Trong khoảng thời gian này, hàng ngày Kha Văn Hằng đều đến đón cô, hai người cùng đi ăn cơm, cùng đi xem phim, hệt như khoảng thời gian tốt đẹp trước đây. Cuộc sống như vậy giúp cô ổn định, dù thi thoảng cô sẽ cảm thấy có điểm gì đó bất thường, nhưng so với sự bình lặng mong đợi đã lâu, bất thường nho nhỏ này hoàn toàn có thể bỏ qua.
Cô đứng trước sạp báo chờ đi xem phim với Kha Văn Hằng, mấy tờ báo xếp đầu toàn đưa tin về quan hệ mờ ám của Hướng Đình và Tỉnh Lan, thậm chí bới móc cả chuyện hồi đại học của họ, tựa như phim truyền hình nhiều tập mà phỏng đoán hướng đi tiếp theo của kịch bản.
Kha Văn Hằng đến vừa lúc thấy cô nhìn ảnh chụp của Hướng Đình và Tỉnh Lan đến thất thần.
“Tiểu Khê, em…”
“Sao vậy?”
“Bọn họ vẫn ở bên nhau à?”
“Em không biết.” Mặt cô thoáng lãnh đạm, “Hơn nữa, chuyện này chẳng liên quan đến em.”
Bọn họ cùng đi xem một bộ phim điện ảnh.
Đây là một bộ phim rất cũ, nam chính kết hôn với nữ chính, kết hôn rồi phát hiện mình chẳng hề hạnh phúc, sau đó nam chính gặp nữ phụ, thích cô ta nên quyết định ly hôn với người vợ hiện tại. Có điều thế lực của người vợ này rất lớn, dùng trăm phương nghìn kế để ngăn cản, vì thế nam chính phải trải qua biết bao đắng cay mới ly hôn được. Nhưng ngay vào lúc nữ chính buông tay, đồng ý ly hôn với nam chính, kịch bản lại đi vào lối mòn nhạt nhẽo, nam chính phát hiện hóa ra người mình yêu thật lòng chính là vợ, còn cô gái kia chẳng qua chỉ là tình cảm nhất thời. Đoạn sau biến thành nam chính theo đuổi nữ chính, khiến nữ chính hồi tâm chuyển ý.
Kha Văn Hằng nhăn mặt, anh nhìn thấy cặp mắt Lê Khê long lanh ánh lệ.
“Phim xem hay lắm ư?”
Lê Khê lắc đầu, “Em không thích nội dung phim.”
Lúc bọn họ ra khỏi rạp trời đã tối, sắc mặt Lê Khê rất xấu.
“Làm sao vậy?” Anh lo lắng.
Cô lắc đầu, nhưng vẫn cau may, đưa tay ôm bụng mình.
“Đi bệnh viện thôi.”
“Không.”
“Lê Khê.” Anh tức giận, quả thực không thích cô ngang bướng như vậy.
Cô không còn cách nào, đành gật đầu.
Kha Văn Hằng đưa cô đến bệnh viện, đã tối nên không nhiều người khám. Anh đăng ký giúp cô rồi chờ bác sĩ khám bệnh.
Anh ngồi bên cạnh cô, nghe kết quả chẩn đoán.
Cô bác sĩ nhìn bọn họ, “Kết hôn chưa?”
Lê Khê nhíu mày, bác sĩ cũng không hỏi nhiều nữa, “Mang thai hơn một tháng, có muốn giữ đứa bé không?”
Thấy vẻ mặt của cô, bác sĩ đoán rằng bọn họ chưa kết hôn.
“Mang thai?” Cô khàn giọng nhắc lại.
“Phải.” Bác sĩ không nhìn cô nữa, “Nếu cô muốn giữ đứa bé thì chăm sóc thân thể cho tốt, cứ tiếp tục thế này thì không được.”
Cô lắc đầu, “Không cần, không cần, tôi không cần đứa bé này.”
Bác sĩ cũng chẳng ngạc nhiên, hẹn luôn thời gian giải phẫu với cô.
Kha Văn Hằng đứng bên cạnh, nhìn gương mặt u ám của cô, “Đứa bé này… Hướng Đình…”
Lê Khê lắc đầu, “Không có đứa bé nào cả, không có.”
Kha Văn Hằng há miệng lại không nói lên lời.
Anh đỡ cô lên xe, không khí bên trong hơi bí bách, anh vẫn không nhịn được, “Cậu ấy có quyền biết đến sự tồn tại của đứa bé này.”
“Biết thì đã sao? Để anh ta đến xem em bỏ đứa bé, rồi nói với anh ta vì em muốn ly hôn nên mới không thể giữ lại ư?”
“Nhưng đứa bé vô tội.”
Rốt cuộc cô không nhịn được, chảy nước mắt, “Đứa bé vô tội, đứa bé vô tội, cho nên em phải vì đứa bé mà thỏa hiệp một lần nữa sao? Đứa bé vô tội, vậy người khác không vô tội sao?”
“Em nên suy nghĩ thêm, bây giờ em rất xúc động.”
Cô lắc đầu, “Em biết rõ mình đang làm gì.”
“Em rõ thật sao?”
Cô gật đầu, “Hai ngày nữa em sẽ đến đây phẫu thuật.” Nói xong, cô nhắm mắt lại, không muốn tranh luận gì thêm.
Cô nhớ hồi mới mang thai Tiểu Quai, chơi vơi chẳng biết phải làm sao, đó là một cảm giác kết hợp giữa tò mò và sợ hãi. Cô không biết sẽ đối mặt với cái gì, cô không nên thích đứa bé kia, đứa bé đó đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống của cô.
Nhưng, cô không có tư cách trách móc ai cả.
Vậy nên cô không dám quan tâm đến Tiểu Quai, không dám nhìn nụ cười ngây thơ của bé, cô rất sợ sẽ có một ngày mình đắm chìm vào nụ cười đó rồi không nỡ rời đi.
Hóa ra từ hồi ấy cô đã có dự định ra đi, tới tận bây giờ cô chưa từng cho mình một cơ hội nào, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ có được cuộc sống tốt đẹp với Hướng Đình, đơn giản vì anh không phải người chồng trong lòng cô, cho nên cuộc hôn nhân kia căn bản không tính là hôn nhân đối với cô.
Cô không phải một người vợ tốt, càng không phải một người mẹ tốt, bây giờ, cô muốn hoàn toàn thoát khỏi khỏi quan hệ đó.
Cô xoa bụng mình, mẹ xin lỗi, thật sự rất xin lỗi.
Hai ngày sau, tuy Kha Văn Hằng không đồng ý với quyết định của cô nhưng vẫn đưa cô đến bệnh viện. Anh ngồi trên hành lang nhìn ba chữ ‘phòng giải phẫu’. Anh nghĩ, bản thân anh cũng ích kỷ, muốn cho quan hệ của Lê Khê và Hướng Đình sẽ như đứa bé này, biến mất sạch sẽ, sau đó anh đưa cô đi, không để ý đến bất kỳ ai khác nữa.
Anh không phát hiện đầu kia của hành lang có hai người đang đứng, bọn họ chỉ dừng chân một chút rồi lập tức đi khỏi.
Tỉnh Lan theo sau Hướng Đình, lúc này sắc mặt Hướng Đình rất nặng nề, nhưng cô không hề nao núng.
Lên xe, Tỉnh Lan đốt một điếu thuốc, “Cảm giác bây giờ của anh thế nào? Nhìn vợ mình được người đàn ông khác đưa đi bỏ đứa con của mình?”
Hướng Đình nhìn kính chiếu hậu, “Sao nghe giọng em có vẻ vui thế?”
Tỉnh Lan tao nhã cầm thuốc lá, “Nhiều năm qua em thật sự muốn biết bao giờ hai người sẽ chia ly. Bây giờ rốt cuộc đã đến ngày ấy, chẳng lẽ em có thể không vui sao?”
“Em nhầm rồi.” Anh nói chậm rãi.
Cô nghếch cằm.
“Anh và Lê Khê chưa bao giờ ở bên nhau, cho nên không thể nói là chia ly được.”
Xe của hai người hòa vào dòng xe đông đúc, Tỉnh Lan nhìn gương mặt bình tĩnh của anh, cô hoài nghi, sự thất thường vừa rồi của anh là thật sao?
Tâm trạng anh cũng rất bình tĩnh.
Đúng vậy, từ trước tới nay anh và Lê Khê chưa từng bên nhau, giữa bọn họ chẳng có gì ngoài tờ giấy chứng nhận kết hôn. Ngay cả khi tên cả hai được mọi người nhắc tới cũng sẽ không có liên hệ gì, từ trước tới nay bọn họ chưa từng ở bên nhau.
Cho nên, bọn họ sẽ không chia ly.
Cuối cùng tâm trạng của anh dần dần hồi phục.