Một ngày nào đó trời trong nắng ấm.
Lâm Khai đi ngang qua sảnh lớn của khu thí nghiệm, đang có người vây quanh bảng vinh danh, líu ríu ầm ĩ, có sinh viên thấy hắn vội chào hỏi, "Chào thầy Lâm ạ!"
Lâm Khai gật đầu, đi đến, "Xem gì đấy?"
Sinh viên kia hơi lúng túng, "Ầy, cái đó..."
Lâm Khai nhướn mày, liếc mắt nhìn bảng vinh danh, phát hiện hình của mình bị vẽ bôi đen hoàn toàn, thành một hình chữ nhật màu đen.
Người quản lý bảng vinh danh chạy tới, nhìn thấy Lâm Khai cũng ở đây, lập tức nghiêm túc nói: "Thầy Lâm, chúng tôi sẽ đi xem camera, nghiêm túc xử lý."
"..." Lâm Khai ho khan một chút, "Khụ, không cần, đổi một tấm hình khác là được."
Đối phương nói: "Không không không, thầy Lâm à, đây không phải là việc nhỏ, trường học của chúng ta kỷ luật nghiêm minh, tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện như vậy..."
"..." Lâm Khai làm vẻ mặt đương nhiên nói, "Tôi thấy tấm hình kia không đẹp, tôi vẽ che đi đấy."
"Thầy yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ..." Quản lý trợn mắt ngoác mồm, "Thầy thầy thầy..."
Các sinh viên đứng hóng cũng há miệng chữ O.
Lâm Khai bình tĩnh nói: "Lát nữa tôi sẽ gửi một tấm hình đẹp hơn cho anh."
Quản lý: "..."
Lâm Khai: "Không khách khí. Tạm biệt."
Từ đây trong Học viện Khoa học Y sinh lưu truyền một truyền thuyết —
Hiệp hội bên ngoài của Học viện Khoa học Y sinh chính thức thành lập, người đầu tiên nhận chức hội trưởng không có bất kỳ nghi vấn nào là phó giáo sư Lâm từ nước ngoài về mà ngay cả hình của mình cũng ghét bỏ.
Nội tâm thầy Lâm bạn có muốn đoán cũng không đoán được.
Danh Sách Chương: