• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(23/07/2023)

"Thứ nhất, anh không được đi lung tung khắp nơi."

Cậu vừa nói vừa quan sát thần sắc đối phương, thấy hắn không có bất mãn gì, cậu mới tiếp tục nói: "Thứ hai, không được nói lung tung. Người khác hỏi anh cái gì, anh gật đầu là -- à không, anh mặt vô biểu tình là được, tôi sẽ lựa mà trả lời."

Nam nhân không có ý kiến.

"Thứ ba, lúc anh muốn biến mất thì phải nói với tôi một tiếng, tôi tìm nơi không người để anh đi."

Bằng không biến mất trước mặt bao nhiêu người như vậy, thì cậu có trăm cái miệng cũng không giải thích được.

Yến Minh Phong nhíu mày: "Ta không rõ ràng lắm."

Thiệu Đường nghi hoặc: "Cái gì không rõ ràng lắm?"

"Khi nào biến mất."

Thiệu Đường: "......"

Đây đúng là thỉnh tôn đại Phật.

"Sao lại không rõ ràng lắm cho được?"

Không phải là tỏ vẻ mình là người có họ tên, cả mặt viết chữ lão tử là đại gia sao, cuối cùng thì chính mình bao giờ biến mất cũng không biết?

Yến Minh Phong lạnh lùng nhìn cậu, "Không phải là được ngươi vẽ ra sao?"

Thiệu Đường bị nghẹn một chút, lúc này lại thừa nhận là cậu vẽ sao, chẳng phải vừa mới còn nói cậu không có quyền can thiệp sao!

"Thiệu Tiểu Đường!" Hứa Tiêu ở bên ngoài chờ không kiên nhẫn, đập cửa hai cái: "Cậu lại làm cái gì vậy, nhanh lên!"

"Tới liền." Thiệu Đường đáp lại một câu, sau đó mặt vô biểu tình nhìn nam nhân: "Vậy anh vẫn là chờ ở chỗ này đi."

Yến Minh Phong kiên nhẫn đã hết, không để ý tới lời nói của cậu.

Chẳng qua chỉ là một giấc mộng mà thôi, chẳng lẽ lại còn không được làm theo ý hắn?

Nhưng tay hắn vừa mới chạm đến cửa, cả người liền giống như một hồi ảo ảnh đột nhiên biến mất.

Thiệu Đường há hốc miệng ngơ ngác nhìn không khí phái trước, sau đó yên lặng thu hồi cánh tay đã duỗi ra được một nửa.

Cậu thở phào một hơi, sau khi bình tĩnh tâm tình, đẩy cửa nhìn Hứa Tiêu cười cười: "Đi thôi."

Hứa Tiêu nhìn nhìn đằng sau cậu, không nhìn thấy người vừa nãy nữa, tò mò hỏi: "Vị đại huynh đệ kia đâu rồi?"

"Đi về rồi đó." Thiệu Đường ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Nếu không thì đi đâu?"



"Sao tôi không thấy hắn ra ngoài?"

"Tôi bảo bắn đi bằng cửa sau rồi, bị camera quay đến thì không tốt lắm, không phải sao?"

"Đúng là vậy." Hứa Tiêu không có nghĩ nhiều, hắn dựa vào người Thiệu Đường, ôm bụng: "Cậu nghe thấy không? Bụng tôi đang kêu đó."

"Chúng ta bây giờ đi đào khoai tây?"

"Đi đi đi."

Hứa Tiêu tinh thần tỉnh táo, kéo Thiệu Đường co cẳng chạy, nam nhân lạ mặt hay mấy thứ không thể hiểu lung tung vừa nãy đã bị hắn ném ra sau đầu luôn rồi.

- -

Yến Minh Phong tỉnh lại trong phòng mình.

Hắn trợn mắt nhìn vẻ mặt vui vẻ của Giang Ly bên cạnh, "Ngày tỉnh rồi!"

Đùi phải ẩn ẩn truyền đến từng cơn đau nhức, Yến Minh Phong không dấu vết tránh đi bàn tay muốn nâng hắn dậy, thanh âm khàn khàn hỏi: "Ta ngủ bao lâu rồi?"

"Đã sáu canh giờ rồi."

(1 canh giờ = 2 tiếng)

Giang Ly bảo thủ hạ đi gọi ngự y, duỗi tay vuốt chăn giúp hắn, cười nói: "May mắn không có việc gì, huynh làm ta sợ muốn chết."

Sáu canh giờ......

Yến Minh Phong rũ mắt, kiếp trước cũng từng có chuyện này xảy ra.

Ngựa hắn bị người động tay chân khiến hắn ngã từ trên ngựa xuống, nhưng may mắn hắn phản ứng nhanh, chỉ bị thương một chút ở chân. Nhưng cũng chỉ vì một chút thương như vậy mà khiến hắn không tránh kịp ám sát ở khu vực săn sau đó, làm Giang Ly có cơ hội thừa nước đục thả câu, giúp hắn chắn một mũi tên.

Mọi chuyện sau đó đều như nước chảy mà thuận lý thành chương.

*Thuận lý thành chương: cứ như vậy mà thành

Đến kiếp này hắn không tránh nữa, trực tiếp ngã từ trên ngựa xuống, cho nên sự cố có vẻ nghiêm trọng hơn nhiều, hắn thậm chí còn không thể đi lại bình thường, cũng đương nhiên là không thể tham gia kì săn thú được nữa.

Chỉ là.......

Yến Minh Phong nhớ tới thế giới trong mộng kia, trong lòng lần đầu tiên dâng lên hoài nghi.

Chỉ là ngã gãy chân mà thôi, sẽ hôn mê tận sáu canh giờ sao?

Nếu thật sự chỉ là một giấc mộng, vì sao có thể rõ ràng chặt chẽ, mọi thứ lại thật như vậy?

Hay là nói...... Hắn trong lúc vô ý đã thật sự đi tới một thế giới khác.

"Minh Phong huynh làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"

Bên tai vang lên thanh âm lo lắng của Giang Ly, Yến Minh Phong thu hồi suy nghĩ, nhìn người trước mặt mỉm cười: "Ta không có việc gì, khiến ngươi lo lắng rồi."

Giang Ly oán trách nói: "Huynh lần sau nhớ phải cẩn thận một chút, cưỡi ngựa cũng có thể ngã bị thương."

"Ta biết rồi." Yến Minh Phong giấu đi trào phúng trong mắt, "Ta mệt rồi."

Giang ly còn muốn nói gì, nhưng thấy đối phương vẻ mặt mệt mỏi, đành phải thở dài: "Vậy huynh nghỉ ngơi cho tốt, đừng ngủ quá sâu, chút nữa ngự ý sẽ tới."

Yến Minh Phong nhắm mắt lại: "Ừm."

Đám người đi rồi, hắn chậm rãi cử động chân bị thương xuống giường, cầm bút vẽ một bức hoạ trên giấy.

Thân là nhi tử thứ hai của Yến Vương, dù có phải chịu đau đớn như thế nào, mặt ngoài vẫn phải tỏ ra mình rất tốt trước mặt Vương phi, thơ từ ca phú cưỡi ngựa săn thú thư pháp đan thanh, chỉ cần là những thứ thế tử học, hắn đều sẽ đi theo cùng nhau học.

Chỉ là vì hắn muốn che đậy tai mắt, thường thường biểu hiện vụng về không biết gì thôi.

Chỉ cần thời gian một nén nhang, trên giấy liền xuất hiện một nam tử mi thanh mục tú, đẹp như quan ngọc.

*Mi thanh mục tú: Lông mày dài nhỏ, mắt đẹp, chỉ diện mạo đẹp đẽ.

Yến Minh Phong nghĩ nghĩ, lại lấy một tờ giấy khác vẽ một bộ áo sơ mi và quần dài.

"Công tử." Một nam tử từ ngoài đi vào, thấp giọng nói: "Ngự y tới."



Yến Minh Phong buông bút: "Đem hai tờ giấy này cất đi."

"Vâng." Nam Trúc rũ mắt nhìn thoáng qua, thấy trên giấy là một người nam tử tuấn mỹ, trong lòng tức khắc cả kinh.

Sao không nghe bảo công tử có hứng thú với nam tử cơ mà?

"Còn lề mề cái gì?"

Thanh âm lạnh lùng vang lên ở bên tai, Nam Trúc cuống quít dời tầm mắt, không dám nhìn nhiều, thu hồi hai bức họa đứng ở một bên.

Yến Minh Phong ngồi ở trên giường, xốc ống quần lên, ôn thanh nói: "Làm phiền Trương ngự y rồi."

"Công tử nói quá lời."

Trương ngự y nghe nói Yến Vương tìm về một nhi tử lớn lên ở dân gian, nhưng cũng chưa gặp qua lần nào, lúc này thấy đối phương dung mạo tuấn lãng, hành vi khéo léo, không giống như con vợ lẽ vô lễ thô lỗ như lời đồn, không khỏi cảm thán trong lòng, tất cả mọi người đều biết con vợ cả của Yến Vương chi lan ngọc thụ, phong lưu phóng khoáng, lại hiếm khi có người nhắc đến người nhi tử thứ hai này.

*Chi lan ngọc thụ (芝蘭玉樹): Chỉ con em ưu tú.

**Phong lưu phóng khoáng: chỉ đàn ông, con trai có tác phong, cử chỉ, dáng vẻ lịch sự, trang nhã, hoàn cảnh khá giả, phóng khoáng không bị gò bó, trói buộc bởi những điều vụn vặt

"Cổ chân bị thương, nhưng may mắn, không ảnh hưởng đến xương cốt, công tử cần chú ý nghỉ ngơi."

Trương ngự y viết mấy phương thuốc đưa cho Nam Trúc, "Bốc thuốc dựa theo cái này là được."

Yến Minh Phong thu chân lại, một bàn tay đặt ở mép giường, mỉm cười hỏi: "Xin hỏi Trương ngự y, mấy ngày nữa là hoàng gia săn thú rồi ta có thể tham gia được không?"

Trương ngự y trầm tư một chút, nói: "Tốt nhất không nên tham gia, hiện tại công tử cần nghỉ ngơi nhiều hơn." Sợ đối phương thất vọng không thể lộ mặt ở trước mặt mọi người, ông còn an ủi nói: "Có điều công tử yên tâm, cuộc thi đá cầu một tháng sau công tử có thể tham gia."

Yến Minh Phong nhẹ cong khóe môi: "Đa tạ trương ngự y. Nam Trúc, tiễn khách."

Nam Trúc gật đầu, nói: "Trương ngự y, mời."

Trương ngự y cầm hòm thuốc, đi tới cửa thì nhìn thấy con vợ cả của Yến Vương vẫn luôn đứng ở cửa, ông vội vàng hành lễ: "Tham kiến thế tử."

Yến Ngọc Thăng trên mặt nôn nóng, hắn có diện mạo giống Yến Vương phi, mỹ mạo nhiều hơn tuấn tú, nhưng người hắn ta có khí chất thanh nhã, đúng thật là dung mạo âm nhu vô cùng cao khiết.

*Cao khiết: Cao thượng và trong sạch

Hắn ta lo lắng hỏi: "Ngô đệ ta sao rồi?"

"Hồi bẩm thế tử, công tử không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi mấy ngày là được."

Trương ngự y một bên đáp lời một bên ở trong lòng cảm thán, không nghĩ tới trong phủ hai vị công tử cảm tình tốt như vậy, thế tử còn tự mình tới đây thăm hỏi.

"Thế thì được." Yến Ngọc Thăng làm như yên lòng, nhẹ cười: "Vất vả Trương ngự y rồi."

Đợi người đi rồi, hắn ta chậm rãi thu hồi tươi cười trên mặt, đứng tại chỗ một lúc, xoay người rời đi.

Trong phòng.

Nam Trúc thấp giọng nhắc nhở nói: "Công tử, người đi rồi."

Yến Minh Phong đang vẽ bức tranh thứ ba, hắn nhớ lại cảnh tượng trong mộng một lần, trên giấy vẽ là một cái hộp màu đen ngăn nắp cùng một cái rương màu lam có bốn bánh xe nhỏ, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên trả lời: "Không cần để ý tới."

"Vâng." Nam Trúc nhấp nhấp miệng, nhẫn nhịn, vẫn là không nhịn được, hỏi: "Công tử ngài đang vẽ cái gì vậy?"

Tại sao y lại chưa thấy những thứ trong bức hoạ này bao giờ?

Yến Minh Phong tạm dừng bút một chút, "Đem bức tranh thứ hai đến đây."

"...... À."

Yến Minh Phong vẽ thêm vài nét lên giấy rồi đưa cho y: "Bảo người dựa theo cái này làm ra 2 bộ quần áo cho ta."

Nam Trúc ngơ ngác nhìn tờ giấy: "Y, quần áo?"

Cái thứ đồ để lộ tay kỳ kỳ quái quái như này thật sự có thể mặc thành y phục sao?

Yến Minh Phong quét hắn liếc y một cái, thanh âm hơi trầm xuống: "Có vấn đề gì sao?"

"Không, không......" Nam Trúc vội vàng thu bức hoạ kia lại: "Thuộc hạ đi bảo người làm liền đây." Sau đó y chỉ vào bức hoạ có nam nhân kia, nhỏ giọng hỏi: "Công tử, bức họa này xử lý như thế nào ạ?"



Hắn trầm mặc hồi lâu, nói: "Cất vào phòng ta đi."

Nam Trúc: "......"

Cho nên nam tử dám can đảm câu dẫn công tử này rốt cuộc là ai?

- -

Thiệu Đường cùng Hứa Tiêu bận việc một buổi trưa, cuối cùng khi ngồi nướng khoai tây xong, hai người đói đến da bụng dán da lưng cũng mặc kệ hình tượng gì, ngồi dưới đất bắt đầu gặm.

Camera đem một màn quay rõ hết lại.

Minh tinh đang nổi ngồi dưới đất gặm khoai tây chẳng mấy chốc mà lên hot search.

Fans trên mạng đều vui vẻ: "Mau nhìn ca ca nhà chúng ta đi, sắp chết đói đến nơi rồi."

"Cho nên vì sao buổi sáng không đi đào trứng gà?"

"Vì sao không đào ngó sen?"

"Khoai tây nướng thật xấu."

"Mọi người đừng nói nữa, Hứa Tiêu ca ca nhà chúng ta không cần mặt mũi sao?"

"Ha ha ha ha ha ha cười chết ta"

Gần đây Thiệu Đường có không ít nhiệt độ, đã có rất nhiều người chú ý tiểu ca đẹp trai luôn đi theo Hứa Tiêu này rồi, fans trên Weibo của cậu cũng đang tăng lên liên tục.

......

Đương nhiên, đương sự hiện tại không biết gì về mấy chuyện này.

"Đói chết mất."

Hứa Tiêu gặm ba củ khoai tây một lúc mới có cảm giác sống lại, hắn giống một cái bánh nướng lớn nằm liệt trên đất, "Tôi mà còn tham gia kiểu chương trình này nữa thì là chó."

Thiệu Đường liếc xéo hắn một cái, "Chó con, kêu thử một tiếng xem như nào?"

Hứa Tiêu hừ hừ hai tiếng, không quan tâm lời trêu chọc của cậu, hắn nhìn đất khoai tây đầy đất, mặt ủ mày ê nói: "Cậu nói xem có phải chúng ta là người cuối cùng không?"

"Chuyện rõ ràng như vậy đừng hỏi nữa." Thiệu Đường vuốt mồ hôi trên mặt: "Đi thôi, còn không biết tổ tiết mục xử phạt chúng ta như thế nào nè."

"Phiền thật đấy." Hứa Tiêu ủ rũ cụp đuôi đi theo phía sau cậu, "Nhưng làm ơn đừng bắt tôi phải hát, sụp đổ hình tượng của tôi mất."

Thiệu Đường nhắc nhở nói: "Cậu tốt nhất đừng nói như vậy trước camera."

Hứa Tiêu vội vàng che miệng lại, nhưng đã quá muộn --

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK