Ngày thứ hai, khi Tạ Du Sanh tỉnh lại, chỗ giường bên cạnh đã trống không. Chiếc chăn ấm áp vì thiếu đi người bên cạnh mà có hơi lạnh, nếu như không phải trong phòng còn lưu lại mùi vị sau khi hai người hoan ái, còn có mùi thơm trên người, Tạ Du Sanh thậm chí còn cho rằng tất cả những gì xảy ra tối hôm qua là do mình nhớ nhung quá độ, lại mơ những giấc mơ giống nhau.
Cô xuống khỏi giường rồi đi vào phòng tắm, thân thể sạch sẽ trắng nõn của thiếu nữ xuất hiện trong gương. So với tối hôm qua, trên người cô giờ này có thêm số dấu đỏ, có vài vết là do cào, một ít còn lại đã được bôi thuốc, nhiều hơn cả là vết cắn, đều là những vết cắn màu hồng mờ mờ mỏng nông.
Tạ Du Sanh sờ vết tích trên cổ, gương mặt ửng đỏ, hình như đang nhớ lại điều gì. Nhưng khi quay lại thực tại một lần nữa, cô lại bắt đầu ảo não không biết phải làm sao để che kín những dấu tích này. Cũng may bây giờ là cuối thu, thời tiết không tính là ấm áp, quần áo mặc trên người cũng tương đối nhiều. Ta Du Sanh lục trong tủ quần áo một hồi, cuối cùng cũng tìm được một chiếc áo lông cổ cao quá nửa, vừa đúng lúc có thể che kín những vết tích trên cổ. Cô mặc chiếc áo lông màu trắng lên người, lại tìm thêm một cái quần dài cũng màu trắng, lúc này mới bước xuống lầu.
Bảy giờ sáng, thời điểm này với Tạ Du Sanh mà nói không được coi là sớm, nhưng cô biết Sở Tầm đam mê dính người vào giường chắc chắn không dậy nổi. Dưới lầu cũng chỉ có dì giúp việc chuẩn bị bữa sáng, mà trong phòng khách không xa có để một tập báo và điện tín, hẳn là chuẩn bị trước cho Sở Tình Từ.
Tạ Du Sanh mỉm cười chúm chím, cô mang chút tâm tư cá nhân ngồi xuống bên cạnh ghế salon cúi đầu nhìn tài liệu trong điện thoại di động. Cũng không bao lâu sau, có tiếng bước chân truyền xuống từ cầu thang, Tạ Du Sanh ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy Sở Tình Từ mặc âu phục trắng toàn thân đi xuống, sau lưng nàng còn có Sở Tầm đi theo, đôi mắt lim dim buồn ngủ, rõ ràng là bị cưỡng chế dậy.
"Mẹ, con đã nói rồi, 8 giờ dậy có được hay không, con cũng không phải không ăn bữa sáng." Sở Tầm luôn luôn thích sát giờ, bất kể là đi đến chỗ hẹn hay là thức dậy, đều thích chọn thời khắc cuối cùng để tiến hành. Ngày thường cô ở trường học cũng như vậy, nếu như không phải là do Tạ Du Sanh gọi cô dậy đúng giờ hàng ngày, sợ rằng cô nhóc này sớm đã bị trừ điểm chuyên cần do tới trễ rồi.
"Thói quen ngủ nướng của con đúng là nên sửa đổi một chút, Tiểu Sanh dậy còn sớm hơn con." Sở Tình Từ xuống lầu, trông thấy Tạ Du Sanh lại quay đầu sang nói Sở Tầm, lại đưa mắt nhìn lại phía Tạ Du Sanh. Thấy thiếu nữ mặc một chiếc áo lông cao cổ, trong mắt Sở Tình Từ thoáng qua một tia cười mãn nguyện, rất nhanh lại bị chính nàng vùi lấp, dần dần không thấy nữa.
"Hầy, cậu ấy cũng không phải là người bình thường, giờ nào có người trẻ tuổi nào giống như cậu ấy đâu, mẹ lại dùng một phần thiểu số như cậu ấy để so với con." Sở Tầm lẩm bẩm, nhưng lại đi xuống ngồi vào chỗ bên cạnh Tạ Du Sanh, tựa người vào trong ngực cô nũng nịu. Cảm thấy đầu của Sở Tình Từ cọ tới cọ lui trên người mình, Tạ Du Sanh nhìn Sở Tình Từ theo bản năng liền thấy người nào đó đang nhướn mi nhìn hai người, vội vàng đẩy Sở Tầm trên người mình ra.
"A Tầm, hôm nay mình còn có việc phải làm, nên dậy sớm một chút." Tạ Du Sanh mượn cớ này lấp liếm hành động đẩy người ra của mình, nghe thấy lời cô, Sở Tầm trừng mắt nhìn, như thể cũng nghĩ tới chuyện hôm nay Tạ Du Sanh muốn dọn ra khỏi phòng kí túc. Giờ các nàng đã là năm thứ tư đại học, cũng không cần phải đi trường học nữa, phần lớn học sinh cũng đã bắt đầu tìm chỗ thực tập từ sớm. Sở Tầm phải tiếp tục học chứ Tạ Du Sanh cũng đã coi là sinh viên tốt nghiệp loại ưu, công ty muốn tuyển dụng cô nhiều không đếm xuể, mà trong lòng cô dường như cũng đã có quyết định từ sớm, cô cũng đã chuẩn bị dọn tới chỗ thuê cách trường không xa từ lâu.
"À ừ, được rồi, có điều hôm nay tớ phải lên lớp không thể giúp đỡ cậu được, một mình cậu có thể làm xong không?" Sở Tầm nhẹ giọng hỏi Tạ Du Sanh, mặc dù cô biết khuê mật của mình đã rèn luyện qua thời gian dài, sức lực cũng lớn hơn mình rất nhiêu, nhưng Tạ Du Sanh dọn nhà một mình vẫn khiến cô có chút không yên lòng.
"Tự mình làm cũng không thành vấn đề, đồ cũng không tính là quá nhiều, cậu vẫn an tâm đi học đi." Tạ Du Sanh khoát khoát tay với Sở Tầm, tỏ ý không sao cả, nghe cuộc đối thoại của hai người, Sở Tình Từ âm thầm ghi nhớ, nhìn gò má và nụ cười yếu ớt của thiếu nữ không nhịn được đưa lưỡi ra liếm liếm môi dưới.
Ba người ăn sáng xong, Sở Tình Từ để tài xế đưa Tạ Du Sanh và Sở Tầm tới trường học trước, sau đó mới đưa nàng tới công ty. Cùng Sở Tầm đến trường học, Tạ Du Sanh yên lặng suy tính chuyện buổi chiều gặp mặt Sở Tình Từ, hoàn toàn không chú ý tới Sở Tầm đi bên cạnh từ đầu tới cuối vẫn nhìn chằm chằm mình như thể đang tìm kiếm nghiên cứu gì đó.
"Sanh Sanh, cậu ngẩn ra cái gì thế? Có phải tối hôm qua ngủ không ngon hay không? Mình ấy, tối hôm qua hình như còn nghe được mấy cái tiếng động kì quái gì đó, mình còn tưởng mình nghe nhầm cơ, cậu có nghe thấy không?" Sở Tầm xoa mái tóc dài, nghĩ tới những tiếng ồn không thể nào lý giải được hại mình bị đánh thức lúc nửa đêm, có chút bất mãn bĩu môi.
"Cậu nghe được tiếng gì thế?" Ánh mắt Tạ Du Sanh có chút bối rối, chỉ có điều giọng vẫn còn duy trì được thái độ bình thường, Sở Tầm suy nghĩ một chút cũng không có cách nào hình dung được loại tiếng động đó, dù sao cũng rất mập mờ. Cô cảm thấy dạng học sinh giỏi không yêu đương giống như Tạ Du Sanh chắc chắn không hiểu được, ngoài ra cũng không biết có phải mình nghe lầm hay không. Tóm lại, chuyện này cũng không có cách nào nói ra được. Sở Tầm lắc đầu một cái, nói mình chỉ là nghe lầm thôi, điều này cũng khiến Tạ Du Sanh thở phào nhẹ nhõm.
Hai người đi chung với nhau khiến không ít sinh viên trong trường nhao nhao ngó nghiêng. Dù sao Sở Tầm và Tạ Du Sanh cũng là hai "đóa" hoa khôi vườn trường của đại học Lang Kỳ, đã kiểm chứng câu nói, người xinh đẹp quả nhiên chỉ thích chơi với người xinh đẹp một cách chân thực. Gần tới lúc tốt nghiệp, Sở Tầm muốn xuất ngoại học nghiên cứu sinh, Tạ Du Sanh cũng phải chuyển đi. Nghĩ tới chuyện không bao lâu nữa sẽ không còn được thấy đàn chị xinh đẹp như vậy, không ít đàn em có tâm tư riêng với hai cô cũng bắt đầu tính toán tranh thủ thời gian nhìn ngắm thêm vài lần, đương nhiên cũng có người muốn thừa dịp trước khi tốt nghiệp tỏ tình, số người như vậy còn không phải ít.
So với Sở Tầm, số nữ sinh người theo đuổi Tạ Du Sanh luôn nhiều hơn nam sinh, đại khái là vấn đề về khí chất phong thái khiến Tạ Du Sanh rất dễ hấp dẫn các đàn em và đàn chị, thậm chí có người đã tốt nghiệp vẫn cố ý quay lại để ngắm Tạ Du Sanh. Đối với chuyện Sở Tầm hình dung cô thành một cái cờ lê biết đi, Tạ Du Sanh nghe xong cũng chỉ có thể lắc đầu. Cô thực sự rất muốn nói với Sở Tầm, mình thực sự không có chút cảm giác nào với những người này, cả người cô sớm đã ở bên cạnh một người khác.
"Đàn... đàn chị Tạ, đây là quà tốt nghiệp... em muốn tặng chị, xin chị hãy nhận lấy, em biết chị sẽ không tiếp nhận em, nhưng em vẫn sẽ mãi mãi thích chị!" Đang lúc hai người vừa đi vừa trò chuyện, một đàn em bất chợt xuất hiện, hai tay giơ ra đưa lễ vật tới. Vị đàn em này Sở Tầm từng nghe nói, cũng là sinh viên mới rất được chào đón trong trường học, nghe nói vừa vào trường đã thấy hứng thú với Tạ Du Sanh.
Tạ Du Sanh thực ra cũng không phải người giỏi từ chối những chuyện như này, mà mỗi lần cô muốn từ chối đều mất thời gian rất lâu. Cô đang suy nghĩ nên làm như thế nào, biểu cảm trên mặt thờ ơ tới mức cơ hồ có chút lạnh nhạt, cũng khiến không ít người có ảo giác cô không dễ gần gũi, danh hiệu mỹ nhân lạnh lùng cũng nhờ vậy mà được tặng cho cô. Sở Tầm có thể thân cận với cô lại rất rõ ràng, người này vốn không phải là lạnh nhạt thờ ơ, mà cơ bản là bị người kia hù dọa cho mất vía, toàn thân ngừng hoạt động.
Vào lúc này, thấy Tạ Du Sanh lại bắt đầu cau mày suy nghĩ, đàn em bị cô dọa sợ không dám ngẩng đầu lên, Sở Tầm thực sự rất muốn nói với đàn em rằng đàn chị Tạ này của các bé không thể nói là lạnh lùng, mà là ngốc nghếch đáng yêu cơ.
"Đàn... đàn chị Tạ? Có phải là em đã quấy rầy chị hay không?" Đàn em thấy đã qua hồi lâu mà Tạ Du Sanh vẫn không trả lời, cô ấy có hơi bối rối buông đôi tay đang giơ lễ vật lên ngẩng đầu nhìn Tạ Du Sanh. Dáng người cô cao ráo, hôm nay lại đại đi một đôi bốt cưỡi ngựa, đôi chân vừa nhỏ vừa dài. Quần áo màu trắng, bên ngoài khoác áo đen. Toàn thân cô nhìn qua giống như những minh tinh tùy tiện mặc lung tung gì đó rồi ra cửa, dùng máy chụp hình lại cũng có thể chụp được những hình ảnh thật xinh đẹp.
Vào lúc này, Tạ Du Sanh vẫn còn đang suy nghĩ xem nên làm sao để từ chối phần ý tốt này của đàn em mà vẫn không khiến cô ấy cảm thấy khó xử, cô mân mê đôi môi thoa lớp son mỏng của mình một cách nhẹ nhàng, mái tóc đen dài lơ lửng trên lưng, nhìn qua toàn thân cực kỳ giống người đi ra từ các bộ phim nghệ thuật. Đàn em nhìn ngây người, nhất thời cảm thấy mình căn bản không xứng với một đàn chị Tạ như vậy.
Trong lòng cô vừa hối hận vì mình đã chạy tới tỏ tình, nhưng lại vô cùng vui vẻ vì có thể nhìn thấy Tạ Du Sanh ở khoảng cách gần như vậy, không đợi đối phương đáp lời, đàn em liền chạy đi. Sở Tầm đứng bên cạnh, mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình, nhìn thêm chút nữa thì người cũng đã chạy đi hết rồi, Tạ Du Sanh mới lấy lại tinh thần, ngơ ngác quay sang nhìn mình, Sở Tầm liếc mắt, bất đắc dĩ vỗ vỗ bả vai Tạ Du Sanh.
"Sanh Sanh à, mình cảm thấy tật xấu này của cậu phải sửa đổi một chút, từ chối người khác nào có khó khăn như vậy chứ, giống như mình này, mở miệng từ chối một ai đó đều không hề bất động ngừng lại như vậy bao giờ. Đoán chừng ngày mai, lại sẽ có tin đồn truyền đi là cậu lạnh lùng." Đoạn nhạc đệm này tạm thời chấm dứt tại đây, Sở Tầm đi học còn Tạ Du Sanh quay lại nhà trọ của hai người, thu thập đồ đạc và hành lý của mình.
Sau khi dọn dẹp xong xuôi, xe Tạ Du Sanh gọi còn chưa tới, Tạ Du Sanh c hơi buồn ngủ, tối hôm qua cô giằng co với Sở Tình Từ một hồi lâu, hai người cũng đã rất lâu không gặp đối phương cũng không có thân mật, chỉ làm một lần, đương nhiên là không đủ. Hai người làm loạn đến rạng sáng mới ôm nhau chìm vào giấc ngủ, mà sớm nay Tạ Du Sanh lại dậy sớm, giờ đây khung cảnh đã yên tĩnh trở lại, cô liền dựa người trên giường ngủ.
Trong mơ, cô nằm mơ thấy khung cảnh lúc gặp Sở Tình Từ, quen biết với nàng, rồi lấy hết dũng khí ra theo đuổi, đại khái là chuyện dũng cảm nhất mà đời này Tạ Du Sanh từng làm, cũng là là quyết định mà cô không hối hận nhất.
Danh Sách Chương: