Tạm biệt Tĩnh Tuệ sư thái xong, Vương Nhất Bác chạy về hậu viện một đường, quả nhiên Tiêu Chiến đang pha trà.
Hôm nay tiểu đại vương lại không muốn luyện thương, một hơi chạy đến đứng bên cạnh Tiêu Chiến, khom lưng xuống liền khiêng Tiêu Chiến lên ấn trên vai, nhấc chân đi vào trong phòng.
Tiêu Chiến cả kinh, lỡ tay làm bể một chung trà, y biết đêm nay Vương Nhất Bác uống rượu, nghĩ khuyên cũng khuyên hắn không nổi nên liền rũ tay kéo kéo xiêm y trên lưng Vương Nhất Bác, nói:
"Luôn phải đóng cửa lại trước......"
"Ta không chờ được, vào nhà rồi đóng cửa phòng."
Quả nhiên đóng cửa phòng xong, Tiêu Chiến mới thật sự biết tiểu đại vương uống rượu xong sẽ bá đạo cỡ nào, trong lòng vô cùng hối hận không nên lấy rượu cho Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác say khiến tính tình nóng nảy, cũng không quản được sức lực trên tay, cởi đai lưng hai lần liền không kiên nhẫn nữa, trực tiếp xé rách tăng bào và tiết khố của Tiêu Chiến, ấn vào chỗ kia vài cái, còn chưa chờ ướt át liền đâm vào đến cùng, Tiêu Chiến gấp đến độ ôm chặt lưng Vương Nhất Bác, nâng người lên dán vào ngực hắn, bị đâm cho lung lay sắp đổ.
Môi lưỡi giao triền hồi lâu, mùi rượu theo nụ hôn của Vương Nhất Bác một đường chui vào đầu Tiêu Chiến, tiểu hòa thượng chưa từng uống rượu, lập tức cảm thấy thân nhiệt nóng lên, dục hỏa đốt người, chủ động mở rộng chân lớn hơn nữa, mắt cá chân quấn trên lưng Vương Nhất Bác.
Nhưng đêm nay tiểu đại vương không thể buông tha Tiêu Chiến, duỗi tay đến sau eo nắm cẳng chân như sứ ngọc mỡ dê của Tiêu Chiến đưa đến bên miệng, cùng với hạ thân ra vào, liếm xương chân, bàn chân và lòng bàn chân của y, lại dùng đầu lưỡi vòng qua từng ngón từng ngón chân y, mút ra tiếng nước tấm tắc.
Tiếng nước này cùng tiếng thân thể va chạm bạch bạch trộn vào nhau, liền như thôi tình mê dược, trong đêm đông giá rét, hai người trong thiện phòng cháy sạch dục hỏa đốt người, long trời lở đất.
Tiêu Chiến thật sự chịu không nổi nữa, duỗi tay nâng mặt Vương Nhất Bác lên, đưa môi mình lên, kéo đầu lưỡi của Vương Nhất Bác vào trong miệng mình. Có lẽ lời sư phụ nói lúc ăn tối khiến Tiêu Chiến hôm nay đặc biệt lớn mật trong chuyện làm tình, lần đầu tiên chủ động mở miệng, nói:
"Nhất Bác, Nhất Bác, nhanh chút...... vào chỗ đó."
Vương Nhất Bác mừng như điên, nào hy vọng xa vời Tiêu Chiến trước nay chỉ nhẫn nhịn chịu đựng trên giường, thế mà có thể có một ngày chủ động mở miệng nói hắn nhanh chút?
Một tiếng tác cầu này của Tiêu Chiến khiến hắn phấn khích không gì sánh được, lập tức vớt đầu gối Tiêu Chiến lên đè dưới thân, tìm tư thế tiện đưa đẩy nhất, lại thúc một cái đâm đến cuối, lúc đè qua khối nhô lên kia, tiểu đại vương đè nén rung động trong lòng, cẩn thận kiểm tra đôi mắt bị mùi rượu thiêu đến mức không mở ra được của Tiêu Chiến.
"A! Thật lớn......"
"Bảo bảo, sao hôm nay nóng nảy như thế?"
Bảo bảo, Vương Nhất Bác đã sớm muốn kêu Tiêu Chiến như vậy, nhưng ngại Tiêu Chiến người này dễ thẹn thùng nhất, tức giận sẽ không nói thèm chuyện thật tốt với Vương Nhất Bác mấy ngày liền, tiểu đại vương cũng chỉ có thể nhiều lần cố nén gọi y là "ca ca".
Mỗi khi động tình, Vương Nhất Bác sẽ đè Tiêu Chiến lên giường, hung hăng dùng cây dương v*t của mình đâm thủng cơ thể y, vững vàng đóng Tiêu Chiến vào đệm giường, Tiêu Chiến không chỗ thối lui, đành phải giơ tay ôm hắn, lúc này nếu như có thể lại kêu một tiếng bảo bảo liền cảm thấy triệt triệt để để chiếm hữu được Tiêu Chiến.
Hôm nay, chỉ thấy Tiêu Chiến đầy mặt tình dục, cả thân thể trần trụi đều ửng hồng, không còn thanh lãnh như xưa, có thêm vài phần dâm mị đáng yêu.
Tiểu hòa thượng hoàn toàn không biết lúc này y mê người cỡ nào, chỉ để Vương Nhất Bác nhìn trong mắt, liền cảm thấy tác dụng của rượu hùng hoàng chậm nhưng bộc phát lớn, cũng không rảnh lo quá nhiều, mặc kệ Tiêu Chiến có tức giận hay không, hô nhiều tiếng liên tục:
"Bảo bảo, bảo bảo, bảo bảo......"
Xưng hô này quả thật độc chiếm, kích thích Tiêu Chiến một phen, hậu thân cắn kéo càng chặt hơn, suýt nữa khiến dương v*t trong cơ thể lập tức bắn sạch sẽ, người trên người một khắc cũng không nhịn nổi, nhanh chóng thâm nhập vào chỗ sâu nhất.
Vương Nhất Bác kéo cánh tay Tiêu Chiến lên, để y ôm chặt đùi mình, gập người lên, chỉ còn lại chỗ mềm ướt kiều hồng nhếch lên cao cao, chịu sự nôn nóng của nam nhân uống rượu.
Tư thế cơ thể bị lôi kéo hôn chân thật sự hành hạ người, Tiêu Chiến bồi hồi nhiều lần bên rìa cao trào, vài lần muốn tới nhưng Vương Nhất Bác lại cứ chậm lại, lỗ tinh cũng bị hắn cản trở, Tiêu Chiến đành phải vươn tay về phía Vương Nhất Bác:
"Nhất Bác, đừng hôn, mau chút......"
"Tiêu Chiến, ca ca, bảo bảo, em muốn mạng ta sao?"
"Chưa từng......"
"Muốn thì lấy đi, mạng đều cho em."
"A......"
Cao trào mãnh liệt đến đúng hạn. Sau khi tiết thân vẫn không chịu bỏ qua, hai người lại quấn nhau trên giường, điên loan đảo phượng làm vài lần, bắn lên người, lên đệm giường, lên mền...... Một mớ hỗn độn, giữa sợi tóc của Tiêu Chiến cũng dính đục dịch của Vương Nhất Bác.
Giờ Tý đã qua, hai người còn dính mồ hôi, thể dịch, ướt nhẹp mà ôm nhau.
"Ca ca, nửa tháng sau là Tết Nguyên Tiêu, ta mang ngươi đi dạo trong thành, được không?"
"Sư phụ thì sao......"
"Ta đã bẩm báo Tĩnh Tuệ sư thái rồi, sư thái nói em đồng ý là được."
"Vậy, làm phiền tiểu đại vương chăm sóc."
Vương Nhất Bác mở to hai mắt nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, Tiêu Chiến đang nằm trong ngực hắn, đầu ngón tay quấn lấy một sợi tóc đen của hắn.
Vốn tưởng rằng Tiêu Chiến nhất định sẽ nói không thể, cần phải phí sức một phen mới có thể khiến y gật đầu, nào ngờ đêm nay Tiêu Chiến đồng ý sảng khoái như thế, nhất thời lại quên cao hứng.
Mãi đến khi đầu môi Tiêu Chiến khẽ chạm vào mũi Vương Nhất Bác, hắn mới xoay người đè người dưới thân, hôn thật sâu.
"Ưm...... Nhất Bác, đừng làm nữa, mệt rồi."
"Không làm, nghe bảo bảo, chỉ muốn hôn hôn em. Bảo bảo, em cũng gọi ta một tiếng đi."
"Gọi là gì?"
"Muốn nghe em gọi ta, gì cũng được."
"Nhất Bác, ái lang......"
Trăng non như lưỡi câu, cong cong đung đưa trong màn đêm, nắm lấy hồng loan tinh động trên thế gian.
- ------
Đêm trước Tết Nguyên Tiêu, Vương Nhất Bác đã sớm chuẩn bị xe ngựa ngừng dưới chân núi, tự mình bước nhanh chạy lên núi đón Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến cũng đã thay xong xiêm y chờ trong viện, thân xiêm y này đã chọn lựa tinh tế, màu than viền trắng, ngày thường lúc Tết mới lấy ra mặc một lần.
Ai ngờ so với Vương Nhất Bác đang chạy vào cửa, chợt cảm thấy cũ nát khó coi.
Hôm nay Vương Nhất Bác mặc trường sam gấm vân la trắng muốt, thắt lưng bằng da hươu với nắp khóa đồng, bó tóc bằng trâm xanh ngọc bích, chân mang ủng gấm. Hoàn toàn không phải trang phục võ tướng thường ngày, rõ ràng là dáng vẻ công tử phong lưu phóng khoáng.
Tiêu Chiến bất giác nhìn sửng sốt, mới cảm thấy một thân áo tơ của mình, thật không xứng đôi, lập tức không khỏi cảm thấy tự ti xấu hổ. Y lại không lấy ra nổi một chiếc xiêm y tương xứng với hắn.
Giờ phút này Tiêu Chiến đã quên hoàn toàn lời kinh Phật nói "Vật dục tùy tâm". Chỉ cảm thấy xiêm y khác nhau một trời một vực giống như tình cảnh khác xa nhau của y và tiểu đại vương trong loạn thế, thật là cách biệt một trời.
(Vật dục 物欲: ham muốn hưởng thu vật chất.)
Tiểu đại vương chính là người nhập thế, hậu nhân nhà tướng, y lại cắt tóc xuất thế đệ tử Phật gia, giữa bọn họ há chi cách bởi một cánh cửa am Tịch Chiếu am?
Cũng giống như đầu hạ, Vương Nhất Bác một tháng không đến tìm y, y lại có thể đi đâu tìm người? Lại có thể tìm ai hỏi thăm?
Nếu như Vương Nhất Bác thật sự không muốn gặp y, y liền đưa đến cửa, mỗi ngày khóc lóc kể lể trước cửa Phục Vương trại, chẳng qua lại thành một "Tiểu Thúy" khác. Ngoại trừ tự rước lấy nhục, khiến người khác nói một câu "Lục căn không tịnh" thì còn có thể tìm được gì?
Nếu Vương Nhất Bác muốn đến, thì sẽ tự trở lại, nào cần Tiêu Chiến đi tìm.
Từ nhỏ Tiêu Chiến đã thanh cao, thà rằng thủ trong am, hàng đêm nhìn gốc cây hải đường, cũng không muốn làm khó người khác.
Mặc dù lúc này Tiêu Chiến không hề cho rằng tình ý của mình đối với Vương Nhất Bác ít hơn Vương Nhất Bác đối với y chút nào, nhưng không thể phủ nhận chính là, giữa hai người họ, Nghi Thanh tiểu hòa thượng chỉ có thể là bên bị động.
Việc thiên hạ, luân lý của số mệnh, vốn không phải việc chỉ cần y một bên tình nguyện không để ý đến "mệnh kiếp" mà lão hòa thượng nói, là có thể suôn sẻ theo ý người.
Cuộc tương ngộ và động tình này đều được đến không dễ, dù Vương Nhất Bác có đối tốt với y cũng không thể thay đổi sự bất bình đẳng vốn có giữa bọn họ, Nghi Thanh tiểu hòa thượng bị động, có phải chỉ vì tính cách cho phép không?
Nếu Tiêu Chiến không bị nhốt trong am môn, không bị nhốt trong mệnh kiếp, thì y cũng nguyện sống tùy ý một hồi, yêu một lần. Mặc dù không được chết tử tế, đả thương người, tổn hại mệnh mình, y cũng không oán không hối.
Tựa như Vương Nhất Bác bây giờ vậy, ngay ngay thẳng thẳng.
Vương Nhất Bác đã chuẩn bị tay nải cho Tiêu Chiến trước khi vào cửa viện rồi, đi bẩm rõ với Tĩnh Tuệ sư thái xong, trở về liền thấy Tiêu Chiến vẫn ngồi xuất thần trên bàn đá trong viện, liền đi đến bên cạnh y quỳ gối, gác đầu lên đùi Tiêu Chiến, nói:
"Hôm nay ca ca thật đẹp. Suy nghĩ gì vậy?"
"Khó coi."
"Hội đèn lồng của Tết Nguyên Tiêu náo nhiệt nhất, ta mang xiêm y đến cho ca ca đây, chúng ta vào nhà thay đi."
Lúc này Tiêu Chiến mới để ý Vương Nhất Bác mang theo một tay nải, bên trong là xiêm y lăng la hoa mỹ giống hắn vậy, trong lòng cảm động, sau đó liền ảo não vừa rồi mình thương cảm và phỏng đoán vô cớ, thế mà lại sờ sờ nghĩ ra một bài văn chương lớn, tự rước rất nhiều phiền muộn.
Nếu đã động tình với nhau, y nên tin tưởng Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác đã hoàn toàn chuẩn bị tốt thay y rồi.
Rõ ràng tiểu đại vương là một người nhập thế đứng đầu, lại chịu giữ cửa am vì tiểu hòa thượng xuất thế.
Nói xong, Vương Nhất Bác liền nắm tay Tiêu Chiến đi vào trong phòng, hai tay Tiêu Chiến kéo lấy hắn, nói:
"Không thể."
"Lại không thể? Ca ca, lần đầu tiên chúng ta xuống núi chơi, tuy ngươi mặc áo tơ đã rất tuấn tú, nhưng tăng phục đi chơi luôn không tiện, vẫn nên thay được không?."
"Ta là nói, không thể thay y phục trong am, nếu gặp phải sư phụ, sư muội thì phải làm sao?"
"Thì ra là thế, vẫn là ca ca nghĩ chu đáo, vậy chúng ta lên xe thay, ta thay cho ca ca."
"Càn quấy......"
Vương Nhất Bác không nói lời nào, vừa lôi vừa kéo Tiêu Chiến xuống núi, lên xe ngựa liền kêu gã sai vặt đi thẳng đến Nam Lăng thành, cũng dặn một câu: Phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nghe.
Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến vào trong xe, xe đi qua hai dặm đường liền có âm thanh.
"Vương Nhất Bác, không được càn quấy."
"Càn quấy cũng chỉ càn quấy với một mình ca ca, bảo bảo ngoan, để vi phu sờ sờ, muốn chết......"
"Nói bậy......"
Lời còn chưa dứt liền chỉ còn lại tiếng rên rỉ và thở dốc không dứt truyền ra từ trong buồng xe phập phập phồng phồng.
Gã sai vặt lái xe giống như bị hàng trăm con kiến lướt qua ngực mình, lòng ngứa ngáy khó nhịn, đành phải mặc niệm trong lòng:
"A di đà phật. Phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nghe."
- ------
Chờ đến Nam Lăng thành, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác liền ở lại trong biệt viện Phú Giáp nhà Tạ viên ngoại.
Tạ công tử là bạn tri kỷ của Vương Nhất Bác từ nhỏ, mặc dù hiện giờ Vương Nhất Bác đã xa cách thân thích, nhưng nghe nói hắn muốn đến, Tạ công tử vẫn nhiệt tình chiêu đãi.
Dùng xong món ngon phong phú, Tạ công tử hẹn gặp lại hai người Vương Tiêu vào hội đèn lồng ngày mai, rồi cáo từ rời đi.
Hôm nay Tiêu Chiến mặc trường sam lăng la màu đen do Vương Nhất Bác chuẩn bị, buộc đai lưng đỏ sậm, đầu đội khăn đen như mực, thế mà không nhìn ra là người xuất gia.
Trong bữa tiệc, Tạ công tử còn nói: "Vương huynh từ đâu tìm ra công tử tuấn mỹ khí độ bất phàm như thế?"
Tiêu Chiến lại ngượng ngùng, chỉ lo cúi đầu uống một chén canh dương xỉ.
Đợi vào đêm, tất nhiên là Vương Nhất Bác không chịu buông tha ngày tốt cảnh đẹp này rồi.
Ngày thường hai người làm tình ở Tịch Chiếu am, luôn e ngại mọi người ở tiền viện và Bồ Tát La Hán ở đầu giường nên không dám tận hứng. Hôm nay Vương Nhất Bác liền hung ác, muốn Tiêu Chiến kêu lớn tiếng hơn nữa mới chịu bỏ qua.
Ban đầu Tiêu Chiến hơi ngượng ngùng, sau đó cũng không cố kỵ gì nữa, càng kêu càng vang, càng muốn càng dữ, cào lưng Vương Nhất Bác ra đầy vết xanh hồng, trên ngực, trên vai đều là dấu răng của Tiêu Chiến.
"Ca ca, lại gọi ta một tiếng."
"Nhất Bác, ái lang...... Phu quân......"
"Bảo bảo, hoàn tục theo ta, được không?"
Tiêu Chiến đúng là tình khó tự kiềm chế, lúc cao trào mãnh liệt, nghe lời này xong, gần như rút gân, đứt quãng đáp:
"Nhất Bác. Bồ Tát nhất định không thể tha cho ta... Ta phải xuống mười tám tầng địa ngục."
"Em theo ta đi, ta dùng một thương giết hết Diêm La Quỷ Vương, ai dám giữ em ở địa phủ?"
Tiêu Chiến liền nhắm mắt lại, vùi đầu vào cái ôm của Vương Nhất Bác, không cưỡng lại được.
Đêm dài đằng đẵng, vô tâm nhập mộng.
Thân theo tình động, làm bạn không rời.
(Nguyên văn Tỷ dực song phi 比翼双飞: ví von phu thê ân ái, làm bạn không rời hoặc nam nữ tình đầu ý hợp, phác họa hình ảnh đôi chim liền cánh, cùng nhau bay lượn trên bầu trời.)
- -------
Hội đèn lồng Nguyên Tiêu, sau bữa cơm trưa liền giăng đèn kết hoa khắp nơi, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác phẩm trà ở lầu hai của tửu quán.
Hôm nay Vương Nhất Bác thật an tĩnh, trà uống đã lâu, vẫn không thấy hắn lên tiếng, Tiêu Chiến liền hỏi hắn:
"Chuyện gì buồn lòng?"
"Không có gì. Chẳng qua nhìn nhà nhà đốt đèn này, nhớ đến chiến sự căng thẳng ở Sơn Hải Quan, binh tướng ngày đêm chiến đấu anh dũng, không biết tối nay có thể ăn được một miếng cơm canh nóng hay không."
"Nhất Bác, bớt buồn, Vương tướng quân bọn họ không có tin tức chính là bình an."
Trước đây Tiêu Chiến đã nghe Vương Nhất Bác nói qua, cha anh đều đã gấp rút tiếp viện Sơn Hải Quan rồi, hiện giờ chiến sự chưa biết thắng bại, đã qua nửa năm.
Vương Nhất Bác ngoài miệng không nói nhưng đã lén hạn chế không biết bao nhiêu chi phí. Từng xe từng xe lương thảo và tiền vật vận chuyển đến tiền tuyến.
Con cháu tướng môn, mặc dù bất bình vì triều đình bị kẻ gian nắm quyền, nhưng làm sao có thể thật sự ném quốc đại nghĩa?
Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến cũng cảm thấy đau lòng, không còn ngắm đèn, chỉ lo cúi đầu dùng trà.
Vương Nhất Bác thấy y như vậy, lập tức hối hận vô cùng, rõ ràng mình muốn mang Tiêu Chiến xuống núi ngắm cảnh, nhưng hiện giờ lại khiến Tiêu Chiến buồn lòng, vội vàng đứng dậy, đứng bên cạnh Tiêu Chiến, ôm người vào trong ngực, nói:
"Ca ca, hôm nay không nói những điều này nữa. Ta và em đến bờ sông thả đèn, em thích không?"
"Thích."
Phong tục Tết Nguyên Tiêu thả đèn sông này, lúc trước Tiêu Chiến ở nhà cũng đã gặp qua, đó là thanh niên nam nữ khẩn cầu nhân duyên mỹ mãn.
Không ngờ hiện giờ, rõ ràng mình đã không còn mong muốn gì, cắt tóc tu hành, lại vẫn còn quang cảnh này, thả đèn sông cùng Vương Nhất Bác.
Mắt thấy Vương Nhất Bác cầm bút viết lên đèn thuyền tám chữ:
"Đời này không bỏ, sinh tử không rời".
Lòng Tiêu Chiến đại động, thiên ngôn vạn ngữ cũng không chống đỡ nổi tám chữ này.
Mặc dù từ nhỏ bị nhốt trong mệnh lý, trưởng thành nghiên cứu học hỏi kinh Phật, Tiêu Chiến nhẫn nhục chịu đựng rất nhiều năm, cho rằng mình đã sớm ngũ uẩn giai không, nào ngờ giờ phút này lại khó giấu thâm tình đầy cõi lòng.
(Ngũ uẩn 五蕴: là hợp thể của sắc uẩn, thọ uẩn, tưởng uẩn, hành uẩn và thức uẩn, là một sự kết hợp giữa tâm lý và vật lý để tạo nên một chúng sinh.)
Dù cuộc đời này đúng như lão hòa thượng kia nói "Hại người hại mình, đi đời nhà ma", thì Tiêu Chiến cũng muốn đánh cuộc với Vương Nhất Bác một lần, tu la đạo tràng, chỉ cần ở bên chàng, không ngại nhắm mắt lại đi một chuyến.
Tiêu Chiến liền cầm lấy giấy lụa trong tay Vương Nhất Bác, đề bút thêm vào tám chữ:
"Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, bái cầu."
Đèn thuyền dập dập dềnh dềnh trên sông nhỏ, nhận khẩn cầu của tiểu hòa thượng và tiểu đại vương, càng đi càng xa.
Ngẩng đầu, liền thấy ánh trăng kia cũng xấu hổ, tinh hỏa cũng cười.
Mười lăm tháng giêng, Tết Nguyên Tiêu.
Chỉnh đèn, đưa đèn. Trăng tròn, người viên.
Bóng thuyền sặc sỡ giữa sông, ngọn đèn dầu trên phố suy yếu.
Điều này cũng không ngăn nổi bọn họ trong mắt nhau.
"Ca ca......"
"Ta hoàn tục, trời nam đất bắc, đi cùng chàng."
Chap sau có biến
Danh Sách Chương: