Người ngồi ngạo nghễ ở vị trí cao nhất chính là Hoàng đế, Thái Hậu ngồi bên cạnh ông, bên tay còn lại là vị trí của Trần Hoàng hậu, tiếp đến là Lâm quý phi, người gần đây tương đối được sủng ái.
Mạnh Uyển ngồi cùng Mạnh thừa tướng, Lâm di nương và Mạnh Nhu ngồi phía sau bọn họ theo phép tắc. Bởi vì phía trước có người ngồi chắn nên nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy được hai người họ, âu cũng là lẽ thường.
Di nương và thứ nữ vốn không có tư cách tham gia cung yến. Hôm nay hai người có thể tiến cung đều nhờ phúc của Lâm quý phi. Nhắc tới Lâm quý phi, không thể không nói tới Lâm gia ở Giang Nam. Tuy nói thời điểm Lâm di nương đến Mạnh phủ chỉ là nha hoàn thông phòng nhưng xuất thân của bà thực sự không phải quá thấp kém, chỉ là không thể bằng với Mạnh gia có nhiều đời làm trọng thần trong triều.
Năm đó, Mạnh thừa tướng chưa phải là thừa tướng. Ông đến Tô Châu ở Giang Nam để giải quyết công việc. Vừa hay phụ thân của Lâm di nương lại chính là quan viên tiếp đãi ông, thường xuyên qua lại khiến Lâm di nương thấy được tiền đồ của ông.
Lần đầu tiên nhìn thấy Mạnh đại nhân, Lâm Uyển đã rung động, từ đó luôn hy vọng có thể gả cho ông, nhưng bà biết thân phận của mình kém xa ông, hoàn toàn không thể làm chính thê.
Sau đó, bà giở thủ đoạn khiến cho chủ mẫu Mạnh phủ đưa bà về phủ làm thông phòng của con trai. Tuy nói danh phận thấp hèn nhưng khi còn trẻ, bà chỉ đơn giản là muốn được ở bên người mình yêu, nào biết sau này, người ta tìm được “tình yêu đích thực”, cũng là mẫu thân của Mạnh Uyển, Trình Di – con gái Uy Viễn tướng quân.
Lúc Mạnh thừa tướng lấy Trình Di, phủ Uy Viễn tướng quân chỉ còn lại một duy nhất một mình nàng. Hai người, một người là con gái của liệt sĩ chết trận nơi sa trường, một người là công tử văn nhã xuất thân thế gia, quả thật là trời sinh một cặp. Sự tình phát triển thế nào, chẳng cần phí công suy nghĩ cũng biết.
“Mẫu thân?” Mạnh Nhu thấy mẫu thân không vui, lo lắng lên tiếng hỏi thăm: “Mẫu thân không sao chứ?”
Lâm Uyển hoàn hồn, cười nhạt nói: “Không sao, Quý phi nương nương sẽ cho con cơ hội thể hiện, con tuyệt đối đừng để mất lễ nghi, nhớ kỹ lời mẫu thân dạy.”
“Mẫu thân yên tâm, con đã nhớ kỹ.” Mạnh Nhu gật đầu đồng ý.
Lúc này, Lâm Uyển mới vui vẻ gật đầu, đưa mắt nhìn bữa tiệc, mấy vị hoàng tử đều đã ngồi xuống. Đại hoàng tử Triệu Hiên đang mời rượu Hoàng Thượng, nhị hoàng tử Triệu Ân không buồn không vui, tứ hoàng tử sầu bi nhìn chân mình, ngũ hoàng tử dường như không được vui cho lắm, bình tĩnh nhất phải kể tới tam hoàng tử Triệu Sâm, hắn cụp mắt, cầm đũa bận rộn trên bàn ăn.
Trong bữa tiệc náo nhiệt, chỉ có hắn không giao lưu với người khác. Với tướng mạo và khí phách kia, chả trách sao trái tim con gái nhà mình lại rung động. Mặt khác, trong bữa tiệc có rất nhiều tiểu thư con chính thất lén nhìn hắn, nhưng hắn như không cảm nhận được, lạnh nhạt, xa cách không thèm quan tâm.
Hai nữ nhân sau lưng không an phận, Mạnh Uyển đã sớm biết rõ. Nàng không muốn để ý, cái miệng nhỏ ăn uống đoan trang, nhã nhặn. Lúc đi quá lo lắng, không ăn bất cứ thứ gì để lót dạ, nàng đã sớm đói bụng lắm rồi.
Lát sau, bỗng có một tỳ nữ đến bên cạnh, bỏ cái đĩa trong tay xuống bàn của nàng, sau khi thỉnh an xong, thấp giọng nói: “Mạnh tiểu thư, cái này là do Tam điện hạ lệnh cho nô tỳ mang đến cho tiểu thư.”
Mạnh thừa tướng đang nói chuyện với các quan viên bên cạnh, không để ý tới bên này. Ngược lại Mạnh Nhu và Lâm di nương sau lưng Mạnh Uyển đều nhìn thấy.
Mạnh tiểu thư, Mạnh tiểu thư! Mạnh Nhu nàng cũng là Mạnh tiểu thư, vì cái gì trong mắt người khác, thiên kim Mạnh gia lại chỉ có mình Mạnh Uyển?
“Đây là cái gì?” Mạnh Uyển nhìn đĩa đồ ăn trắng như tuyết, thật ra đã đoán ra được là thứ gì nhưng lại không muốn nói ra.
“Điện hạ thấy tiểu thư vừa rồi chăm chú ăn cá như vậy, bèn chọn món này, rồi lệnh nô tỳ mang đến cho tiểu thư.”
Nha hoàn cười tươi như hoa, nhìn Mạnh Uyển mặt đỏ rần rần.
“Thay ta cảm ơn Tam điện hạ.”
Hóa ra vừa rồi hắn nghiêm túc bận bịu cầm đôi đũa không phải để lấp đầy bụng mình mà là vì nàng? Biết được điều này thật khiến cho người ta vừa buồn vừa vui.
Hắn có cảm thấy mình quá tham ăn, chẳng giống tiểu thư khuê các chút nào không nhỉ Nhưng nàng thật sự rất đói, thấy thịt cá lại càng đói hơn.
Không kìm được lòng mà ngẩng đầu nhìn về phía hắn. Hắn và đại hoàng tử đang thì thầm, con ngươi lạnh lùng híp lại, uy nghiêm bén nhọn, khí thế bức người.
Không thể không thừa nhận, gen hoàng gia quả thật quá tốt. Triệu Sâm ngày thường giống như ngọc, cho dù ngồi cạnh đều là con cháu hoàng gia khí độ bất phàm, hắn vẫn cứ nhỉnh hơn vài phần, có lẽ là được di truyền từ Xương Văn hoàng hậu đẹp tựa tiên nữ trong truyền thuyết. Bộ dáng huyền bào kim quan này, quả nhiên có năng lực mê hoặc lòng người.
Mẫu thân Triệu Sâm là Xương Văn hoàng hậu, là hoàng hậu đầu tiên của đương kim bệ hạ, cũng là thái tử phi của hoàng đế trước khi đăng cơ.
Tình cảm của Xương Văn hoàng hậu và hoàng thượng rất sâu đậm, nhưng bà lại quá bạc mệnh. Khi Tam điện hạ vẫn chưa đầy tháng đã buông tay rời bỏ nhân thế. Chuyện này cũng giống như những gì Mạnh Uyển từng trải qua.
Qua ba tuần rượu, thân thể thái hậu không chịu được nên rời đi trước, hoàng thượng là đứa con hiếu thảo, tự mình đưa mẫu thân hồi cung, vì vậy đến phiên Trần hoàng hậu chủ trì yến tiệc. Hoàng hậu nương nương vừa mới cùng đám đại thần hàn huyên một lát, Lâm quý phi liền mở miệng.
“Hoàng hậu nương nương, ngày lành cảnh đẹp thế này, chỉ uống rượu há chẳng phải quá nhạt nhẽo sao?” Lâm quý phi nhu mì nói.
Trần hoàng hậu nhìn về phía nàng cười đáp: “Muội muội có đề nghị nào hay sao?”
Lâm quý phi đứng dậy thi lễ, mỉm cười nói: “Thần thiếp bất tài, chỉ nghĩ là hôm nay, các lương thần đều dẫn theo thân quyến của mình tới, không bằng để các vị tiểu thư nhà các chư thần lấy đề tiết đoạn ngọ làm thơ góp vui, Hoàng hậu nương nương thấy thế nào?”
“Chủ ý không tồi.” Trần hoàng hậu đánh giá, gật đầu nói: “Vậy theo muội muội ai mở đầu thì tốt đây?”
Lâm quý phi khẽ cong mắt hạnh, ôn nhu đáp: “Thần thiếp nào dám, toàn bộ nghe theo Hoàng hậu nương nương.”
Trần hoàng hậu cười tựa như không, thu hồi ánh mắt, bình tĩnh lên tiếng: “Vậy thì bắt đầu từ nhà Mạnh thừa tướng đi. Bổn cung đã sớm nghe nói con gái Mạnh thừa tướng chính là đệ nhất mỹ nhân trong kinh, hôm nay nhìn thấy, so với trước kia quả nhiên đã trổ mã, xinh đẹp hơn nhiều.”
Hoàng hậu khen ngợi, Mạnh Uyển tự nhiên sẽ không từ chối, Mạnh thừa tướng đắc ý vuốt râu cười cười: “Hoàng hậu nương nương khen nhầm rồi. Chỉ là tiểu nữ từ nhỏ đã không thích ngâm thơ đối đáp, để cho nàng làm thơ, chỉ sợ làm dơ tai của hoàng hậu nương nương cùng các chư vị đồng liêu.”
Trần hoàng hậu cười đáp: “Nào có, hôm nay cao hứng, không câu nệ đúng sai, bắt đầu từ thiên kim thừa tướng đi.”
Thật ra, nếu là Mạnh Uyển kiếp trước, thật sự không quá tinh thông thơ ca, bù lại, tài chơi cờ và nữ công của nàng rất khá. Nhưng sau này, khi quen biết Tô Ký Trần, vì bị hắn hun đúc, Mạnh Uyển cũng coi như có hiểu biết nhất định về thơ ca. Sở dĩ Lâm Uyển và Mạnh Nhu chuẩn bị nghe nàng bị chê cười lại thấy nàng suy nghĩ một chút rồi làm một bài thơ.
Mạnh Nhu dường như không nén được tức giận, ngón tay dùng sức túm chặt lấy y phục. Lâm Uyển nhìn thấy con gái như vậy, cầm chặt tay nàng lắc đầu.
Mạnh Nhu hít một hơi thật sâu, khôi phục tâm tình của mình, thầm nghĩ, chẳng qua chỉ là một bài thơ nông cạn mà thôi, miễn cưỡng có thể được thừa nhận qua ải, chẳng thể lên mặt được.
Nhận xét của nàng cũng coi như đúng trọng tâm. Thơ của Mạnh Uyển đích xác không thực sự tinh tế, miễn cưỡng xem như đúng với đề bài. Mặc dù không được tính là hay nhưng cũng không đến nỗi mất mặt.
Chỉ là phản ứng của Triệu Sâm khiến cho Mạnh Uyển có chút không tự nhiên, bài thơ nàng làm kỳ quái lắm sao? Nhìn nàng với vẻ mặt kinh ngạc thế làm gì, giống như nàng bị quỷ nhập không bằng.
Trong lòng Mạnh Uyển không thoải mái, nhất thời không nhịn được trừng mắt với Triệu Sâm. Triệu Sâm bị lườm, mắt phượng khẽ cong, nở nụ cười khiến cho xung quanh đều ảm đạm thất sắc.
Vừa rồi Tam điện hạ chọn cá cho Mạnh Uyển, Mạnh Nhu rất không vui. Bây giờ lại nhìn thấy hành động của hai người dành cho nhau, lòng nàng càng khó chịu.
Do vậy, lúc đến phiên nàng, nàng cố hết sức biểu hiện tài năng. Những câu thơ sáng tác không những đúng đề bài mà còn hoài niệm các tướng sĩ đã chết trận nơi sa trường để bảo vệ tổ quốc, âm vang sôi sục, thật sự là một kiệt tác.
Hoàng hậu nương nương bất động thanh sắc gật đầu, những người khác mới bắt đầu tán dương. Mạnh Nhu vẫn nhìn Triệu Sâm, Triệu Sâm lại không có phản ứng gì đặc biệt khiến nàng thất vọng cực độ, tim như bị kim đâm.
Bài thơ này nàng đặc biệt sáng tác vì hắn. Khi hắn còn là thiếu niên đã mang binh đánh trận, mấy năm gần đây biên cương an ổn mới trở lại kinh thành. Nàng nghĩ bài thơ này có thể khiến hắn nhìn nàng khác đi vài phần, nào ngờ hắn căn bản giống như không hề nghe thấy!
Nén giận ngồi xuống, mắt Mạnh Nhu đỏ vòng không nói một lời. Mạnh thừa tướng ngoái đầu nhìn nàng một cái, lắc đầu không nói gì.
Mạnh Uyển ngược lại vẫn hết sức bình tĩnh, tựa như không phát hiện ra điều gì khác lạ cho đến khi tất cả các tiểu thư đã làm thơ xong, khi Lâm quý phi lại ra thêm yêu cầu khác, nàng mới hơi nhíu mày.
“Tài văn chương của các vị tiểu thư quả nhiên phi phàm, bổn cung hôm nay thật vừa no bụng lại sướng tai.” Hoàng hậu nương nương khen ngợi.
Lâm quý phi phụ họa: “Hoàng hậu nương nương nói phải, chỉ là thần thiếp tài mỏng, nghe nhưng lại không thể chọn ra bài thơ hay nhất.”
Lệ tần ngồi bên cạnh Lâm quý phi tiếp lời: “Thần thiếp ngược lại có một đề nghị, chi bằng để các vị hoàng tử điện hạ chọn ra bài mình thích nhất rồi lấy bài được chọn nhiều nhất làm bài thơ đứng đầu, mọi người thấy thế nào?”
Lâm quý phi hài lòng cười nói: “Thần thiếp cảm thấy không tệ nhưng hết thảy vẫn phải theo ý của hoàng hậu nương nương.”
Trần hoàng hậu nhìn về phía Triệu Sâm. Triệu Sâm không có biểu hiện gì, bà thì sao cũng được, dứt khoát theo ý của Lâm quý phi.
“Cứ làm như thế đi.”
Sau đó, các vị hoàng tử bắt đầu bình thơ. Đại hoàng tử bỏ phiếu đầu tiên, hắn bỏ phiếu cho Mạnh Nhu. Điều này khiến cho Mạnh Nhu bắt đầu phấn chấn, không còn cảm thấy mất mát giống vừa rồi.
Triệu Ân lựa chọn giống Triệu Hiên, cũng bỏ phiếu cho Mạnh Nhu. Mạnh Nhu kích động nắm tay mẫu thân, bởi vì sốt ruột nên không phát hiện ra Mạnh Uyển đang ý vị nhìn mình, chỉ có Lâm di nương nhìn thấy.
Lâm di nương hơi cúi đầu với Mạnh Uyển xem như thi lễ. Mạnh Uyển nhẹ nhàng cười, thu hồi ánh mắt, chờ đợi lựa chọn của Triệu Sâm.
Nàng nghĩ, Triệu Sâm nhất định sẽ chọn Mạnh Nhu bởi ngay cả nàng cũng hiểu, hắn sẽ thích bài thơ kia. Hắn là người công tư phân minh, trước mặt Hoàng thượng vẫn cũng phụ thân nàng tranh luận chứ đừng nhắc đến chọn một bài thơ.
Hắn sẽ không thiên vị nàng, nàng cho là như vậy. Nhưng sự tình lại phát triển ngoài dự đoán của mọi người.
Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng Triệu Sâm cũng chọn Mạnh Nhu, hắn buông bình rượu, mặt không đổi sắc nói: “Ngược lại ta cảm thấy, bài thơ thứ nhất tuy khí thế kém chút nhưng lại phù hợp với hôm nay hơn.”
Mạnh Uyển giật mình nhìn về phía Triệu Sâm, bài thơ đầu tiên không phải do nàng làm sao? Ý hắn chẳng phải là…. chọn nàng sao?
Nhìn thấy bộ dáng há mồm sợ ngây người của Mạnh Uyển, Triệu Sâm nhàn nhạt nhếch môi, mắt phượng nhìn nàng như chứa ẩn tình, cao ngạo phong lưu không tả nổi.
Biểu hiện này, kẻ ngốc cũng nhận ra hắn vì ai…. Hóa ra tam điện hạ trước nay không gần nữ sắc cũng không thoát khỏi ái tình.
Song, như là để ứng phó với thái độ kín đáo của mọi người, Triệu Sâm nhanh chóng đưa ra lý do vì sao hắn lựa chọn như vậy.
“Tiết đoan ngọ, bữa tiệc thế này, bài thơ thứ hai có sát khí quá nặng.”
Dù hắn chưa trực tiếp khen ngợi Mạnh Uyển nhưng lại bày tỏ rõ ràng không thích bài thơ của Mạnh Nhu. Mạnh Nhu rất buồn, chỉ có thể cắn răng nuốt máu vào trong, thù hận trong lòng đối với Mạnh Uyển tăng thêm vài phần.
Chẳng qua, tuy được một phiếu của Triệu Sâm, Mạnh Uyển cuối cùng vẫn thua các tiểu thư khác.
Nhưng người thắng cuộc Mạnh Nhu có chút không vui, cho đến khi trở về phủ vẫn rầu rĩ. So với nàng, Mạnh Uyển thật sự quá hạnh phúc.
Chỉ cần vừa nghĩ tới ngày mai là nàng vô cùng hưng phấn bởi vì ngày mai là tiết đoan ngọ. Triệu Sâm từng nói sẽ dẫn nàng đi xem thi đấu thuyền rồng…. chỉ có hai người họ.