*
Trình Chi vốn muốn ngồi cạnh Đường Dữu. Nhưng không ngờ Bùi Viễn đã đến trước cô nàng một bước ngồi kế bên Đường Dữu rồi, cô nàng đành phải ngồi ở vị trí đối diện Đường Dữu.
“Chi Chi, vừa rồi đám người kia có làm cho cậu bị thương chỗ nào không?” Đường Dữu uống một ngụm sữa bò.
“Không có.” Giọng nói của Trình Chi thật ôn nhu.
“Lăng Tòng Nam ở đó, cậu ấy còn có thể xảy ra chuyện gì sao?” Bùi Viễn lấy sữa bò của Đường Dữu uống một hớp.
“Bùi Viễn! Sao anh lại uống hộp sữa của em? Muốn uống thì tự mình đi lấy đi chứ!” Đường Dữu tức giận nói.
Bùi Viễn không trả lại sữa bò còn cho cô, hai người bắt đầu tranh giành với nhau.
Lăng Tòng Nam vừa lấy cơm xong, hướng về phía họ đang ngồi đi tới.
“Của cậu này, mình sợ cậu ăn không đủ no nên đã múc thêm một chén canh.” Lăng Tòng Nam đem đồ ăn đặt trước mặt Trình Chi, sau đó ngồi vào chỗ trống bên cạnh cô nàng.
Trình Chi: “Cảm ơn cậu.”
Trình Chi vừa định ăn, liếc mắt về khay cơm của Lăng Tòng Nam một cái, liền phát hiện đồ ăn của cậu ấy và mình đều giống nhau.
Lăng Tòng Nam chú ý tới ánh mắt cô nàng, vội vàng giải thích: “Cậu đừng hiểu lầm, mình không biết cậu muốn ăn món nào, nên đành dựa theo sở thích của mình mà lấy, sao thế? Cậu không thích những món này ư?”
Trình Chi lắc lắc đầu.
Đường Dữu nhìn thử đồ ăn của bọn họ, nói: “Trùng hợp thật nha, khẩu vị của tiểu tử Lăng Tòng Nam này giống với của Chi Chi quá đấy.”
“Ừm, trùng hợp thật.” Trình Chi ngại ngùng cúi đầu, lẳng lặng mà ăn cơm.
“Anh Bùi, sao cậu không đi lấy cơm để ăn?” Lăng Tòng Nam nuốt một ngụm đồ ăn.
“Không có món mà mình muốn ăn.”
“Anh lại không ăn cơm đấy à? Chẳng phải dì đã dặn anh lúc ở trường phải ăn uống đầy đủ sao?” Đường Dữu nhét một miệng đầy thức ăn.
“Thế nào, tiểu Dữu đây là đang quan tâm anh hửm?” Bùi Viễn gác tay lên lưng ghế của Đường Dữu, thấp giọng nói.
“Không ăn thì ra chỗ khác đi.” Đường Dữu tập trung ăn cơm, không muốn cùng anh già mồm.
Bốn người im lặng vài phút.
“Bạn học Trình, vừa rồi cậu có phải bị mình dọa cho sợ rồi không? Khi mình nói chuyện với cậu, cả người cậu cứ luôn run rẩy.” Lăng Tòng Nam quay đầu, quan tâm hỏi thăm Trình Chi, “Thật là ngại quá, mình không nhịn được khi thấy bọn họ khi dễ cậu.”
“Mình không sao, chỉ là cảm thấy cậu so với bình thường không giống nhau cho lắm.” Dù Trình Chi trả lời nhưng vẫn một mực không nhìn đến cậu.
“Đương nhiên là không giống nhau rồi, đối mặt với loại người như vậy thì cần phải hung hăng lên, bằng không bọn họ mãi chỉ biết bắt nạt người khác.” Lăng Tòng Nam càng nói càng hăng hái, “Anh Bùi, cậu thấy có đúng không?”
“Ừm.” Bùi Viễn cực kỳ có lệ mà trả lời lại cậu.
Lăng Tòng Nam quả thật đối đãi với mỗi kiểu người bằng mỗi cách khác nhau, một giây trước cậu ấy còn dữ tợn đánh người, nhưng hiện tại lại hăng hái như một chú cún con.
Sự tương phản này của cậu chọc cho Trình Chi không nhịn mà cười ra tiếng.
“Cậu hiện tại trái ngược với lúc nãy quá đi.”
“Có sao?” Lăng Tòng Nam xấu hổ mà gãi gãi đầu, trong ánh mắt hiện lên một chút thẹn thùng.
*
Vừa mới khai giảng được một thời gian Nhất Trung An thành đã tổ chức một kỳ kiểm tra đầu năm để thăm dò chất lượng học tập của học sinh.
“Các bạn học, kỳ kiểm tra đầu năm sẽ bắt đầu từ thứ hai tuần sau. So với lần trước thì lần này chỉ kiểm ba môn là Toán Văn Anh.” Thầy Tiết vừa vào lớp liền dặn dò các học trò của mình, “Thầy sẽ hướng dẫn cho lớp trưởng những kiến thức trọng tâm, sau đó bạn ấy sẽ truyền đạt lại cho các em, cuối tuần ở nhà nhớ ôn tập kỹ lưỡng. Sau khi điểm số của ba bài kiểm tra được công bố, lớp chúng ta sẽ sắp xếp lại chỗ ngồi.”
Kiểm tra đầu năm đều tổ chức ở tất cả các khối lớp, địa điểm thi sẽ được thay đổi.
Lớp mười sẽ thi ở phòng lớp mười một, lớp mười một thì được chuyển phòng thi lên dãy học của lớp mười hai, còn lớp mười hai sẽ phải di chuyển đến phòng học của học sinh lớp mười.
Sau khi tan học, Đường Dữu tìm lớp trưởng để hỏi về phòng thi và số báo danh của mình.
Phòng thi số một, số báo danh 14030110.
“Chi Chi, cậu thi ở phòng mấy?” Đường Dữu hỏi xong thì về lại chỗ ngồi.
“Phòng thi số một nha.”
“Chúng ta thi chung một phòng đấy!”
“Ừm, bọn mình và những học sinh trúng tuyển khác đều thi ở phòng số một, còn những bạn dựa vào kết quả của học kỳ cũ xét tuyển thì sẽ thi ở phòng số hai.” Trình Chi giải thích.
“Ồ ~ thì ra là thế. Cuối tuần này mình sẽ chăm chỉ ôn tập.”
“Từ khi nào tiểu Dữu lại bắt đầu chăm học như vậy?” Bùi Viễn ngồi phía sau Đường Dữu nói vọng lên, “Anh nhớ rõ lúc còn học ở sơ trung, em luôn đợi gần lúc lâm trận mới học cơ mà, cái gì cũng nhồi nhét đại vào đầu hết, lớp mười và mười một cũng vậy.”
“Anh thì biết gì cứ, lần nào em cũng lén ôn học bài thật tốt, nếu như thành tích của anh thấp xuống một chút, em đã không vất vả học tập rồi, lần nào cũng giành lấy vị trí thứ nhất của em.” Đường Dữu khoanh tay lại.
“Anh nhớ là em đâu có được đứng nhất bao nhiêu lần đâu nhỉ.” Vẻ mặt của Bùi Viễn như đang tự hỏi.
“Anh dám đánh cược với em không, nếu lần này người đứng thứ nhất là em, anh phải mua cho em một hộp chocolate.”
“Vậy nếu anh thắng thì sao?”
“Em sẽ đáp ứng một yêu cầu của anh.”
“Thành giao, cuối tuần này nhớ phải cố gắng ôn tập thật tốt đấy nhé, anh chúc em sẽ đạt được vị trí đầu tiên trong bảng xếp hạng.” Khóe môi Bùi Viễn cong lên.
*
Đường Dữu tranh thủ về nhà sớm, ăn cơm xong liền vào phòng học bài.
“Dữu, đang làm gì vậy con.” Mẹ Đường cảm thấy Đường Dữu so với trước có điểm hơi lạ.
“Tuần tới bọn con sẽ có một kỳ kiểm tra, con cùng Bùi Viễn đã đánh cược với nhau, nếu như con giành được vị trí thứ nhất thì anh ấy sẽ cho chocolate cho con.”
Mẹ Đường khẽ cười một tiếng.
Đường Dữu tuy rằng từ nhỏ thành tích học tập không tệ, nhưng số lần vượt mặt Bùi Viễn chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Vì muốn dậy sớm vào ngày hôm sau để ôn bài, nên Đường Dữu đi ngủ rất sớm vào buổi tối thứ sáu.
Buổi sáng 8 giờ, chuông báo thức reo lên.
Cô nằm trên giường, cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, có lẽ là do bị đánh thức đột ngột nên vẫn chưa được ổn định được tinh thần.
Cô đứng xiêu xiêu vẹo vẹo mặc quần áo vào, sau đó đi rửa mặt rồi xuống lầu.
Đến phòng bếp rót một ly nước ấm uống, vừa định mở tủ lạnh ra thì thấy bên ngoài cửa tủ có dán một tờ giấy nhỏ.
Mỗi lần trước khi mẹ Đường đi ra ngoài đều sẽ để lại một tờ giấy, note lại những việc muốn dặn dò Đường Dữu.
Trên tờ giấy viết:
Quả bưởi, mẹ và bố vì công ty có việc nên phải đi công tác một chuyến, cuối tuần này con tự chăm sóc tốt cho mình nhé.
Bố mẹ Đường cùng nhau điều hành một công ty, thời gian đi công tác của hai người giống nhau, đều trong một khoảng thời gian rất ngắn.
Đường Dữu xem xong, mở tủ lạnh lấy một miếng bánh kếp, chuẩn bị đem chiên lên thì đột nhiên cảm thấy cơ thể mệt mỏi, chống đỡ không được té xỉu trên mặt đất.
Vừa lúc Bùi Viễn mở cửa nhà cô.
“Quả bưởi, mẹ anh nói chú dì đều đi công tác hết rồi nên kêu anh qua đây nhìn xem em một tí, em đã thức chưa?”
Bùi Viễn không thấy cô đáp lại nên đi đến phòng bếp chuẩn bị sẵn bữa sáng cho cô, còn chưa đến phòng bếp liền nhìn thấy Đường Dữu đang nằm trên mặt đất.
“Quả bưởi!” Bùi Viễn gọi cô như phát điên.
Bùi Viễn bế Đường Dữu lên, đặt cô nằm trên sofa, lấy một chiếc chăn mỏng đắp lên người cô.
Bùi Viễn dùng mu bàn tay đặt trên trán của cô: “Sao lại nóng thế này? Chẳng lẽ là phát sốt rồi.”
Bùi Viễn tìm thử hộp thuốc trong nhà, kiếm nửa ngày mới thấy được nhiệt kế.
Nhiệt kế phải được kẹp ở dưới nách, Bùi Viễn thật sự xuống tay làm sao, tuy rằng trước kia chăm sóc Đường Dữu rất nhiều lần, nhưng khi đó cả hai đều còn nhỏ, hiện tại trưởng thành ngược lại có chút không thích hợp.
“Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn.”
Anh đem nhiệt kế đặt dưới nách Đường Dữu, khoảng chừng năm phút, nhiệt kế hiện lên con số 38.3℃.
“Sao lại sốt cao như vậy.” Bùi Viễn nhìn nhiệt kế cảm thấy rất lo lắng.
Đường Dữu lúc này hơi hơi tỉnh lại.
“Bùi Viễn?” Thanh âm cậu Đường Dữu cực nhẹ, mỏng manh tựa lông chim, “Sao anh lại ở trong nhà em?”
“Em sốt tận 38 độ mà còn ở đó quan tâm đến vấn đề này, lo lắng cho bản thân mình trước đi.” Bùi Viễn lục tung hộp thuốc để tìm thuốc hạ sốt.
“38 độ ư?”
“Uống thuốc đi.” Bùi Viễn cầm một ly nước, trong tay là thuốc hạ sốt.
Đường Dữu một ngụm đem thuốc nuốt xuống đi, Bùi Viễn đi phòng bếp rót thêm cho cô một ly nước.
“Sao lại để bản thân sinh bệnh như này, cả người cảm thấy đỡ hơn chưa?” Bùi Viễn đem hộp thuốc đặt lại chỗ cũ.
“Chỉ cảm thấy đau đầu một xíu thôi ạ.”
“Theo lý mà nói thì sốt cao thế này không chỉ bị đau đầu thôi đâu, thân thể của em cũng tốt thật đấy.” Bùi Viễn lấy ly nước đặt trên bàn trà đưa cho cô, “Uống nhiều nước một chút.”
“Cảm ơn anh.” Đường Dữu nhận lấy, uống hết cả ly.
“Hôm nay em đừng ôn tập kiểm tra nữa, với năng lực của em thì cần gì phải ôn thêm, nghỉ ngơi cho tốt đi, hôm nay anh ở đây với em.” Bùi Viễn nói xong còn chặn thêm một câu, “Đừng nghĩ đến việc đuổi anh đi.”
Đường Dữu lúc này thật sự rất cần một người chăm sóc, thay vì tìm người khác thì không bằng chọn người quen thuộc bên cạnh.
“Được.” Đường Dữu nhẹ giọng, “Vậy em đi ngủ một lát.”
Bùi Viễn gật đầu,”Ừm, anh ở đây với em.”
*
Đường Dữu ngủ một giấc đến tận bốn giờ chiều.
Đôi mắt vẫn còn buồn ngủ nên có chút mông lung, cảm thấy tay trái tê mỏi.
Cô đứng dậy, nhìn thấy tay Bùi Viễn đang nắm tay mình, không biết đã ngủ thiếp đi từ bao giờ.
Cô thu tay về, Bùi Viễn cũng vì vậy mà tỉnh dậy, anh xoa xoa đôi mắt, “Quả bưởi, hiện tại cảm thấy thế nào? Có muốn uống nước hau không? Anh nấu mì cho em ăn nhé?”
Vừa tỉnh ngủ liền bị hỏi dồn dập ba câu, Đường Dữu thật sự không chịu được.
“Ổn hơn nhiều rồi ạ.” Đường Dữu còn muốn nói thêm gì đó thì thấy Bùi Viễn đã lấy ra nhiệt kế, chuẩn bị đo lại nhiệt độ cho cô.
“Cảm ơn anh, em tự làm được rồi.” Đường Dữu nhận lấy nhiệt kế trong tay anh.
Bùi Viễn nhìn chằm chằm vào Đường Dữu, “Đừng có nhìn chằm chằm em, phải đợi chừng năm phút mới lấy nhiệt kế ra được, hiện tại em cảm thấy có hơi khát nước..”
“Được rồi.” Bùi Viễn cầm lấy ly thủy tinh trên bàn tra, đi vào phòng bếp lấy nước. Xong xuôi liền đi đến ngồi xuống cạnh Đường Dữu.
“Nước đây.”
Đúng năm phút, Đường Dữu cầm nhiệt kế nhìn một chút, 36.5℃.
“36 độ năm.”
Bùi Viễn nghe thấy nhiệt độ cơ thể về lại ở mức bình thường, vẻ mặt thả lỏng hơn trước đó rất nhiều.
“Anh đi nấu chén mì cho em.” Bùi Viễn đứng lên xoa đầu Đường Dữu.
Đường Dữu xốc chăn lên, đi đến nhà ăn, phòng bếp cùng nhà ăn được thông với nhau, Đường Dữu nhìn Bùi Viễn đang đứng nấu mì.
Bùi Viễn chỉ trong chốc lát đã nấu xong chén mì và bưng ra, thoạt nhìn rất thanh đạm, trên mặt còn có vài miếng cải thìa.
Đây là lần đầu tiên Bùi Viễn xuống bếp vì cô.
Đường Dữu nếm thử một ngụm nước mì, tuy trông thanh đạm, nhưng là lại có một chút vị cay.
“Vừa miệng không? Anh rất ít khi vào bếp, không biết ăn ngon không.” Bùi Viễn ngồi vào chiếc ghế dựa bên cạnh Đường Dữu.
“Ăn rất ngon, em thích lắm.” Đường Dữu ăn một cọng cải thìa.
“Thật ư?”
“Anh muốn ăn thử không?” Đường Dữu gắp thêm một đũa, sau đó đẩy chén về phía Bùi Viễn.
Bùi Viễn cúi đầu gắp mì ăn thử.
“Không ngờ tay nghề nấu ăn của anh cũng khá thật đấy.” Bùi Viễn cẩn thận cảm nhận dư vị còn đọng lại trong miệng, “Không hổ là trai tốt quốc dân.”
“Đừng có tự dát vàng lên mặt mình, trả chén mì cho em.”
“Đây chính là lần đầu tiên anh xuống bếp vì một cô gái đó.”
“Là anh tự nguyện, em không có ép anh nha.”
Đường Dữu lấy lại chén mì của mình rồi tiếp tục ăn.
Bùi Viễn nhìn cái chăn đắp cho Đường Dữu vừa rồi rớt xuống gạch, anh đứng dậy định nhặt nó lên để lại trên sofa.
“Anh phải đi rồi sao?” Đường Dữu thấy anh đứng dậy, liền ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt của anh.
“Sao vậy? Không nỡ để anh trai đi hửm?” Bùi Viễn một tay chống mặt bàn, một tay chống lên ghế, đem thân mình áp thấp xuống, từ từ tới gần Đường Dữu.
“Đừng lo, anh sẽ không đi đâu, cái chăn rớt xuống gạch nên anh muốn nhặt nó lên thôi.” Bùi Viễn sờ sờ đỉnh đầu của Đường Dữu.
Đầu Đường Dữu bị anh sờ nên cúi xuống một chút.
“Thật là, anh sờ đầu làm gì chứ.”
Bùi Viễn từ nhỏ đã rất thích sờ tóc Đường Dữu, đến khi trưởng thành vẫn còn giữ nguyên sở thích này. Đường Dữu không biết có phải là do trải qua một thời gian dài nên hình thành một loại dựa dẫm hay không mà mỗi lần anh sờ tóc của mình, cô đều cảm thấy rất an tâm.