày vò......"
Đang nói giữa chừng, lại phát hiện Khương Trĩ Y an an tĩnh tĩnh ngồi ở trên giường, ngay cả mũi cũng không nhíu một chút.
Lại nhìn cái chén gốm thô ráp trong tầm tay của nàng, hiển nhiên là nước trà bên trong đã bị uống cạn, một giọt chưa thừa.
Lại nhìn cái giường thô cứng vô cùng cộm lưng dưới thân nàng, còn cái mền xơ xác nhìn là biết đắp lên sẽ ngứa ngáy đến dường nào trên người nàng.
Không chỉ Chung thị sửng sốt, Mục Tân Hồng cũng kinh ngạc mà trừng lớn mắt.
Đồ trong quân doanh tất nhiên chắp vá thô kệch, cũng không trông mong một Quận chúa mà ngay cả đi đường bùn thôi cũng phải trải thảm nhung hạ mình dùng.
Nhưng không nghĩ rằng Khương Trĩ Y không những dùng, còn không hề có vẻ ghét bỏ, đặc biệt đối với bộ chăn giường của thiếu tướng quân đây, dường như thập phần yêu thích sâu sắc đến không buông tay được.
"Trĩ Y?" Chung thị tình nguyện tin tưởng rằng tuyết rơi tháng sáu cũng không tin Khương Trĩ Y kén chọn như vậy lại có thể dùng mấy thứ này, kinh ngạc lại kinh ngạc, duỗi tay lắc lắc trước mắt nàng mấy cái, "Con bị làm sao vậy, là ai khi dễ con?"
Khương Trĩ Y ngẩng khuôn mặt vô cùng ủy khuất lên, nhìn về hướng người đứng sau lưng Chung thị.
Thẩm Nguyên Sách: "......"
"Không, không phải đâu, Hầu phu nhân, ngài ngàn vạn lần đừng hiểu lầm! Thiếu tướng quân cùng quận chúa là thanh thanh bạch bạch, tuyệt đối không có nửa phần liên quan!" Mục Tân Hồng nói xong, cảm thấy lời này giống như có hiềm nghi lạy ông tôi ở bụi này, lại nói thêm, "Trước mắt, việc cấp bách là xử lý vết thương ngoài da cho Quận chúa, Hầu phu nhân, chi bằng phu nhân mau chóng đón Quận chúa đi......"
"Đây là ý của Thẩm Thiếu tướng quân sao?" Khương Trĩ Y bỗng nhiên cắt ngang lời hắn, không vui mà mím môi nhìn về phía Thẩm Nguyên Sách.
Thẩm Nguyên Sách: "Tất nhiên, chẳng lẽ Quận chúa còn muốn ăn vạ ở chỗ này của thần để dưỡng thương hay sao?"
Khương Trĩ Y hít sâu một hơi, giống như cố nén cái gì: "Vậy Thẩm Thiếu tướng quân cũng cảm thấy, ta cùng với ngươi, là thanh thanh bạch bạch, không có nửa phần liên quan?"
Thẩm Nguyên Sách nhàn nhạt chớp mắt: "Thần hẳn phải có liên quan gì cùng Quận chúa sao?"
Khương Trĩ Y chậm rãi khẽ gật đầu hai cái, đôi mắt hạnh lóng lánh nhẹ nhàng nháy một cái, hai giọt lệ liền rơi xuống.
Thẩm Nguyên Sách: "......"
"Nếu không có liên quan, hôm nay vì sao ngươi lại cứu ta?" Giọng Khương Trĩ Y hơi nức nở, chưa từ bỏ ý định mà hỏi lại.
"Quận chúa, hôm nay chỗ ngài ngã xuống vừa lúc phạm vào trong giới tuyến của quân doanh ta, nếu không phải như thế, thần đích xác không đến mức xen vào việc người khác."
Khương Trĩ Y run rẩy nghẹn một hơi thở, khó có thể tin mà nhìn hắn, nước mắt liên tiếp rơi xuống như chuỗi hạt châu đứt dây.
Chung thị đứng một bên nhìn hết người này đến người khác, vừa không hiểu ra sao, vừa hãi hùng khiếp vía, vội vàng khuyên nhủ: "Trĩ Y à, hay là con cùng cữu mẫu hồi phủ trước đã, mấy vết thương ngoài da này, nếu không kịp thời rửa sạch xức thuốc, sẽ để lại sẹo a!"
"Để sẹo thì để sẹo đi, dù sao ta hiện giờ cũng chả ai cần!"
Thẩm Nguyên Sách: "......"
Chung thị: "Nữ hài tử sao lại để cho mình có sẹo chứ, tương lai gả chồng, chồng sẽ nhìn thấy đó!"
"Ta đã là thứ không ai cần, còn có thể gả cho ai chứ......"
Thẩm Nguyên Sách: "............"
Mục Tân Hồng đứng sau lưng Thẩm Nguyên Sách, một cử động nhỏ cũng không dám, lặng lẽ há miệng thì thầm: "Nghe ý trong lời quận chúa, chẳng lẽ ngài vốn nên cưới nàng ta?"
Thẩm Nguyên Sách mặt vô biểu tình nhìn người đang khóc lóc than thở: "Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây."
Tiếng khóc thút thít lẫn thở hổn hển quanh quẩn ở trong trướng, cứ lặp đi lặp lại va vào màn nhĩ người, làm thái dương người đập thình thịch, gân xanh thẳng nhảy.
Nguyên Sách ấn ấn hai bên tai, nhắm mắt, xoay mặt nhìn Chung thị nói: "Hầu phu nhân?"
Chung thị ngơ ngác trừng mắt ngẩng đầu lên.
Trời mới biết đứa nhỏ này sau khi vào Hầu phủ đến giờ chưa có lần nào khóc, người làm cữu mẫu như bà mới gặp tình huống động trời thế này lần đầu tiên đó!
Chung thị hơi xấu hổ cười cười: "Đứa nhỏ này khuyên như thế nào cũng không chịu về nhà...... Thẩm tiểu tướng quân có biện pháp gì không?"
Kiên nhẫn của Thẩm Nguyên Sách hoàn toàn cạn kiệt, hắn trầm mặt đi lên phía trước, một đầu gối để lên mép giường, cong người xuống, cánh tay luồn qua dưới lớp chăn, đang muốn bế lên cả người lẫn chăn thì ——
Khương Trĩ Y dừng tiếng khóc lại, hít hít mũi vài cái, ngẩng đầu lên.
Đầu Thẩm Nguyên Sách nghiêng về một bên, đối diện với một đôi mắt triền miên lâm li, muốn nói lại thôi.
Người vẫn đang còn thút thít, nhưng thân thể giống như bị cái chìa khoá gì mở ra, ngây thơ mờ mịt mà duỗi hai tay vòng qua cổ hắn.
"......"
Yên tĩnh bao trùm doanh trướng trong một nháy mắt, cánh tay dưới chăn của Thẩm Nguyên Sách chậm rãi rút về, hắn giơ một tay lên, bổ xuống.
Sau đó, dưới ánh mắt khiếp sợ của Chung thị cùng Mục Tân Hồng, một tay vác người đã ngất xỉu lên bả vai, sải bước đi ra khỏi doanh trướng.
Danh Sách Chương: