Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âm thanh vang lên từ phía sau, Cố Ương Ương khựng lại một lát, nhìn chằm chằm vào mắt Kỷ Tòng Kiêu, sau khi xác nhận cậu không uống say mới đáp.

Không cao lắm, nhưng cũng đủ cho một cô gái trẻ sinh tồn yên ổn ở thủ đô.

"Sau này em muốn làm gì? Cũng đâu thể cứ làm trợ lý cho anh mãi? Anh nhớ bạn trai em không tán thành lắm." Kỷ Tòng Kiêu nhếch môi, danh tiếng bên ngoài của cậu không được tốt cho lắm, bạn trai Cố Ương Ương cứ lo người yêu mình chịu thiệt thòi, thỉnh thoảng gặp cậu là dựng râu trừng mắt lên, không hòa nhã chút nào. Cậu tựa lên cửa sổ xe, ánh đèn màu rực rỡ về đêm bên ngoài xe lướt qua tròng mắt cậu, không để lại một dấu vết.

"Làm người đại diện." Cố Ương Ương mím môi đáp, cô không phải người Bắc Kinh gốc, bằng cấp không cao, công việc đầu tiên khi đến thủ đô là làm trợ lý cho Kỷ Tòng Kiêu, cũng đã làm một mạch tới hiện tại. Ngoài giới giải trí ra, cô không am hiểu gì cả, làm người đại diện là con đường cô lên kế hoạch cho bản thân sau khi đã suy nghĩ kỹ càng.

"Có mục tiêu cả rồi, tốt lắm." Kỷ Tòng Kiêu cân nhắc, sau đó cười nói: "Cần anh đánh tiếng giúp em không? Mặc dù thanh danh của anh không được tốt, nhưng ở Cảnh Hoàn thì vẫn có chút tiếng nói."

Cậu vừa nói vừa ngước mắt lên quan sát vẻ mặt Cố Ương Ương. Chỉ thấy câu này còn chưa dứt, cô gái quen thói vô cảm đã hoảng hốt rõ ràng, theo bản năng quay đầu nhìn lại, rồi nhận ra mình đang lái xe, thế là lại quay ngoắt người lên nắm chặt vô lăng. Không thể nhìn thấy biểu cảm, thế nhưng sự hoảng sợ và căng thẳng trong giọng nói thì không thể giấu được.

"Anh Kỷ, hôm nay không phải em cố ý đâu! Em tưởng anh Diệp nói cho anh biết rồi, lần tới nhất định em sẽ chờ anh, cho dù ai nói gì cũng sẽ không đi!"

Kỷ Tòng Kiêu cũng không có ý dọa cô, nhưng phản ứng của Cố Ương Ương lại đúng lúc chọc trúng trái tim hồng của cậu.

"Không phải em muốn nói làm người đại diện sao? Lót đường sẵn giúp em không tốt à? Em phải biết, làm trợ lý của anh sau này không dễ dàng như thế nữa đâu."

Cậu vuốt ve miệng bình giữ nhiệt, quay đầu nhìn dòng xe ngoài cửa.

"Chỉ có thể nghe sự phân phó của anh, không hỏi đúng sai, không hỏi nguyên do. Hơn nữa, chưa chắc anh sẽ dễ dàng thả người."

Giọng nói của cậu không nhanh không chậm, ngữ điệu nhẹ tênh hờ hững chẳng chút bận tâm, cứ như chỉ tiện miệng nhắc qua.

Cố Ương Ương theo bản năng ngẩng đầu nhìn gương chiếu hậu, ngón tay cầm vô lăng siết chặt lại.

Thanh niên trong gương chiếu hậu vẫn mỉm cười như thế, chỉ là độ cong bên khóe môi đã trễ xuống không ít, trông vừa thờ ơ vừa lạnh lùng. Đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy, giống như vực sâu u ám vạn trượng.

Cố Ương Ương không khỏi né tránh ánh mắt.

Cô làm trợ lý cho Kỷ Tòng Kiêu đã được ba, bốn năm, có thể nói là một trong những người hiểu rõ nhất con người cậu. Cô từng gặp tính gắt ngủ khủng bố của Kỷ Tòng Kiêu khi cậu thức dậy, cũng từng chứng kiến cậu giận dữ tới mức hận không thể đánh nhau hung tàn một trận với người ta. Nhưng... trong ấn tượng của cô, từ trước đến nay Kỷ Tòng Kiêu luôn là một chàng thanh niên thẳng thắn tùy hứng, cô chưa hề biết cậu còn có khía cạnh lạnh lẽo thâm trầm như thế.

Lại thêm phần do dự.

Mặc kệ Cố Ương Ương lặng lẽ dịch chuyển ánh mắt, Kỷ Tòng Kiêu không nói tiếp nữa. Bầu không khí trong xe như ngưng đọng lại. Vặn nắp cốc ra uống một ngụm trà giải rượu, Kỷ Tòng Kiêu dựa ra lưng ghế phía sau, nhắm mắt lại thả lỏng toàn bộ tinh thần.

Câu nói khó hiểu của Thịnh Hoài trước đó, cậu hiểu rồi.

Nghệ sĩ gần như không có sự riêng tư, cho dù là trước mặt mình hay là sau lưng mình.

Bởi vì trước mặt sẽ luôn có đèn flash và máy quay, còn sau lưng thì bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu đều có người đại diện và trợ lý. Tất cả lịch trình công việc đều do người đại diện sắp xếp, sự vụ sinh hoạt lớn nhỏ đều do trợ lý quản lý. Nếu như không thể có được sự tín nhiệm tuyệt đối dành cho hai người này, vậy thì rất nhiều chuyện sẽ dễ bị khoanh tay bó gối, thậm chí sẽ tự đẩy bản thân rơi vào cục diện bị động.

Giống như chuyện tối nay, cho dù Diệp Trác chủ động bị ép buộc phải đồng ý để Đỗ Minh Cảnh đưa cậu về, cho dù Diệp Trác không báo trước cho cậu là vô tình hay cố ý, cũng không bàn đến việc Cố Ương Ương có vô tội hay không, truy tìm ngọn ngành, tạo thành cục diện như vậy chẳng qua cũng bởi Kỷ Tòng Kiêu không có một người nào thực sự của riêng mình.

Chỉ cần một người để ý từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ của cậu, hôm nay cậu cũng sẽ không bị phóng viên vây đuổi chặn đường.

Chỉ tiếc là... cậu không có.

Cuối cùng Cố Ương Ương không trả lời, Kỷ Tòng Kiêu không hỏi nhiều nữa, cho cô một kỳ hạn rồi xuống xe lên nhà.

...

Kỷ Tòng Kiêu mở cửa vào nhà, còn chưa kịp bật đèn đã nhìn thấy rèm cửa sổ mở toang, khung cảnh ngựa xe như nước, náo nhiệt phồn hoa ngoài cửa sổ đập vào mắt. Cậu cau mày, bước nhanh tới kéo tấm rèm dày lên, che khuất tất cả khung cảnh đường phố.

Không có ánh đèn lập lòe bên ngoài, cả căn phòng chìm vào bóng tối chớp mắt. Đôi mắt còn chưa kịp thích ứng, cậu giơ tay quờ quạng sang bên cạnh tìm ghế sô pha ngồi xuống, xuất thần nhìn căn phòng tối đen.

Một mình một nhà, không ánh đèn, không âm thanh, mà cậu vẫn tỉnh táo như vậy. Có lẽ... hơn mấy tháng rồi chưa từng tĩnh mịch thế này.

Nếu như bình thường, cậu nhất định sẽ không về nhà sớm như thế, chắc sẽ lại hẹn người khác ra ngoài tụ tập, quẩy đến nửa đêm mệt bở hơi tai mới về nhà, như thế chỉ cần vừa ngã đầu xuống là ngủ luôn, không để cho nỗi cô đơn và sự trống trải thừa cơ.

Vậy mà hôm nay lại sinh ra sự mệt mỏi không giải thích được, không muốn nhúc nhích một chút nào.

Kỷ Tòng Kiêu giơ cánh tay lên che mắt, lại nghĩ đến biểu cảm né tránh vừa nãy của Cố Ương Ương. Cậu nhếch miệng phì cười, từ cánh môi bật ra một tiếng trào phúng khe khẽ. Quả nhiên... Kỷ Tòng Kiêu cậu, từ trước đến nay chưa từng khiến người ta thích.

Chỉ là không sao, cậu cũng chẳng buồn bận tâm.

Người thích cậu không nhiều, thế nhưng đa phần là vì trao đổi lợi ích.

Đôi bên đều có nhu cầu thôi, bao nhiêu năm qua cậu vẫn giữ quy tắc sinh tồn như vậy.

Điện thoại di động kêu tinh một tiếng, có một tin nhắn đến. Là Đỗ Minh Cảnh.

"Sao em về sớm thế? Có phải lại ra ngoài chơi với đám bạn bè kia không?"

"Uống rượu ít thôi nhé, nhớ về nhà sớm."

"Được rồi, có nói em cũng không nghe, 12 giờ tôi gọi điện cho em, còn không về thì tôi sẽ đích thân tới đón em."

Vài tin nhắn được liên tiếp gửi qua, Kỷ Tòng Kiêu tặc lưỡi, ánh sáng trong mắt lại lóe lên, cậu như được hồi máu sống lại ngay tức khắc. Cậu đứng dậy, bật đèn mở ti vi. Trong tiếng ti vi ồn ào, cậu nằm bò ra sô pha tìm được ảnh đại diện của Thịnh Hoài.

Trò vui tới rồi, được đó nha!

...

Thịnh Hoài vừa ra khỏi phòng tắm thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.

Một cuộc điện thoại quốc tế.

Anh nở nụ cười, kết nối, vô cùng nằm trong dự kiến mà áp điện thoại lên tai. Quả nhiên——

"Hoài! Trước khi đi cậu phải hỏi bác sĩ chủ trị của cậu là tôi một câu chứ! Cậu còn chưa khỏi hẳn đâu!"

Âm điệu cực kỳ cao, tiếng Trung rất không chuẩn phát ra từ loa ngoài, Thịnh Hoài chờ hắn nói xong, lúc này mới chủ động dùng tiếng Anh nói chuyện với hắn.

"Đã hơn hai năm tôi không tái phát rồi, Aron. Anh cũng khẳng định tôi có thể sinh hoạt một mình mà. Hơn nữa tôi đã gửi email cho anh rồi."

"Thư của cậu gửi vào hòm thư công việc của tôi, tôi chưa kịp đọc." Người bên kia điện thoại làu bàu, lại nói nhảm tiếp, "Môi trường làm việc của cậu quá phức tạp, tâm lý con người cũng là thứ phức tạp tương tự. Rất có thể khi cậu không hay biết, một vài thứ nhỏ nhặt lại có thể dễ như trở bàn tay thức tỉnh ác ma trong lòng cậu."

"Không nghiêm trọng vậy đâu." Thịnh Hoài dịu giọng phản bác, "Tôi sẽ chú ý, anh yên tâm đi."

"Được rồi." Aron thở dài, nhanh chóng nói một dãy số, dặn dò: "Đây là số điện thoại của đàn em tôi, cậu ấy và cậu ở cùng một thành phố, cũng là một bác sĩ tâm lý vô cùng xuất sắc. Khi nào gặp chuyện thì cậu tìm cậu ấy, đương nhiên, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể tìm tôi, tôi rất sẵn lòng nhận được điện thoại của cậu."

Thịnh Hoài ghi lại dãy số điện thoại, nghiêm túc lưu lại. Anh lại nói chuyện thêm vài câu với Aron rồi mới cúp điện thoại, nhấn mở hai tin nhắn chưa đọc.

Đến từ Đỗ Minh Cảnh và Kỷ Tòng Kiêu.

Về nước mới chỉ gần 24 tiếng, trong một ngày qua, anh đã thấy rõ bản chất thật sự của Đỗ Minh Cảnh, bị đám săn ảnh vây đuổi chặn đường, cũng chẳng có chuyện nào vui cả. Nhưng anh lại có cơ duyên quen biết cậu bạn nhỏ Kỷ Tòng Kiêu, điều này khiến tâm tình anh vui hơn không ít. Tổng thể mà nói, mục đích về nước miễn cưỡng đã đạt được rồi.

Nhìn thoáng qua ảnh chụp màn hình của Kỷ Tòng Kiêu, Thịnh Hoài không khỏi nhướng mày. Anh trả lời cậu bằng tin nhắn có phong cách hoàn toàn khác mà mình nhận được.

Thịnh Hoài: "Đến nơi từ sáng sớm có phải mệt lắm không? Có phải em vẫn bị lệch múi giờ không? Là tôi không suy nghĩ chu toàn đã vội vàng mời em, xin lỗi em nhiều lắm. Em nghỉ ngơi thật tốt đi, hôm khác tôi lại bày tiệc mời em."

Kỷ Tòng Kiêu chán ngán chờ đợi, tin nhắn vừa đến, cậu nhấn mở ra ngay lập tức. Sau khi lia qua tin nhắn, cậu nhướng mày, gửi thẳng tin nhắn giọng nói qua.

"Anh không cảm thấy thái độ của hắn với chúng ta rất khác nhau sao?"

Tin nhắn mới gửi đi được có ba giây, trên màn hình hiện lên thông báo cuộc gọi đến.

"Anh Thịnh, em bị anh dọa suýt đánh rơi di động đây này."

"Chẳng phải điện thoại của cậu bị đập hỏng sáng nay rồi à?"

Kỷ Tòng Kiêu: "..."

Trong điện thoại không có âm thanh, Thịnh Hoài ho nhẹ, không trêu bạn nhỏ tiếp nữa.

"Thái độ của Đỗ Minh Cảnh khác nhau là điều rất bình thường. Hai chúng ta là kiểu người khác hẳn nhau, áp dụng phương pháp tương đồng sao có thể tấn công được?"

Thịnh Hoài vừa lau tóc, vừa nói chuyện với Kỷ Tòng Kiêu. Đỗ Minh Cảnh với anh là kiểu quan tâm bạn tốt, hình tượng chí khí hợp nhau, tiến lùi vừa phải, chưa bao giờ vượt quá ranh giới. Còn với Kỷ Tòng Kiêu là có thêm cả sự canh chừng săn sóc, điều này rất hữu dụng với kiểu người yêu hay thích biệt tích, nhưng mà... Rõ ràng Kỷ Tòng Kiêu không nằm trong số đó, Đỗ Minh Cảnh luôn bị từ chối là điều bình thường.

"Vậy anh cảm thấy kiểu nào mới tán đổ em được?" Kỷ Tòng Kiêu hỏi.

"Chắc là cưng lên tận trời."

Thịnh Hoài vừa dứt lời, chỉ nghe thấy phía bên kia truyền đến tiếng cười sằng sặc, tay đang lau tóc của anh khựng lại, anh nhướng mày, "Tôi nói sai rồi à?"

Kỷ Tòng Kiêu bị câu này của anh chọc cười suýt chút nữa lăn xuống sô pha. Cưng lên tận trời? Sau đó bị ném rơi vù vù xuống thịt nát xương tan đúng không? Cậu trở mình nằm ngửa lên, giơ tay nhéo ấn đường, chuyển chủ đề sang hỏi thăm quá trình quen nhau của Thịnh Hoài và Đỗ Minh Cảnh.

Không có gì phải giấu giếm cả. Thịnh Hoài lau khô tóc, rót một ly nước mật ong cho mình, ngồi dựa lên ban công nhớ lại.

Anh và Đỗ Minh Cảnh tình cờ kết bạn ở Berlin, trò chuyện vui vẻ, thường xuyên qua lại thì thành bạn bè. Được một thời gian dài, Đỗ Minh Cảnh có ý với anh, hai người đều hiểu rõ trong lòng. Đỗ Minh Cảnh từng thử nghiệm nước ấm nấu ếch một thời gian, nỗ lực dùng thân phận bạn bè làm anh rung động, nhưng Thịnh Hoài cũng chỉ dừng lại ở ấn tượng tốt với gã mà thôi.

"Sao đó hắn theo đuổi công khai luôn?" Kỷ Tòng Kiêu hỏi.

"Ừ." Thịnh Hoài đáp.

Sau khi nói rõ, thừa nhận tất cả mọi chuyện, dường như vẻ đẹp tiềm ẩn của phương Đông đã được thay thế bằng sự nhiệt tình hồ hởi của phương Tây. Cho dù tốc độ tiến lùi vẫn như cũ, nhưng mỗi ngày một nhánh hồng, thường xuyên đến thăm, không nhiều lời tâm tình, lại luôn luôn dùng khẩu khí mềm mỏng bình tĩnh nhắc đến chuyện tương lai, giống như cách mà gã bộc bạch nội tâm trước mặt Kỷ Tòng Kiêu tối nay.

Tuy không đến mức quá rung động, nhưng cách nhắc đến chuyện tương lai đúng là khiến cho người ta rất hi vọng ngóng trông.

"Thế anh trở về làm gì?" Kỷ Tòng Kiêu hỏi, nếu như Thịnh Hoài về nước vì Đỗ Minh Cảnh, vậy thì Đỗ Minh Cảnh thật sự đã nhặt mè mất dưa(*) rồi, trắng trợn chà đạp một tấm chân tình.

(*) Thành ngữ Trung Quốc, chỉ việc chú ý đến thứ yếu mà bỏ qua thứ quan trọng nhất, mất nhiều hơn được.

"Tôi trở về đúng là có ý phát triển thêm một bước." Thịnh Hoài thản nhiên thừa nhận, "Tình yêu không phải điều tất yếu, trải qua những tháng ngày hòa hợp bên nhau là được rồi. Tôi vốn tưởng hắn sẽ là một người bầu bạn không tệ, chỉ tiếc..."

"Chỉ tiếc là nhìn nhầm người." Kỷ Tòng Kiêu nói tiếp, "Cũng may anh không vừa ý hắn thật."

"Đúng là vậy." Thịnh Hoài gật đầu, nhìn đồng hồ, 12 giờ kém 15 phút, "Được rồi, nghe hết chuyện cũ rồi đấy, cậu nghỉ ngơi đi."

Kỷ Tòng Kiêu cau mày, "Em không phải trẻ con, không cần ngủ sớm."

"Nhưng tôi cần dưỡng sinh." Thịnh Hoài nói tiếp.

"Anh Thịnh! Anh mới 29 thôi mà!" Kỷ Tòng Kiêu ra sức giữ anh lại, thời gian còn sớm, chưa chắc cậu đã ngủ được đâu.

"Đúng vậy, thành mấy ông chú lớn tuổi rồi. Có tuổi rồi, không được để tổn hại sức khỏe. Được rồi, bạn nhỏ ngủ ngon." Thịnh Hoài cười cắt ngang.

Kỷ Tòng Kiêu nhìn giao diện chat khôi phục lại, nhận thức về ảnh đế Thịnh của cậu lại một lần nữa được làm mới. Cậu ngây người một lát, nhún vai đứng dậy rửa mặt, nhớ ra sáng nay dậy sớm, bây giờ... hay là cứ đi ngủ thử xem sao?

Hai người lần lượt đi ngủ, chìm sâu trong giấc mộng đẹp. Bọn họ không hề hay biết một tài khoản Weibo V lớn đã đăng một loạt ảnh chụp, khiến chủ đề liên quan đến Kỷ Tòng Kiêu vất vả lắm mới yên tĩnh lại một lần nữa nổi giông nổi gió, thậm chí đến cả Thịnh Hoài vừa về nước cũng bị cuốn vào trong đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK