Vì Chiến thần đã dặn dò, các tiên thị hay thích lười biếng thường ngày không dám thả lỏng.
Những người có thể hầu hạ trong phủ Chiến thần đều cần có mắt nhìn và kỹ năng cần thiết.
Chỉ là trước kia không dùng đến mà thôi.
Trong phòng có tiếng động, các tiên thị đợi một hồi cũng không nghe thấy lệnh truyền gọi.
???
Lục Ngạc mạnh dạn gõ cửa, lễ phép đứng bên ngoài bức bình phong.
“Phu nhân dậy rồi? Có cần nô tỳ hầu hạ không?”
Tang Tửu dậy rồi, lần này ngủ rất say.
Lẽ nào sống lại, nàng vẫn quen với sự tồn tại của hắn vậy ư?
Đầu óc đang trống rỗng, thì bị người bên ngoài bức bình phong gọi.
“À, không cần, ta tự làm.” tiểu công chúa từ nhỏ đã quen độc lập, không quen với chuyện này.
Đâu phải không có tay chân, cần gì phiền phức vậy?
“Vâng, vậy nô tỳ cáo lui.”
“Ừm, lui xuống đi.”
Vốn tưởng người có thể khuất phục được Chiến thần sẽ rất ngang ngược kiêu ngạo, nhưng giọng nói đáng yêu nhẹ nhàng này trông không giống chút nào?
Xem ra cũng giống như Chiến thần, không phải là kiểu chủ nhân thích giày vò người khác.
Đâu có giống như Thánh nữ Thiên Hoan kia, lúc quấn lấy Chiến thần thì tỏ vẻ dịu dàng dễ thương, nhưng ở những nơi không người, toàn la mắng trách móc bọn họ, vô cùng phiền phức.
Từ lâu đã muốn phàn nàn rồi, nhưng không ai có can đảm nói ra.
Mà có chủ nhân thế này … xem ra bọn họ không hữu dụng lắm nhỉ?
Chợt cảm thấy hơi sầu.
Tang Tửu đâu biết lời ‘từ chối’ của nàng sẽ khiến các tiên thị nảy sinh những suy nghĩ kỳ lạ.
Nàng nhặt mảnh giấy bên cạnh gối, bên trên là bút tích sắc nét mạnh mẽ của nam nhân.
Kỳ lạ, nam nhân này từ lúc nào lại biết dặn dò nhiều như vậy?
Rõ ràng là một thần quân không thích cười, còn kiệm chữ như vàng.
Chẳng qua vòng tay lại là một bất ngờ.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy trên chiếc vòng trắng bạc có hoa văn rồng mờ, điểm nối vòng còn đính ngọc trai sáng bóng, đây là kiểu mà các thiếu nữ rất thích.
Hấp thụ tiên khí? Không phải giúp ích cho việc tu hành sao? Kế hoạch đến thần vực đang tiến triển rất thuận lợi!
Minh Dạ tội nghiệp, tấm lòng tốt vị cô vợ nhỏ coi như công cụ rồi.
Minh Dạ (mỉm cười): Không sao, mây rẽ thấy trăng thanh, ít nhất là tạo được cảm giác tồn tại với nàng.
Nhưng nào biết Tang Tửu lại cố lờ đi hai câu đầu tiên trong thư.
Thật là …
Giọng điệu cứ như đôi vợ chồng già.
Chuyện khiến các tiên thị mơ hồ hơn là …
Phu nhân không thích có người hầu hạ, không thích bám người, chỉ thích giương cung luyện kiếm.
Thành thật mà nói rất giống phong thái của Chiến thần.
“Phu nhân thật lợi hại!” thấy Tang Tửu nhẹ nhàng giơ tay, một mũi tên bắn trúng hồng tâm, không khỏi vỗ tay khen ngợi.
Phu nhân trông thì dễ thương hoạt bát, nhưng thực lực cũng khá tốt.
Biểu hiện của nàng lọt vào mắt các tiên thị, bất giác đã xếp nàng cùng hàng với Chiến thần.
Chỉ có Tang Tửu bỏ ngoài tai, không ngừng cải thiện độ chính xác của mình.
Lời khen hay công nhận của người ngoài đều không quan trọng.
Chỉ khi đủ thực lực mới có quyền lên tiếng.
Đây là một trải nghiệm đau đớn ở kiếp trước của nàng.
Minh Dạ tình cờ nhìn thấy cảnh này.
Tiên thị nhìn thấy hắn, vừa định hành lễ thì hắn liền giơ tay ngăn lại.
Hai người nhìn nhau, rụt rè im lặng.
Mũi tên thẳng, cánh tay nâng vừa phải, khả năng nắm bắt hướng gió cũng rất tốt.
Nàng ấy có thiên phú, trước khi mất tiên tủy hẳn là càng tỏa sáng?
Ừm, vậy phải tìm cách giúp nàng hồi phục càng sớm càng tốt.
Nhưng bây giờ, Minh Dạ càng muốn bám vợ nhiều hơn.
Hắn bước tới, nhẹ giọng gọi “Tang Tửu.”
Kế đó, tay thiếu nữ run lên, mũi tên bay lệch quỹ đạo.
Tang Tửu (che mặt): Toi rồi, mất hết mặt mũi rồi.
Minh Dạ (thầm cười trong lòng): Không sao, ta sẽ không cười nàng.
“Minh Dạ thần quân?” Tang Tửu quay đầu lại.
Không phải bình thường chàng bận lắm sao? Sao lại xuất hiện ở đây.
Hắn dường như biết nàng đang nghĩ gì nên lên tiếng trước “Trở về lấy chút đồ.”
“Ồ.” nàng bỏ cây cung trong tay xuống.
“Nàng ngắm rất chuẩn.” thấy nàng ngượng, Minh Dạ chủ động tìm chủ đề.
“Nhưng tư thế cần chỉnh lại.”
Kế đó, khuỷu tay trái cầm cung của Tang Tửu được hắn đỡ lấy, dùng sức nâng lên.
“Tay phải của nàng cũng giơ lên.”
Nàng còn chưa kịp suy nghĩ, đã bị câu nói của hắn dẫn dắt.
Cả người nàng bị bao bọc trong lòng hắn.
Hắn nói gì đó mà nàng nghe không rõ.
“Ta … ta có hơi mệt! Ta đi nghỉ ngơi đây!”
Trước kia là hắn trốn tránh.
Bây giờ là nàng.
Minh Dạ cầm cung mà nàng đánh rơi nhưng chỉ lặng lẽ mỉm cười.
Hừm … cung này hơi nặng, không hợp với nàng, thử đi hỏi Sơ Hoàng xem có cung nào hợp với nàng không.
Sơ Hoàng:???
Các tiên thị đứng đó điên cuồng trao đổi ánh mắt.
Sao cảm thấy hai người ngọt ngào thế! Mà tình huống này, chẳng lẽ là thần quân đại nhân chủ động theo đuổi ư?
Hình như bọn họ phát hiện được một chuyện rất rất quan trọng!
“Các ngươi …”
Thần quân quét mắt tới, bọn họ khẩn trương dẹp bỏ tò mò trong lòng.
Hắn bất giác xoa xoa ngón tay, chợt nhớ mấy ngày rồi mà không thấy nàng leo cây hái trộm quả tiên.
Tuy có hơi tiếc khi không thấy dáng vẻ đáng yêu đó của nàng, nhưng không sao, chỉ cần nàng thích, không cần nàng chủ động cũng được.
“Đi hái táo trên cây kia, đưa đến cho phu nhân.”
“Đây là?”
Tang Tửu ngồi thiền xong, thì thấy một dĩa táo xuất hiện trên bàn.
“Là thần quân dặn chúng nô tỳ chuẩn bị.”
Lục Ngạc không hiểu lắm, táo này mọc ở Thượng Thanh vạn năm nay, chưa từng có người hái, ăn được thật sao?
Nhưng chủ tử yêu cầu, nàng không dám hỏi.
“Táo này ăn ngon, ta nghĩ nàng sẽ thích.”
Giọng của Minh Dạ đột nhiên truyền đến, tiếng bước chân từ xa đến gần.
Tiên thị vội vàng lui xuống.
Tang Tửu theo bản năng đặt hai chân đang bắt chéo xuống đất.
“Nhưng mà …”
Nàng muốn hỏi, làm sao chàng biết?
Trước kia, là do nàng ăn trước, mới đưa cho hắn ăn.
“Ta nghe tiên thị nói, nàng thích tìm trái cây ăn, vừa hay lần trước đệ tử của Tắc Trạch tham chơi, nên mới biết táo này ăn ngon.”
Tắc Trạch: Đừng ăn không nói có!!!
Minh Dạ cẩn thận nhìn nét mặt của nàng.
“Thì ra là vậy.”
Chỉ là tình cờ, trong phút chốc thế mà nàng lại nghi ngờ Minh Dạ …
“Vậy chàng … sao lại về rồi?”
“Không phải ta để lại lời nhắn, nói tối sẽ về sao?”
Ta làm sao biết chàng nói về là về chứ!
Trở về nhà mình, chẳng có gì không ổn cả.
“Nghỉ ngơi sớm đi.”
Tang Tửu lại sửng sốt “Chàng …”
Không phải nên chia phòng ngủ à?
“Sao vậy?” đối diện với đôi mắt tròn xoe mờ mịt của nàng, Minh Dạ nhịn không được mà nhéo mặt nàng, nghiêm túc hỏi.
Hắn biết da mặt nàng mỏng, nhất định sẽ không thể nói ra miệng được.
[Quy tắc theo đuổi vợ của Minh Dạ: da mặt nhất định phải dày.]
“Không … không có gì.”
“Vậy thì nghỉ thôi.”
Phải để nàng dần dần quen với sự tồn tại của hắn.
Trước khi quay người rời khỏi tầm mắt của nàng, Minh Dạ còn tiện tay cầm táo trên bàn.
Ừm, rất ngọt.
Ngọt thấm tận vào tim.